"Có khi nào Rulan chính là Lunar hay không?".
Câu nói của Lumica khiến tôi trằn trọc suốt đêm. Sinestrea cũng không ngủ được, cô sợ rằng trong giấc ngủ quả tim của mình sẽ bị bóp chặt để rồi cô đột tử không hay.
- Anh chưa ngủ à? - Sinestrea hỏi.
- Ừ, chuyện về tên Rulan làm anh trằn trọc nãy giờ.
- Anh có tin Lumica không?
Tôi trả lời:
- Tin chứ, mọi thứ đều nói như vậy. Ma thuật giải phẫu kia thường chỉ có những nữ thần mặt trăng làm, Lunar là nữ thần mặt trăng nên làm được.
- Nói như vậy không lẽ Lunar phục kích em trên đường em đi học về sao?
- Có lẽ là vậy.
Sinestrea bất ngờ nắm áo tôi:
- Mà sao anh lại bỏ em đi một mình cơ chứ!
- Xin lỗi mà.
- Sao anh không cho em đi theo?
Tôi gãi đầu:
- Tại vì ... mấy việc này bình thường anh hay làm một mình, ít khi rủ ai.
- Vậy ba thằng kia là sao?
- Tụi nó đòi đi theo đấy chứ.
Sinestrea ôm lấy tôi và nói:
- Anh Hùng này, lần sau đi đâu nhớ cho em đi theo với.
- Ừ được rồi.
- Mà anh không sợ Lunar sao?
Tôi ngạc nhiên:
- Sợ?
- Em có một giả thuyết như thế này: tên Volkath là người đã trộm mộ mang thi thể Lunar về, hắn hồi sinh cô ấy để phục vụ âm mưu của mình.
- Em có chắc không? - Tôi hỏi.
Nghe tôi hỏi như vậy, Sinestrea mỉm cười:
- Chỉ là giả thuyết thôi.
- Nhưng nếu nói như vậy, hắn ta đã hồi sinh Lunar bằng cách nào? Nếu như anh nhớ không lầm, Lumica nói rằng không thể hồi sinh Lunar.
- Thế à?
Đó chính là bí ẩn mà tôi vẫn chưa thể lí giải. Cả hai không biết làm gì, giờ ngủ cũng chẳng được. Tôi quyết định mở điện thoại ra đánh liên quân. Rút kinh nghiệm mấy lần trước, tôi ghim vị tướng Sinestrea lên đầu, màn hình chọn tướng hiện lên là tôi bấm một cách dễ dàng. Cuối cùng thì tôi cũng đã đi được đúng đường mà tôi cần: đường Ceaser.
Sinestrea nằm cạnh tôi, cô ấy nhìn màn hình thì ngạc nhiên:
- Em kìa!
- Đương nhiên rồi. - Tôi cười.
- Cho em chơi với.
Tôi cười rồi bảo:
- Được thôi, cho em mạng đầu đó.
Thế nhưng tôi không thể ngờ được rằng cô ấy đánh như lên đồng, khác xa so với lúc sáng. Có lẽ như bây giờ cô ấy đã nắm được cách di chuyển, lại đang điều khiển chính mình nên chấp mọi đối thủ. 15/0/4 là KDA của cô ấy trong trận này, vì vậy nên tôi chẳng có cơ hội đánh.
*
(Lâu đài Bóng Đêm)
Đã khuya nhưng tên Volkath vẫn chưa ngủ, hắn đi dạo một vòng quanh lâu đài để tìm kiếm sự thư giãn. Đi cùng với hắn là Rulan - vợ hai của hắn.
Vợ cả của Volkath là Marja, tuy nhiên sau ngày hắn mang Rulan về thì Marja bỏ đi biệt tích. Hắn cũng nhiều lần cho người đi tìm nhưng không có kết quả.
Hắn ta gặp Rulan cũng rất tình cờ, trong một lần đi lên mặt trăng cùng với đoàn của mình thì gặp hai ngôi mộ gần cung điện Mặt Trăng. Lúc này trời đã tối, cả đoàn ai nấy đã mệt mỏi sau một ngày dài đi đường. Tên Volkath chỉ đạo đoàn dựng lều để nghỉ ngơi, ăn uống.
Đoàn của hắn gồm Nakroth, Zephys và Maloch. Cả bốn người ăn uống no say rồi lăn ra ngủ.
Nửa đêm, tên Volkath chợt nghe thấy tiếng như tiếng cái cúp gõ vào đá. Ngước nhìn xung quanh một hồi, tên Volkath ngạc nhiên khi thấy một cô gái tóc trắng dài ngang lưng đang gõ lên tấm bia mộ của mình. Hắn rón rén tiến lại nhìn, cái tên trên bia khiến hắn nhoẻn miệng cười, một nụ cười đầy âm mưu và toan tính:
- Hay ho rồi.
Nói xong, hắn tiến đến chỗ cô gái và bắt chuyện:
- Cô làm gì đấy?
- Tổ cha thằng nào viết sai cái tên của tao! - Cô gái kia đập tay mạnh vào tấm bia.
- Ngươi muốn được sống không?
Cô ấy trả lời:
- Không, tôi chết rồi, hãy để tôi yên.
- Ngươi không biết ngươi đang nói chuyện với ai sao?
- Hừ, ngươi là ai ta đâu quan tâm.
Tên Volkath bất ngờ nắm lấy cổ của cô gái rồi tung chưởng vào đầu, cô ấy rên lên một tiếng rồi đơ người ra không biết chuyện gì. Hắn ta hỏi tiếp:
- Thế ngươi muốn được sống không?
- Mình là ai ... sao mình ở đây ... ngươi là ai?
- Ta là ... - Lúc đầu hắn định nói mình là chủ nhân của lâu đài Bóng Đêm nhưng lại thôi - Ta là chồng của ngươi.
Cô gái ấy ngạc nhiên:
- Chồng sao?
- Phải. Hãy về đội của ta, ta sẽ cho ngươi được hạnh phúc.
- Nhưng mà ... ngươi tên là gì?
Hắn đáp:
- Ta là Volkath, còn ngươi?
- Tôi là ... là ... là ... - Cô gái ấy dường như không nhớ được tên mình. Nhìn lên tấm bia mộ, hắn đọc cái tên rồi chơi chữ một tí:
- Ta sẽ gọi ngươi là Rulan.
Cô gái gật đầu:
- Vâng.
- Giờ thì ... - Hắn rút thanh kiếm ra đục mộ mang thi thể ra ngoài. Sau đó hắn lấp lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Có được thi thể, tên Volkath dùng một cái khăn lau sạch cơ thể rồi cho cô gái kia nhập vào. Hắn làm vậy bởi cơ thể cô có một lớp ma thuật mỏng ngăn chặn việc hồn nhập vào xác để hồi sinh. Ma thuật hồi sinh thật ra chỉ là việc gọi hồn về nhập vào xác. Bể nước hồi sinh của Lauriel thì khác một chút khi vừa gọi hồn vừa phục hồi những bộ phận bị hư hại trên cơ thể.
Thi thể của cô gái lúc này không còn nguyên vẹn, gương mặt của cô bị phân hủy mạnh, trên đó giòi bọ lúc nhúc. Tên Volkath chui vào lều lấy ra một bình xăng đổ lên, một lúc sau giòi bọ chui sạch hết ra ngoài. Hắn ta không có cách nào để phục hồi gương mặt của cô nên đành cho cô một chiếc mặt nạ trắng đeo lên.
Ngực của cô gái cũng có một vết đâm xuyên qua, quả tim cũng không còn. Lúc bấy giờ hắn mới liếc nhìn sang ngôi mộ bên cạnh:
- Nular sao? Mình chưa nhìn thấy cái tên này bao giờ.
*
Sáng hôm sau, tên Volkath công bố đã quật mộ xong và cho cả đoàn về. Tên Maloch thắc mắc:
- Cô gái này là ai vậy ngài?
- Các ngươi cứ gọi nó là Rulan.
- Sao tôi cứ có cảm giác quen quen ... - Zephys lẩm bẩm.
Volkath huých vào hông Rulan:
- Này, có quen không?
- Tôi không biết.
- Hừ ... làm sao mà biết được. - Tên Volkath lẩm bẩm một mình. Đêm hôm qua, hắn ta đã tung chưởng lấy đi 99% kí ức của cô ấy trong quá khứ, trừ những kí ức về sức mạnh.
Mang cô gái kia về lâu đài, hắn ta ghi tên cô vào sổ vợ. Marja khi biết tin này rất tức giận, cô quát:
- Anh làm cái gì vậy hả? Tại sao lại có cô ta?
- Cô xấu quá rồi đó. - Volkath quát.
- Chứ cô ta đẹp hơn tôi sao? Nhìn kĩ đi, tôi tuy hơi già nhưng mặt tôi còn y nguyên, chứ đâu có như cô ta, mặt gì mà bị dòi ăn gần hết à!
Tên Volkath tát Marja một cái đau điếng, cô đau quá nên bỏ đi. Marja đem chuyện này kể với Mina. Mina cũng đang buồn chuyện gia đình khi tên Omen đi bia ôm. Quá chán nản, cả hai cùng nhau bỏ lâu đài và đi biệt tích.
Ở với Volkath một thời gian, Rulan ngấm những quan điểm của Volkath, cô bắt đầu phục vụ dưới trướng của hắn, cùng với hắn thực hiện âm mưu thống trị cả thế giới.
(Hiện tại)
Rulan hỏi Volkath:
- Thưa ngài, trong đại hội thể thao sắp tới, chúng ta nên chọn những môn nào ạ?
- Chưa có danh sách môn thi đấu, nhưng ưu tiên môn bóng đá và võ thuật đấu trường 405 cho ta. Ngươi cũng tham gia đi.
Rulan trả lời:
- Điều đó là tất nhiên. Thần sẽ đánh bại tất cả bọn chúng và gắn quả tim này vào cơ thể.
- Ừm. Ủa, tên nào đây? - Volkath nhìn thấy một người đang nằm bên bờ suối, hắn tiến tới vác mang về.
Được sự chăm sóc của Rulan, tên kia nhanh chóng tỉnh dậy. Hắn hỏi:
- Đây là đâu vậy? Lâu đài Bóng Đêm sao? Mình xuyên không nữa sao?
- Tỉnh rồi sao, Hiếu?
- Cái gì? Volkath?
Volkath trả lời:
- Ta không quên được ngươi đâu, Hiếu.
- Cho tôi về đi, tôi còn phải đi học nữa.
- Ở Athanor có học viện, ngươi cứ vào đó mà học. Ngươi học ở đó ra sao thì ở Trái Đất bảng điểm của ngươi sẽ y như vậy.
Hiếu gãi đầu:
- Nhưng mà ... tôi không có sách vở.
- Cho ngươi đấy. - Rulan mang một chồng sách vở ra đặt lên bàn - Đây là sách của ta ngày xưa ta đi học, ngài Volkath nói như vậy.
Hiếu rất đỗi ngạc nhiên khi thấy những quyển sách này, đó chính là những quyển sách giáo khoa ở Trái Đất. Chưa kịp nghĩ gì nhiều thì Volkath nói thêm:
- Ngày mai ta sẽ cho người lấy giấy khai sinh, ảnh thẻ của ngươi làm thủ tục nhập học. Giờ thì ngủ đi, thứ 7 là ngươi có thể đi học được.
- Vâng.
Volkath và Rulan bước ra ngoài, thằng Hiếu thấy những quyển sách này khá cũ, bìa bao kính ở ngoài đã đục. Nó cầm quyển Toán lên, thấy trên miếng nhãn vở ghi:
"Trường: Học viện Carano (cũng là học viện Athanor)
Lớp: 11Đ
Môn: Đại số và giải tích
Tên: L...
Niên khóa: XXXX - YYYY"
Phần tên trên tấm nhãn vỡ đã bi mực đè lên, nó chỉ nhìn thấy được chữ L. Tất cả những quyển sách khác đều như vậy, nhưng nó cũng không quan tâm nữa. Chỉ cần dùng bút xóa bôi rồi ghi lại tên, lớp và năm học là được.
*
(Nhà Sinestrea)
Chơi đến gần 2 giờ sáng thì cả hai đứa đã ngáp ngắn ngáp dài. Tôi thì đã buồn ngủ lắm rồi, còn Sinestrea lại không dám ngủ. Tôi tạo một lá bùa giả và nói với cô ấy rằng khi đeo lá bùa này vào thì mọi việc sẽ an toàn. Đến đây thì cô ấy mới chịu ngủ. Tôi mở truyện ma lên nghe để thư giãn, xong rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Sinestrea nghe truyện ma thì có vẻ hãi lắm, cô ấy cứ ôm chặt lấy tôi mà ngủ, chui tọt vào trong chăn và ôm lấy tôi.