Lập Quốc Ký I

Chương 6: Càng im lặng càng tốt



Chương 6: Càng im lặng càng tốt


Đã là mùa đông nhưng tại Châu Thành vẫn là nắng nóng oi bức. Dĩ nhiên rồi, Châu thành nằm tận phía nam xa xôi của Việt Quốc, chỉ cách biển Nam Dương có vài chục dặm, mùi mặn của biển đã lan vào tận nơi đây. Dù phần còn lại của Việt Quốc đang chìm trong giá rét thì khí hậu nơi đây cũng vẫn ấm áp vô cùng.

Ở hướng cổng thành phía bắc có một chiếc xe ngựa đang chậm chậm rời khỏi. Đó chính là xe ngựa của tiệm vải , một tiệm vải trong Bách Hóa phường tại Châu thành. Dĩ nhiên, đây cũng là tiệm vải của Thành gia, tất cả tiệm buôn bán trong Bách Hóa phường đều là cùa Thành gia.
Người đánh xe ngựa ngồi phía trước chính là Bát thúc, người làm công lâu năm của Thành gia tại tiệm vải . Ông ngồi yên, lắng hai con người thần bí đang ngồi phía sau trò chuyện.

-Làm gì mà mặt mày không vui vậy? – Giọng nam nhân cất lên.
-...
-Đừng có xạo! Rõ ràng là đang không vui. – Lại là giọng của hắn
-...
-Ta biết , ta biết. Là lỗi của ta ...
-...
-Ha ha , chỉ cần có Hân nhi bên cạnh thì sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu ...
-...
-Tất nhiên vui vẻ thì phải cười rồi!

Cứ như vậy không biết họ trò chuyện như thế nào mà chỉ nghe được người nam nhân nói. Bát thúc nhớ lại lúc ngày hôm qua họ xuất hiện, thật là chấn động cả Bách Hóa phường.

Số là trong mỗi Bách Hóa phường đều có một cái Thính Phong các, bề ngoài là một trà quán, nhưng thật ra đó chính là trung tâm điều hành mua bán của Bách Hóa phường. Đó là nơi diễn ra hầu hết các giao dịch ngầm, là nơi mua bán tin tức, là trung tâm quyền lực của giới hắc đạo.


Hai người họ xuất hiện ngay cửa Thính Phong các. Người nữ sắc phục màu hồng, có vẻ như là nha hoàn của phủ nào đó. Còn người nam tử bên cạnh nàng trên người là bộ áo tù phạm, rõ ràng là mới vượt ngục chạy ra. Chỉ có điều nam tử đó trông ngôi ngô tuấn tú, cử chỉ hào sảng quý phái, cả người đều tỏa ra khí chất vương giả, không ăn nhập gì với bộ đồ y đang mặc.

Hai tên giữ cửa vừa mới bước đến, toan đuổi họ ra, thì từ trong các một giọng hét to vang vọng ra tận ngoài cửa.

“Các chủ giá đáo.” Vương chưởng quản của Thính Phong các từ trong nội đường hộc tốc chạy ra.

Mấy tên giữ cửa giật mình ngoảnh lại. Vương chưởng quản mặt mày tái mét, xém tí nữa là mấy tên giữ cửa gây họa rồi. Y bình thường là một gã hộ pháp râu ria hung hãn, như hùm như cọp. Các bang phái lớn nhỏ trong hắc bạch lưỡng đạo ghé qua Thính Phong các không ai không nể y vài phần. Vậy mà hôm nay, bọn giữ cửa lần đầu thấy y khúm núm, nể cả với hai nhân vật trẻ tuổi vừa xuất hiện. Tay y nâng lên một khay giấy cùng với bút mực sẵn sàng. Tiểu nữ chấp bút viết lên đó mấy chữ “Cung nghênh Tông chủ.”

Vương chưởng quản lại càng run rẫy hơn, ra lệnh tiễn khách, “Hôm nay Thính Phong các nghỉ bán một ngày”. Mọi người ồ lên đầy kinh ngạc. Từ khi Bách Hóa phường mở ra, chưa từngh có chuyện đóng cửa nghỉ bán kỳ lạ như thế này. Mấy người khách bị đuổi đi có vẻ còn tiếc nuối lắm, Thính Phong các không biết sắp xảy ra đại sự gì.

Vương chưởng quản run rẫy nhìn vị nam tử tiêu sái trước mặt, theo quy định phải nhìn thẳng mặt Tông chủ mà nói chuyện.

-Tông chủ! Tiểu nhân là Vương Học Đoài , chưởng quản Thính Phong các tại Châu thành, xin cung nghênh chủ nhân. – Hắn cúi đầu chào thật sát xuống đất. – Tông chủ đường xa vất vả, xin thỉnh nhị vị vào trong Nguyệt phòng.
-Ha ha ha! Vương Chưởng quản chào đón khách khí. Ngẩn mặt lên đi! Cứ tùy tiện cho ta một gian phòng là được rồi. – Nam tử trước mắt y cười hào sàng.

Vương chưởng quản ngẩn ngơ, Tông chủ không nghe được câu cuối của y sao. Nghe tiếng cười của người này, Vương chưởng quản đột nhiên nhớ đến tên một cái tên. Thành Lạc Nhân, kẻ thừa kế duy nhất của bổn gia, tương lai chắc chắn sẽ trở thành chủ nhân của toàn bộ gia tộc họ Thành. Con người hắn chẳng phải là tuổi trẻ ham chơi, năm nay đã hai mươi lăm mà vẫn chưa thành lập gia thất, chưa làm lễ trưởng thành để sắc phong làm Tộc Trưởng sao? Nghe nói hắn suốt ngày chỉ trốn khỏi nhà để rong chơi. Chẳng hiểu sao lại chạy đến Châu Thành này, mà còn đang mặc đồ tù phạm nữa. Nhưng dù sao hắn cũng là người họ Thành, là chủ nhân của Bách Hóa phường, Vương chưởng quản chỉ biết lần này ra sức phục dịch hắn. Thân là thuộc hạ đành phải hết lòng với chủ nhân.

Nguyệt phòng chính là hai tầng cao nhất của Thính Phong các, là nơi ở dành riêng của Các chủ Ngọc Bảo Hân, đồng thời cũng là nơi đón tiếp các vị chủ nhân Thành gia mỗi khi họ ghé qua. Việc kinh doanh của Thành gia trải dài khắp nước, phủ rộng nhiều phương diện, thậm chí thông thương với cả nước ngoài, vì vậy gia tộc nhà họ Thành cũng không thể nào đủ người trông coi. Mỗi nơi họ đều chỉ ghé qua dăm ba hôm để trông coi sổ sách rồi lại đi ngay. Việc quản lý tất cả đều giao cho chưởng quản như Vương Học Đoài quản lý.

Chưởng quản được coi là chức vị cao nhất, quản lý toàn bộ Bách Hóa phường tại mỗi tỉnh thành. Chuyên phổ biến thông tin, các lệnh mua bán, ý chỉ của Thành gia cho các vị chủ tiệm. Y thuộc quyền quản lý của các chủ Thính Phong. Mà vị Các chủ này lại là thuộc hạ của nhà họ Thành. Vì vậy chức vị chưởng quản nói to thì cũng thấy to, nhưng nói nhỏ thì cũng khá là nhỏ.

Vương Chưởng quản cẩn thận căn dặn hạ nhân mang lên thức ăn, và vài bộ y phục sạch sẽ, rồi đích thân y mang vào cho các chủ. Vậy mà các chủ chỉ vẫy tay, đích thân nàng sẽ phục dịch cho Tông chủ. Vương tổng quản cảm thấy vị Tông chủ này thật là diễm phúc tề thiên nha.

Gần nửa đêm, Vương chưởng quản đứng đợi bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ đều đều, chắc hẳn Tông chủ đã ngủ. Hắn vừa tính dời gót, thì cửa phòng bật mở, Các chủ xuất hiện trên tay cầm một tờ giấy.

“Lệnh tất cả tập hợp!”

Thế là trong đêm đó, phố phường rộn rịp, tiếng chó sửa inh ỏi, tất cả các chủ tiệm buôn bán rầm rộ hướng về phía Thính Phong các mà tập trung. Tất cả bọn họ đều nhận được mật lệnh, mà lệnh tập hợp của Thành gia ai dám không nghe. Bọn họ được mời vào gian phòng lớn nhất tại tầng trệt trong Thính Phong các, Nhật phòng.

Ngồi tại vị trí thượng tọa chính là một vị cô nương mặt xinh như hoa, mái tóc xõa dài đen nhánh, phía trên chỉ búi tóc đơn giản cài một cây trâm cẩn ngọc trai đen. Cô ta mặc bộ y bào màu tím than, đậm đến nổi trong ánh nến leo lét, cô ta như chìm vào trong bóng tối.

Các vị chủ tiệm đồng loạt cúi chào.

-Cung nghênh Các chủ đại giá quang lâm! - Tiếng hô không lớn, nhưng rì rầm, lan đi mạnh mẽ trong không gian, như một sức mạnh dữ dội bị kềm nén.

Gương mặt mỹ nhân vẫn như băng sơn, nàng chỉ lạnh lùng gật đầu một cái. Sau đó nàng phát tay, Vương chưởng quản nãy giờ vẫn đứng nép phía sau nhanh chóng hiểu ý, ông bước sang ngang, dõng dạc tuyên bố những đều trước đó đã được căn dặn.

-Tông chủ vừa hạ cố ghé qua Châu Thành – Vừa nói đến đó thì trong căn phòng nổi lên tiếng bàn tán rì rầm, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt dữ tợn của Vương chưởng quản mọi tiếng rì rầm đều im bặt. – Ngày mai, Tông chủ sẽ rời đi. Chỉ là ngài muốn sự việc đơn giản, ‘càng im lặng càng tốt’.

Mọi người nghe liền hiểu ‘Càng im lặng càng tốt’ chính là ám chỉ việc làm bí mật trong thế giới ngầm, chủ yếu là việc làm phi pháp. Bách Hóa phường chuyên ngành kinh thương, nhân sự hỗn tạp, trắng đen lẫn lộn, trong đó cũng có không ít người làm ăn phi pháp.

-Vương chưởng quản, tiệm thuốc ngày mai sẽ giao hai trăm cân thảo dược ra ngoại thành, chẳng hay có thể để Tông chủ trốn trong bao thuốc ...


Ông chủ tiệm thuốc chưa nói dứt câu, đã bị một lão công ốm yếu chen vào.

-Tên dược sư chết tiệt nhà ngươi, Tông chủ mà phải trốn trong bao thuốc sao. Ta thấy chi bằng chúng ta tổ chức một đám ma, để tông chủ nằm trong quan tài, vừa thoải mái vừa ấm áp để đưa ra ngoài thành.

Một tiếng rầm lớn vang lên, Vương chưởng quản đã mạnh tay đập vỡ một góc cạnh bàn.

-Hồ lão nhà ngươi, có phải già quá đã trở nên hồ đồ rồi không. Hay là lão cũng muốn chui vào quan tài của chính tiệm mình đóng. Ta cũng sẽ không khách sáo tiễn lão một đoạn.

Hồ lão nhân, chủ tiệm quan tài nghe Vương chưởng lão hù dọa hoảng sợ, run rẫy ngồi xuống. Một lát sau có một vị nam nhân trẻ tuổi đứng lên:

-Vương chưởng quản, chi bằng để tiêu sư của Phi Hổ đường chúng tôi dùng khinh công đưa tông chủ ra khỏi tường thành.
-Không được, ngày mai nhất định chuyện lớn sẽ đồn ra, quan binh sẽ nghiêm ngặt cảnh mật, khó lòng mà thoát ra được. – Vương chưởng quản quẹt một chút mồ hôi trên trán.

Các vị chủ tiệm, không dám nói gì, chỉ nhìn nhau lan truyền ánh mắt nghi ngờ. “Là Tông chủ rốt cuộc đã gây ra chuyện gì, mà ngay mai toàn thành sẽ bị giới nghiêm cơ chứ?”. Vương chưởng quản nhìn cũng hiểu ánh mắt đó, chỉ là ông kềm mình không muốn nói ra “Tông chủ chỉ là vừa mới vượt ngục ra mà thôi!”

-Sáng mai tin tức mới lan ra, vậy sao ta không đưa Tông chủ đi trong đêm nay. – Vị nho sĩ dạy học trong Nho Giáo đường lên tiếng.

Vương chưởng quản lại lấy tay áo lau một giọt mồ hôi, liếc nhìn Ngọc Bảo Hân các chủ.

-Tông chủ, người hiện nay là đang nghỉ ngơi đó. Chúng ta không nên làm phiền.

Một câu nói ra khiến mọi người không khỏi trầm trồ. Tông chủ quả nhiên là Tông chủ, đã gây ra họa lớn mà vẫn thảnh thơi ngủ nghỉ cho được a. Sau đó cũng có nhiều y kiến được đưa ra, nhưng đều không thỏa đáng, gương mặt Ngọc Bảo Hân càng lúc càng sa sầm khó chịu. Nàng lại không chịu nói câu nào nên không khí càng trầm mặc, đè nặng từng người. Đến khi có một người phá vỡ thế cục bế tắc, đó chí là ông chủ tiệm vải .

-Vương chưởng quản, chi bằng cứ để Tông chủ đi bằng xe của tiệm vải . Người giữ cổng thành phía bắc chính là con rể của tại hạ. Có lẽ tại hạ có thể xin y cho qua.

Lão vừa nói xong, Vương chưởng quản liền đập bàn đôm đốp , mừng rỡ.

-Lão Thập Bát nhà ngươi có ý kiến hay như vậy sao lại không nói ra từ sớm. – Sau đó hắn cười cười nhìn sang phía Bảo Hân. – Các chủ ... ?

Bảo Hân không nói gì, ngẫm thấy kế này cũng không tệ, nên cũng gật đầu. Thấy thế, Vương chưởng quản và các vị chủ tiệm ai nấy đều mừng rỡ khôn xiết. “Ăn cơm của chủ tức phải lo phân ưu cho chủ”, hôm nay giải quyết được mối lo cho người Thành gia khiến bọn họ ai nấy đều hân hoan quá mức. Bảo Hân lại vẫy vẫy tay, Vương chưởng quản hiểu ý liền vỗ bôm bốp tay mấy cái, mọi người lại im lặng, chú ý lắng nghe từ lời của Vương chưởng quản.

-Tông chủ có lệnh, sự việc lần này tuyệt đối bí mật, không cần phải báo với Chi trưởng. Sự việc ngày hôm nay, không được lộ ra lời nào sau cánh cửa kia.

Vừa nói Vương chưởng quản chỉ ra cánh cửa ra vào. Mọi người biết được sự hệ trọng của sự việc cũng đồng loạt dứng lên.

-Mọi việc đều tuân theo ý của Tông chủ. Bọn thuộc hạ nhất định sẽ giữa bí mật, ra khỏi cánh cửa kia nhất định không hé ra lời nào.

Sau đó cả bọn lục tục kéo nhau về. Ai nấy đều nhẹ nhỏm, chỉ có Thập Bát lão là lo lắng khôn nguôi.

^_^

Còn lại hai người trong Nhật phòng là các chủ Bảo Hân và Vương chưởng quản. Bảo Hân lại lấy bút viết “Sai mật sứ đến nha phủ, hủy toàn bộ hồ sơ về tông chủ” Vương chưởng quản đọc tờ giấy xong quay qua dạ một tiếng, rồi cáo biệt ra ngoài. Mật sứ chính là đội thám tử đặc vụ chuyên dò thám tin cho Thính Phong các. Võ công ai nấy đều cao cường, ẩn thuật tuyệt luân, trước giờ đi dọ thám tín chưa bao giờ thất bại.

Trong Thành gia vốn chia ra thành phân gia và bổn gia. Bổn gia là huyết mạch chính của Thành gia, là cấp quản lý cao nhất công việc của gia tộc. Trong khi đó phân gia lại là dòng phụ nhưng số lượng động đảo, được chia ra quản lý Thành gia trong các khu vực khác nhau. Tại Việt Quốc, có chín dòng của phân gia, cùng với bổn gia chia nhau cai quản mười khu vực giao thương khác nhau. Quản lý bổn gia là tộc trưởng và tông chủ, quản lý chín dòng phân gia là chín vị chi trưởng. Các chi trưởng đều là các vị trưởng lão của nhà họ Thành, đồng đồng nhất nhất nghe lệnh của tộc trưởng, nhất mạch bổn gia Thành Uyên, thân sinh của Thành Lạc Nhân.


Vì lần này là ham chơi gây họa, Lạc Nhân không muốn tin đồn về tai phụ thân của hắn. Mà hắn càng sợ hơn nữa, chính là đến tai vị tổ mẫu ở trong đền Ám Dạ. Vị tổ mẫu này xuất thân từ rừng Ám Dạ, là em gái của bà nội của ông nội hắn. Nghe đồn đã sống hơn trăm năm, là một yêu quái bất tử, thông tuệ chuyện trời đất. Trên dưới lớn nhỏ việc trong gia tộc đều do tộc trưởng là cha hắn quyết định. Thế nhưng chỉ cần đó là ý kiến của tổ mẫu, thì cha hắn giống như một đứa trẻ ngoan, đều nhất nhất nghe theo.

Trước đây, hắn vốn không phải là người được chọn làm tông chủ, mà là một kẻ thừa thải trong gia tộc. Cha hắn thì ngó lơ, mẹ hắn thì phiền não, người trên kẻ dưới thì coi như hắn không tồn tại. Hắn lại còn có em trai, em gái đều được cho là tài năng tương lai vô hạn. Có nghĩ cách nào mọi người cũng không cho rằng đến lượt hắn thừa kế. Nhưng chỉ cần là một lời của tổ mẫu, hắn liền được nghiễm nhiên đặt lên hàng Tông chủ.

Tuy đã đến thời điểm chuyển giao quyền lực vào tay, nhưng hắn vẫn một mực trì hoãn. Bởi vì tổ mẫu vẫn chưa đáp ứng nguyện vọng của hắn. Hắn chính là người duy nhất của Thành gia dám ra yêu sách với vị tổ mẫu vĩ đại đứng đầu gia tộc này. Nhưng hắn không phải là kẻ ngỗ ngược, hắn vẫn nể sợ người, kính yêu người ... đúng vậy, bởi vì hắn quá yêu thương người ...

Hắn luôn nhân lúc tổ mẫu đi ngủ để lén đi chơi, vẫn trở về trước khi người thức dậy. Lần này, hắn không muốn mọi người làm phiền người lúc ngủ. Hắn chỉ vừa mới đi chơi được một chút, chưa tới mùa xuân thì người cũng sẽ chưa thức dậy. Hắn vẫn còn muốn đi tham quan một vòng lớn toàn bộ Việt quốc này. Vì vậy, hắn không muốn dùng thế lực của Thành gia để được thả khỏi tù, dự tính toán tự mình trốn ngục, chỉ không ngờ vô tình lại trùng hợp với vụ cướp ngục chấn động của bọn phỉ tặc Hồ Tây. Coi như số hắn không may, sắp tới hắn dự định sẽ ghé Phú thành ở đó có một khu sòng bạc lớn nhất Tiên Ty, nhất định lần này hắn sẽ may mắn hơn.

^_^

Sáng hôm đó, trong thành rần rần bàn tán về chuyện tối qua bọn phỉ Hồ Tây kéo người đến cướp ngục ở nha phủ. Có mấy người kể rằng máu me ướt đẫm cổng nha môn. Bọn cướp Hồ Tây bị bắt toàn bộ, chỉ là không biết tai sao lại trốn mất một phạm nhân. Cũng không rõ phạm nhân đó là ai, phạm phải tội gì; toàn bộ hồ sơ về hắn cũng đều mất tăm mất tích. Từ Thái tướng quân trấn giữ Châu thành ra lệnh giới nghiêm, toàn bộ cửa thành đều đóng, chỉ trừ một cửa ở phía đông mở cửa, ở đó lập một trạm kiểm soát ra vào.

Một chiếc xe ngựa lớn, được hai con thiên lý mã kéo, tiến về bắc môn. Thiên lý mã là một giống ngựa quý giá hiếm có, được bản triều nuôi nhốt trong một khu vực riêng, chuyên dùng làm ngựa chiến cho bậc tướng quân. Thiên lý mã vóc dáng khỏe mạnh, ngày đi ngàn dặm, hơn nữa lại thông minh. Một con thiên lý mã giá trị liên thành, nhiều người có tiền muốn mua còn sợ chưa được. Vậy mà trong một đêm, Bách Hóa phường đã có được một cỗ xe do hai con Thiên lý mã kéo. Đúng là trong Bách Hóa phường không có thứ hàng gì mà không có.

Người đánh xe cũng không phải là một nhân vật tầm thường, mà là một tiểu phú thương một vùng, ông chủ của tiện vải đệ nhất Châu thành. Viên quan giữ cửa từ trên nhìn xuống, đã nhận ra nhạc phụ đại nhân của mình, nên vội vàng đi xuống chào hỏi.

-Nhạc phụ đại nhân, người khỏe chứ? Hôm nay bắc môn đã giới nghiêm, người muốn ra khỏi thành thì phải đi vòng qua đông môn thôi. – Rồi nhìn thấy có chút kỳ lạ, anh ta hỏi. – Nhạc phụ, người đi đâu mà gấp vậy? Không mang theo gia nhân mà phải tự mình đánh xe?
-Hiền tế, ta thực sự có việc gấp cần phải ra khỏi thành. Nếu vòng sang đông môn e rằng chậm trễ, con cứ cho ta đi lối này cũng được.
-Thưa nhạc phụ. Con e là phải phụ lòng người. Hôm nay quân lệnh đã ban, con là tùy tướng phải nghe theo cấp trên thôi.
-Hiền tế! – Bát thúc nhảy từ trên xe ngựa xuống, nắm lấy tay đứa con rể. – Coi như ta xin con. Năm xưa, con và Oanh nhi tình đầu ý hợp, nhưng mẹ vợ con phản đối kịch liệt. Đến nỗi Oanh nhi và con còn đòi tự vẫn để suốt kiếp bên nhau. Ta thương hai con nên thuận tình chấp nhận. Ta khuyên nhủ mẹ vợ con “chớ khinh thiếu niên nghèo”. Ngày xưa là ai đã mua con từ chơ nô lệ Sa quốc về làm gia đinh? Là ai đã cho con ăn, con mặc? Là ai đã gã con gái yêu quý của mình cho con? Nay ta chỉ xin con một ơn huệ này thôi, hãy cho ta ra khỏi bắc môn đi. – Bát thúc nước mắt ràn rụa nhắc lại chuyện cũ, mong đứa con rể nể tình xưa để cho ông qua.
-Nhạc phụ đại nhân! Công ơn tái tạo của người con mãi không quên. Hôm nay dù có làm trái quân lệnh cũng đành phải cho cha qua thôi. Nhưng cha hãy cho con xem qua xe của cha, để sau này dù có bị trách phạt con cũng dễ bề xin tướng quân tha thứ. – Người quan nhân giữ thành bị Bát thúc làm cho cảm động cũng đành phải xuôi theo ý ông.
-Hiền tế! – Bát thúc vừa nói vừa quỳ xuống chân con rể. – Nếu con muốn xét xe thì thà con giết ta đi cho rồi! – Sau đó ông òa khóc.
-Nhạc phụ! Xin người hãy đứng lên đi, cái quỳ này con nhận không nổi! – Nói xong anh ta cũng quỳ xuống, nâng Bát thúc dậy nhưng ông không chịu.
-Hiền tế! nếu con không chịu cho ta qua, thì ta chắc chắn sẽ chết cho con coi. Ta chết rồi thì mẹ con cũng không sống nổi, Oanh nhi mà có khóc thương cho hai chúng ta đến nỗi ngã bệnh thì phiền con chăm sóc nó....
-Nhạc phụ người sẽ không chết đâu ... – Người quan sai giữ cổng thành bị Bát thúc hù cho đến hoảng sợ. Rõ ràng trong xe có người đáng nghi, nhưng không thể làm gì được với nhạc phụ đại nhân đang bù lu bù loa này.
-Hiền tế!
-Nhạc phụ!
-...

Rồi hai người cứ ôm nhau khóc. Bát thúc nháo nhào một hồi, vừa kể tình xưa vừa năng nỉ, lại vừa đe dọa lại đòi chết, cuối cùng đã đưa được xe ngựa rời khỏi bắc môn. Phía sau là người con rể nước mắt giọt ngắn giọt dài vẫy tay đưa tiễn. Xe ngựa vừa đi khuất, anh ta chùi mặt, sau đó đi vào nghiêm lệnh dặn binh sĩ.

-Sự việc hôm nay ai mà hé ra một lời thì chết với ta. – Anh dùng giọng điệu vừa khủng bố, vừa giận dữ để ra lệnh nguồn
-Dạ vâng! – Binh sĩ đồng giọng trả lời.

Như vậy, chiếc xe ngựa đã bình an rời khỏi Châu thành. Tuy đã phiền lụy đến nhiều người, nhưng coi như vẫn đạt được mức độ “càng im lặng càng tốt.”