Chương 7:Có nhiều chuyện vốn nhìn không ra
Vừa ra khỏi phạm vi Châu thành thì chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại. Người nam tử trong xe vén màng lên nói với Bát thúc đang đánh xe đằng trước.
-Đến đây được rồi, cảm ơn thúc đã đưa tiễn. – Lạc Nhân vừa nói vừa cười
-Nhưng, thưa chủ nhân, hãy để thuộc hạ làm người đánh xe. Ngài muốn đi đâu tôi sẽ đưa ngài đi. – Bát thúc bối rối, cảm thấy mình giống như đang phạm lỗi bị đuổi đi.
-Cả ta muốn đi đâu còn chưa biết, làm sao bảo thúc chở đi được. Thôi, thúc hãy trở về, báo với bọn người Bách Hóa phường, ta đã an toàn rời khỏi Châu thành. Dặn họ nhớ phải giữ im lặng với Chi trưởng.
Người thanh niên đó tuy miệng vẫn mỉm cười, nhưng giọng nói lại nghiêm trang hơn. Bát thúc cảm thấy mình bị một sức mạnh bá đạo khống chế. Lão không thể cãi thêm lời nào, ngay lập tức leo xuống xe, đứng một bên cúi chào.
-Cung tiễn chủ nhân.
Chiếc xe ngựa lại tiếp tục thong dong đi tiếp, Bát thúc vẫn cúi đầu. Chỉ đến khi xe ngựa đi khuất sau ngã rẽ, ông mới ngẩng đầu lên. Sức ép vô hình mất hết. “Thật là kinh khủng”. Đây chính là quyền uy của bá chủ sao, thứ sức mạnh vô hình khiến người ta không thể không tuân theo. Ông thầm nhớ lại khi lần đầu được Thành gia cất lên làm chủ tiệm, người chưởng quản đã bảo với ông rằng.
-Thành gia giao cho ngươi cơ nghiệp này thì cố kinh doanh cho tốt, không cần phải lo lắng gì?
-Ngài không lo nếu tiểu nhân kinh doanh thất bại ư?
-Thất bại? Việc kinh doanh của Thành gia chưa từng thất bại. Ta cũng muốn xem ngươi làm thế nào mới có thể thất bại được.
-Giao hết hoàn toàn cửa tiệm cho tôi, ngài không sợ tôi phản bội Thành gia, tự ý mang của cải làm thành của mình sao?
-Phản bội? Trước giờ chưa từng ai dám phản bội Thành gia.
Lâu nay Bát thúc vẫn luôn nghi ngờ câu nói ngày đó. Ông trung thành với Thành gia, chỉ vì Thành gia là một cái ô lớn. Núp ở đó, ông chưa từng sợ mưa gió. Cửa tiệm ông đang kinh doanh mỗi năm đều phát triển lớn hơn, sinh ý dồi dào, chưa từng thất bại khi buôn bán. Lợi tức của cửa hàng chia làm đôi, một phần ông lấy, một phần giữ lại bỏ vào cửa tiệm coi như là tăng thêm tài sản cho nhà họ Thành. Cho đến nay, khi ông có may mắn diện kiến vị tông chủ này, khí thế bức người đó. Lần đầu tiên, ông nhìn thấy mình thật thiển cận. Rõ ràng cấp bậc chênh lệch quá xa. Một khoản cách quá lớn, khoảng cách giữa chủ nhân và thuộc hạ. “Mình tuyệt đối sẽ trung thành với người này”. Bát thúc cảm thấy may mắn vì ông chưa từng phản bội Thành gia.
^_^
Càng đi xa Châu thành, phong cảnh càng đổi khác. Núi non chập chùng, sơn thanh thủy tú. Chiếc xe ngựa bò từ từ trên con đường ngoằn nghoèo khúc khuỷu. Hai bên cây cỏ um tùm, phía xa xa nghe văng vẳng tiếng suối reo róc rách. Không khí tràn ngập sự tươi mới đầy sức sống của rừng rậm. Xa khỏi chốn đông người, hòa mình vào tự nhiên thật là một cảm giác tuyệt vời. Thành Lạc Nhân thay Bát thúc ngồi vào vị trí đánh xe ngựa. Chiếc rèm che ngăn cách giữa vị trí đánh xe và phía bên trong xe ngựa được vén lên. Như vậy, Lạc Nhân và Bảo Hân mới có thể dễ dàng “nói chuyện”.
“Hân nhi, nơi đây chẳng phải gần với Cổ thành sao?” Hắn mở lời.
“Đúng vậy” Nàng gật đầu.
“Đã tám năm rồi , có muốn về bái tế cha mẹ không?”
“Chủ nhân , người có nhớ lời hứa năm xưa với Hân nhi không?”
“Ta nhớ chứ!”
“Hân nhi sợ mình chưa đủ sức để quay về.” Nàng than thở.
“Lần này chúng ta chỉ ghé qua một chút thôi. Không ồn ào!” Hắn mỉm cười ôn nhu. “Đợi ta thêm một thời gian nữa thôi! Khi ta đạt được đầy đủ sức mạnh, ta nhất định sẽ đưa nàng quang minh chính đại trở về Cổ thành”
“Hân nhi sẽ chờ.”
Nàng cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng thêm một chút. Nàng đã chờ đợi hắn tám năm rồi, thêm một thời gian nữa cũng có sao đâu. Bởi vì nàng biết, hắn nói được nhất định làm được. Mà nàng trên đời này cũng chỉ có thể tin tưởng một mình hắn mà thôi.
^_^
Cổ Thành, cách Châu thành ba trăm dặm về hường Tây Bắc, là thành trì trấn giữ phía cực Tây của Việt Quốc. Nằm trong vùng núi non rừng rậm, là một phần kéo dài về phía nam của Đại Lâm phong. Nơi đây có một dòng sông tên là Nguyệt Ca chảy qua, đây là một nhánh sông phụ lưu của sông Lý Giang. Bên bờ sông Nguyệt Ca chính là Cổ thành, tòa thành bằng đá trắng nổi bật trên nền xanh biếc của rừng rậm. Mang theo một phong vị vừa uy nghi hùng vĩ, vừa bí ẩn cổ kính.
Tám năm trước, năm Uy Võ thứ năm, Cổ thành chính là phiên thổ của sứ quân Oa Cát Lập Hãn. Ông là hậu nhân của một trong mười hai sứ quân, có công lập quốc cùng Thánh Minh tổ hoàng. Oa Cát Lập Hãn là người Miêu, mà khu vực Cổ Thành này cũng chính là khu vực người Miêu sinh sống. Cổ Thành được cho là do tổ tiên người Miêu xây nên, nhằm để cung phụng bái tế vị thần trong tôn gíao của họ, nữ thần mặt trăng Acala, mẹ của dân tộc Miêu.
Năm đó nàng vừa mười ba tuổi, đẹp tựa minh nguyệt. Giọng hát nàng ngọt ngào, thánh khiết như nước chảy trên sông Nguyệt Ca, như con chim Thiên Đường trong rừng Ma Cát. Nàng chính là đứa con được sủng ái của Nguyệt thần, Oa Cát Tư Lý, nàng công chúa út dưới gối phiên sứ Oa Cát Lập Hãn.
-Minh ca, Minh ca. Huynh đã về rồi.
Nàng từ trong thần điện chạy ra, một thân váy trắng, lớp ngoài là vải the mỏng trong suốt, bồng bềnh. Chân chưa kịp mang hài, nàng chạy thẳng ra ngoài sân. Chiếc lắc nhỏ nàng mang trên chân kêu leng keng theo từng bước chạy. Minh ca của nàng đã về.
Người thanh niên với gương mặt u sầu vừa dắt ngựa để vào chuồng đi ra. Thân áo cũng một màu trắng toát. Người Miêu chẳng hiểu sao lại thích màu trắng đến như vậy. Toàn bộ thành quách đều là màu trắng, quần áo cũng là màu trắng. Khi đến Cổ thành này, hắn cũng phải đổi y phục của mình toàn bộ trở thành một màu trắng. Hắn vẫn là thích màu đen hơn, thuận lợi khi hành sự, dù có bị máu bắn lên cũng không dễ lộ ra.
Có tiếng kêu tên hắn từ đằng xa. Chưa kịp thấy người đã nghe tiếng. Giọng của nàng thực sự là trời ban mà, hắn chưa từng nghe ai có được cái giọng thánh thót, hay như chuông ngân như vậy.
Một thân váy trắng chạy nhào tới ôm chầm lấy hắn, thiếu điều nhảy cả lên người hắn. Hắn không thể không mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu nàng.
-Tư Lý, huynh đã nói là không được như vậy nữa. Muội lớn rồi, không được tự tiện nhảy lên người người khác! – Hắn nhẹ nhàng trách mắng nàng.
-Nhưng người ta nhớ huynh mà. Lần này huynh đi lâu như vậy, tới gần cả tháng mới trở về, muội ngày nào cũng ngóng chờ huynh.
Nàng phụng phịu dẫu môi nói với hắn, giọng nói nàng làm cho người khác nghe không khỏi không động lòng. Hắn thở dài thầm nghĩ, “Chờ ta để làm gì chứ? Ta trở về cũng chỉ là mang bất hạnh cho nàng thôi”.
-Huynh về thật đúng lúc lắm. Tối nay là đêm trăng rằm, là lễ Hạ Nguyệt, mừng Nguyệt thần người giáng trần xuống với người Miêu chúng ta. Muội năm nay sẽ được tham gia cùng các tỷ tỷ, biểu diễn điệu Nguyệt ca. – Nàng ríu rít, vẫn là đi bên cạnh hắn, ôm chặt cánh tay hắn không buông.
-Được rồi, tối nay huynh sẽ đến xem muội biểu diễn. Bây giờ huynh phải đến gặp sứ quân, muội hãy đi chơi đi. – Hắn dùng điệu bộ dỗ dành một đứa con nít để nói với nàng.
-Không chịu buông huynh ra đâu. Cả tháng trời huynh đi về Thần Châu có nhớ muội không? Có mua gì về uội không? – Nàng lại càng ôm chặt lấy tay hắn nũng nịu. Rõ ràng là thái độ đòi quà của một đứa con nít mà.
Hắn cười ngất.
-Thì ra không phải chờ ta mà là chờ quà của ta sao?
-Đâu có? Người ta là chờ huynh mà? Quà đâu? Quà đâu? – Nàng buông tay hắn ra, dùng hai bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ khắp người hắn.
-Á, đừng sờ soạn lung tung nữa, để huynh lấy ra uội. – Hắn sợ hãi nhảy sang một bên né tránh hai tay của nàng. Rõ là con gái người Miêu, không biết thẹn thùng e ngại, lại sờ soạn khắp người nam nhân như vậy. – Huynh dự định đến tối, xem muội biểu diễn Nguyệt ca có tốt hay không mới quyết định thưởng uội.
Hắn lấy từ trong ngực áo ra một một gói nhỏ. Tư Lý liền tiện tay chụp lấy ngay. Nàng mở chiếc khăn tay bao bọc bên ngoài ra. Giữa chiếc khăn trắng là một cây trâm thân bằng sừng đen nhánh, trên đầu trâm chỉ có một viên ngọc trai đen óng ánh. Kiểu dáng vô cùng đơn giản nhưng sang trọng. Nàng cầm cây trâm lên, xoay xoay ngắm nhìn bằng con mắt tò mò.
-Cái này dùng để làm gì? Viên châu này thực sự là óng ánh xinh đẹp a!
Nàng ngây thơ hỏi làm hắn giật mình. Hắn lại quên mất tiếu nữ Miêu các nàng không có bới kiểu tóc như con gái ở Thần Châu. Hắn nhìn mái tóc đen xõa dài của nàng, mỉm cười. “Màu đen rất hợp với nàng”.
-Cái này gọi là trâm. Ở Thần Châu, các thiếu nữ khi bới tóc sẽ cài trâm lên để trang trí. Hôm nào muội thử bới tóc lên, cài cây trâm này lên thì sẽ rất đẹp.
Nàng đột nhiên gương mặt đỏ ửng, hết nhìn hắn lại nhìn cây trâm.
-Tỷ tỷ bảo là chỉ khi nào đã lấy chồng thì mới bới tóc. Muội vẫn còn nhỏ lắm, còn lâu lắm mới phải lấy chồng, nên không thể bới tóc cho huynh xem được đâu.
Hắn ngẩn người, hóa ra là như vậy. Hèn chi thiếu nữ Miêu người nào cũng chỉ xõa tóc, chỉ có các đại thẩm mới búi tóc cao trên đỉnh đầu. Hắn tưởng là các nàng chỉ thích làm đẹp, nên dù trời nóng như vậy mà cũng chỉ thắt bím hai bên, chỉ có các thẩm đã lấy chồng mới sợ nóng, nên búi tóc lên cao. Hắn cười vang vang.
-Vậy phải chờ đến lúc Tư Lý đi lấy chồng vậy.
-Ai thèm lấy chồng!
Nàng nói vậy rồi đỏ bừng cả mặt, xấu hổ quá nên đành bỏ chạy đi mất. Nhìn bóng nàng chạy khuất vào thần điện, nụ cười hắn tắt ngấm. Chỉ còn lại gương mặt u sầu như thường ngày. “Không biết ta có chờ được tới ngày đó không”. Hắn thở dài, nhiệm vụ của hắn ở Cổ thành sau đêm nay là đã chấm dứt. Hắn xoay người, hướng đi về phía cung điện của Sứ quân.
^_^
Đêm đó trăng tròn sáng vành vạch. Toàn thể dân chúng ở Cổ thành đều tập trung hết vào Tế Nguyệt đài. Đó là một phần mở rộng của thần điện, nơi có khoản sân rộng và cao, chồm ra khỏi tường thành, bên dưới là con sông Nguyệt Ca chảy cuồn cuộn. Giữa khoản sân, một đống lửa lớn được đốt lên cháy hừng hực. Xung quanh đống lửa là dân chúng Cổ thành, tất cả ngồi xếp hình bán cung hướng mặt về thần điện. Sau khi đọc xong một bài kinh về Nguyệt thần , các vị ti tế bước sang hai bên. Tiếng lục lạc trang nhã vang lên. Tất cả dân chúng đều im lặng lắng nghe. Sau đó là tiếng đàn, tiếng sáo, rồi tiếng trống rộn rã nổi lên.
Bảy vị công chúa của Oa Cát Lập Hãn xuất hiện trên bậc thềm của thần điện. Tiếng trống trở nên dồn dập hơn. Các nàng mỗi người cầm trên tay một giỏ hoa Bạch lan trắng tinh và thơm ngát. Đây là loài hoa của Nguyệt thần, loài hoa chỉ nở vào đêm trăng tròn. Ánh lửa bập bùng, tiếng trống càng lúc càng dồn dập. Bảy nàng công chúa thân váy áo trắng lượn múa xoay tròn, thân áo bay bay như cánh hoa Bạch lan. Các nàng càng múa, tiếng trống càng rộn ràng. Người dân Cổ thành cũng càng lúc càng mê ly với điệu múa thần tiên của các nàng. Sau đó bảy vị công chúa tung hoa vào đám đông. Tất cả hồ hởi đón lấy, không khí càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt hơn. Tất cả đều lắc lư theo nhịp trống.
Bảy vị công chúa tiếp tục nhảy múa cho đến khi nhịp trống đã đến đoạn cao trào. Các nàng nắm tay nhau chụm lại như một nụ hoa. Tiếng trống đột ngột chấm dứt. Tất cả đều trở về với im lặng. Rồi nụ hoa Bạch lan chầm chậm nở ra, giữa vòng tay của các tỷ tỷ là nàng công chúa út Oa Cát Tư Lý. Nàng một thân mặc áo vàng như màu của ánh trăng, trên trán đeo món trang sức bạc hình tròn tượng trưng cho Nguyệt thần. Đứng giữa các tỷ tỷ mặc bạch y, nàng nổi bậc thành một nhuỵ hoa xinh đẹp. Nàng bắt đầu cất cao tiếng hát. Tiếng hát vang xa như giọng của thiên tiên trên trời, quả nhiên là đứa con được sủng ái của Nguyệt thần.
... Nơi phía xa, đâu cánh hoa?
Trắng ngần thanh khiết, vang hoà lời ca.
Nguyệt thần, người mẹ chúng ta
Người quyền năng nhất, cao cả bao la...
Tiếng sáo dìu dặt được nhạc sư uyển chuyển hòa cùng lời hát của nàng. Sau đó là tiếng đàn, tiếng trống cũng bắt đầu hòa theo. Những người đứng nghe xung quanh cảm thấy thân thể như nhẹ bổng đi, như bị hòa tan vào dòng chảy của âm nhạc. Quả thật là hay quá đi, hay như tiếng hót của chim Thiên Đường, như tiếng hát của dòng sông Nguyệt.
Từ Tử Minh nãy giờ vẫn nép mình sau thân cột lớn cũng có thể nghe rõ tiếng nàng hát. “Thật sự là rất hay”. Bình thường nàng vẫn hay hát cho hắn nghe, nhưng đêm nay lại có vẻ hay hơn mọi khi. Có lẽ lời của bài Nguyệt Ca này thật sự rất hợp với giọng ca của nàng, làm nó phiêu phiêu như âm nhạc của giới thần tiên. Hắn hớp lấy một hơi khí lạnh, phát hiện thì ra nãy giờ mình vẫn đang nhín thở. Giọng ca của nàng đột ngột làm hắn hoàn toàn ngưng trệ, cả việc thở cũng quên đi, thật là đầy mị hoặc.
Nàng vẫn đang hát nhưng đã chuyển sang một giai điệu khác, u buồn và thê lương hơn. Các vị tỷ tỷ của nàng đều lui xuống. Mọi người xung quanh bắt đầu rầm rì hát theo, những lời ca ai oán.
Đám đông người Miêu chầm chậm tách ra làm hai, nhường ột đám rước từ bên dưới Tế Nguyệt đài đi lên. Trong đám rước đó có bốn người khiêng một kiệu nhỏ, bên trên là một lão nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi theo tư thế thiền định. Da của người ngồi trên kiệu xám ngoét, khô queo bám vào đám xương gầy còm trên người. Hắn nhận ra lão nhân đó. Đó là một trưởng lão ti tế trong thần điện, lão đã già lắm rồi. Trước khi Tử Minh xuống núi lão đã ngã bệnh nằm liệt giường. Hắn đoán có lẽ lão đã không qua khỏi.
Đám người lầm rầm vẫn tiếp tục nhẩm hát, còn những người khiêng kiệu thì đưa thân thể lão ti tế đã chết khô vào ngọn lửa. Tiếng lửa reo lách tách liếm lên xác chết gầy còm, mùi khét lẹt tràn ngập không gian. Một ti tế bước lại gần đống lửa, ném vào đó đóa hoa Bạch lan. Đoá Bạch lan mau chóng bị ngọn lửa đốt cháy hết, tro bụi của nó bị ngọn lửa đẩy lên cao. Trong ánh trăng vàng từng đốm ánh sáng li ti xuất hiện, bay thằng lên trời cao. Người dân Miêu vô cùng hồ hởi, bởi linh hồn của lão ti tế đã được Nguyệt thần đón lấy đưa lên trời cao. Người dân Miêu hò reo, và đó chính là tín hiệu.
Từ khắp nơi trong Cổ thành không hiểu từ đâu xuất hiện các đạo binh lính. Toàn bộ đều vận hắc giáp màu đen, trên ngực có thêu hình cú đêm. Đó chính là đội binh tinh nhuệ Dạ Điểu của triều đình. Người dân Miêu toàn bộ tập trung ở Tế Nguyệt đài hoảng sợ la hét. Toàn bộ binh lính bảo vệ Cổ thành đều lần lượt từng người từng người ngã xuống.
Quân Dạ Điểu xuất quỷ nhập thần, cứ như từ bóng đêm bước ra, khiến quân thủ thành trở tay không kịp. Kết quả là không thể phản kháng đã thất thủ trận vong. Oa cát sứ quân vô cùng sợ hãi liền rút kiếm, bảo hộ tám vị ái nữ toàn bộ rút lui vào thần điện. Còn tự tay mình đóng cửa chặn lại, chốt thủ bên ngoài. Tám vị công chúa chính là bảo bối trân quý nhất của Oa Cát sứ quân, là những thứ duy nhất trên đời ông còn quý hơn tính mạng mình.
truyện copy từ
Thần điện là một điện thờ lớn được đẽo từ nguyên khối đá trắng, chỉ có một cánh cửa lớn duy nhất thông ra bên ngoài. Sau khi đóng sập lại thì người bên ngoài không sao mở ra được, chỉ có từ bên trong mới có thể mở ra mà thôi. Sau khi đứa tám ái nữ vào bên trong thần điện, Oa Cát Sứ quân không còn gì để sợ, tay vẫn lăm lăm kiếm, đứng trụ trước cửa, bất cứ ai xông tới ông đều chém không tha.
Chẳng bao lâu, sau một hồi chém giết thì bộ giáp của ông thấm đẫm máu, mà cả mặt và râu tóc ông cũng vậy. Oa cát sứ quân đưa mắt nhìn xung quanh, đau đớn thấy thần dân của mình bị tàn sát, từng người từng người một ngã xuống. Máu chảy loan trên nền gạch trắng vô cùng khủng khiếp, thê lương. Oa Cát sứ quân nhìn tình cảnh đó cũng không chịu nổi đả kích, phải thét gầm vang.
-Tại sao?
Sau đó ông đau đớn gục mặt xuống đất, hai giọt lệ già chảy dài xuống má.
-Bởi vậy ta rất ghét màu trắng, khi máu văng lên thì nhìn rất dơ.
Một giọng quen thuộc vang lên làm Oa Cát sứ quân không thể không ngẩn lên nhìn. Lẫn lộn trong đám tàn sát điên cuồng có một nam nhân, thân vận khôi giáp màu tím đen như bầu trời đêm, đi tới. Phía sau là hai hàng binh lính đi theo hộ tống, bất cứ ai chạy loạn đến gần đều bị chúng chém giết không tha. Oa Cát sứ quân nhìn nam nhân vận huyền giáp đang từ từ tiến đến, ông giận dữ nghẹn họng.
-Ngươi? Thì ra là ngươi! – Ông dùng tay chỉ thẳng vào người vừa đến. Cảm thấy tức giận đến khí huyết nhộn nhạo, không cầm được phun ra một ngụm máu tươi.
-Phải, là ta. - Tử Minh trả lời.