Tử Kiệt quỳ mặt đất, khi nghe được tiếng khóc bên ngoài liền ngẩng đầu
nhìn về hướng Tử Sa đang bị Tử Nghiễn cùng Tử Cầm kéo vào. Thấy nàng lấy ống tay áo che mặt, chỉ còn lộ ra đôi mắt đẹp ngấn lệ, liền cảm thấy
chấn động, chẳng lẽ nàng từ nữ biến thành nam? Thân thể cũng xảy ra biến hóa?
Nghĩ vậy, trong lòng không khỏi chấn động, rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì? Bọn họ rõ ràng là bỏ dược này vào trong ấm nước của
nha đầu Tử Tình chết tiệt kia, tại sao bọn họ lại trúng chiêu? Ánh mắt
khiếp sợ nhìn qua Tử Tình đứng bên cạnh sư phụ, thế nhưng lại thấy khóe
môi nàng cong lên mỉm cười, trong đôi mắt trong suốt mang theo thần sắc
như xem kịch vui, đột nhiên giật mình liền vội vàng đứng lên, vươn tay
chỉ vào nàng gầm lên: "Là ngươi! Là ngươi có đúng hay không!"
Phẫn nộ đến mức làm cho lồng ngực phập phồng, Tử Kiệt chỉ cảm thấy trong
lòng có luồng hỏa diễm cơ hồ như muốn nổ tan rồi thoát ra, hai tay gắt
gao nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nàng,
gân xanh nổi lên, xương cốt rung động kêu lên răng rắc, thần sắc kia
giống như dã thú hung tàn bị chọc giận, hận thể nhào đến xé xác nàng
thành từng mảnh! Bọn họ hạ độc nàng, nhưng hắn cùng Tử Sa đều bị trúng
chiêu, mà nàng lại không có việc gì. Trừ bỏ nàng thì còn ai vào đây?
Nhất định là nàng làm! Nhất định là nàng làm!
Tử Sa đứng ở
bên cạnh cúi đầu nức nở, vai run lên từng đợt từng đợt, nước mắt không
ngừng tràn ra từ đôi mắt xinh đẹp làm cho người khác khỏi động lòng
thương cảm. Mọi người trong phòng chỉ có Lăng Thành vẫn trưng ra bộ mặt
uy nghiêm, hơi mím môi, đôi mắt lợi hại đảo qua mọi người, đáy mắt chỉ
là mảnh sâu thẳm làm cho người ta không thể nhìn ra suy nghĩ cái gì.
Tử Tình đứng bên cạnh Lăng Thành, thản nhiên liếc mắt nhìn mọi người, khóe môi khẽ cong lên nụ cười như có như không, từng bước tới phía trước,
đôi mắt trong suốt bình tĩnh nhìn Tử Kiệt ở trước mặt, nhanh chậm : "Tuy rằng hiện tại ngươi biến thành nữ nhi, nhưng cũng không thể tùy tiện
ngậm máu phun người. Cái mà ngươi trúng là Âm Dương Tán, mà sư phụ cũng
nói đó là thứ tà ác của Ngũ độc môn. Từ khi ta được sư phụ mang đến núi
Lăng Phong chưa bao giờ rời khỏi đây dù chỉ một bước, làm sao có thể có
ÂM Dương Tán?"
Thanh của nàng từ tốn, bình tĩnh, ánh mắt đánh giá hai khối hơi hơi nổi lên trước ngực Tử Kiệt, nói: "Lại chưa nói đến ở đây có nhiều người như vậy, vì sao chỉ có hai người các ngươi trúng
Âm Dương Tán? Mà ngươi, dựa vào đâu lại dám nói là ta làm? Chẳng lẽ
ngươi thấy ta hạ độc ngươi? Hay vẫn là thấy ta cất giấu Âm Dương Tán?"
Thanh âm thản nhiên, lại mang theo khí thế bức người, đôi mắt bình tĩnh mà
lạnh nhạt, không biết từ khi nào trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng như
băng nhìn thẳng vào Tử Kiệt, khiến hắn phảng phất như bị đặt mình trong
hầm băng, cỗ hàn khí từ dưới chân dâng lên, lạnh nhập nội tâm. Làm hắn
khỏi rùng mình, đợi đến khi nhìn lại nàng lần nữathì thấy nàng thần sắc bình tĩnh mà lạnh nhạt, đôi mắt như mặt hồ sâu thẳm, làm cho người ta
nhìn ra, nhận , giống như màn vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Là hắn nhìn lầm sao? Hẳn là ảo giác! Nàng chỉ là tiểu hài tử, làm sao lại
có khí thế và ánh mắt lạnh băng làm cho người ta phải sợ hãi như vậy?
Nhất định là nhìn lầm rồi!
Nghe bọn họ nói chuyện, rồi lại
nhìn Tử Kiệt cùng Tử Sa nghe được câu trả lời, Lăng Thành cũng có chút
suy ngẫm tra xét, khóe mắt liếc nhìn ấm trà bị đánh nát do cái vỗ lên
bàn vừa rồi của hắn, ánh mắt uy nghiêm dừng lại người Tử Kiệt cùng Tử
Sa, thanh mang theo uy áp trầm giọng quát: "Hai người các ngươi quỳ
xuống cho ta!"
Cỗ uy áp mạnh mẽ tràn ra theo ánh mắt, dưới
ánh mắt chứa uy áp của Lăng Thành, hai người Tử Kiệt cùng Tử Sa bùm một
tiếng quỳ rạp xuống đất. Mà lúc này, dưới cỗ uy áp của Lăng Thành, Tử Sa bị đè ép khiến cả người run run, hai tay vô lực rũ xuống đất, nên dung
mạo mà nàng vẫn gắt gao che dấu liền lộ ra, ánh vào mắt mọi người trong
phòng, làm cho mọi người sợ tới mức rụt lui vài bước, chỉ kém thét chói
tai ra tiếng.
Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy chòm râu dài mọc trên mặt Tử Sa, mọi người vẫn bị hoảng sợ thôi.
Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp như hoa có chiếc cằm tinh xảo nhưng lại mọc
râu, bộ dáng kia muốn có bao nhiêu quái dị liền có bấy nhiêu quái dị.
Nhận thấy được ánh mắt bọn họ, Tử Sa xấu hổ đến ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ kém chôn đầu xuống dưới mà thôi.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!" Lăng Thành trầm giọng quát, thanh âm uy nghiêm
toàn bộ phát ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người quỳ gối trước
mặt, khuôn mặt trừ bỏ nghiêm túc vẫn là nghiêm túc. thân uy áp làm cho
người khác thể bỏ qua, thẳng tắp bức ép tới hai người đang quỳ.
Tử Kiệt cùng Tử Sa cả người run lên, dưới sự uy áp của Lăng Thành chỉ cảm
thấy đỉnh đầu như có áp lực cường đại ép buộc bọn họ, làm cho bọn họ
ngay cả thở dốc cũng cảm thấy khó khăn, hai người hít sâu hơi, run giọng : "Sư phụ ... chúng con ... chúng con biết."
Lăng Thành híp
mắt lại, thanh âm chứa uy áp bỗng nhiên quát lên, giọng điệu thập phần
trầm thấp, gương mặt hơi hơi chớp lên: "Lớn mật! Các ngươi nghĩ là ta
tra không được sao? Cho các ngươi cơ hội nữa, thành thật khai báo có lẽ
ta xử phạt nhẹ, còn bằng không để cho ta điều tra ra được, nhất định
trục xuất bọn ngươi ra khỏi Thanh Sơn! Nếu bị trục xuất, đến lúc đó,
đừng nói là Thanh Sơn không thu lưu các ngươi, liền ngay cả ba đại danh
sơn khác cũng không thu nhận các ngươi! Các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ
càng!"
Nghe xong, trừ bỏ Tử Tình, tất cả mọi người trong
phòng đều chấn động, không thể tin được nhìn gương mặt nghiêm túc của
Lăng Thành. Bọn họ đều biết đệ tử nếu bị trục xuất ,những danh sơn khác
nhất định sẽ không chịu thu nhận, nếu bị trục xuất khỏi Thanh Sơn, vậy
hai người bọn họ không thể lại tu tập võ công tâm pháp của tứ đại danh
sơn. Điều này cũng đại biểu là chỉ có thể đến ít môn phái để học tập, cả đời không có khả năng trở mình!
Sư phụ vậy mà lại nói ra
những lời này, xem ra sư phụ rất tức giận. Mấy người Tử Nghiễn phức tạp
nhìn Tử Kiệt cùng Tử Sa quỳ trên mặt đất, cũng cảm thấy có chút hiểu
được. Sư phụ như vậy chẳng lẽ đoán rằng Âm Dương Tán là do hai người bọn mang vào? Nếu bọn họ mang thuốc vào, sao người trúng chiêu lại chính là bọn họ?
Hôm nay, không nói với sư phụ, nếu để cho sư phụ
điều tra ra, bọn họ nhất định bị trục xuất ra khỏi núi. Nghĩ vậy, mấy
người không khỏi lo lắng : "Các ngươi mau nói a! Rốt cuộc là xảy ra
chuyện gì, mau giải thích rõ ràng với sư phụ."
Tử Kiệt cùng
Tử Sa nghe Lăng Thành nói thế, khuôn mặt đều lộ ra thần sắc hoảng sợ,
kinh hoảng không ngừng phe phẩy đầu : "Không cần ... sư phụ ... không
cần ... chúng ta ... chúng ta!" Nếu sư phụ muốn tra, nhất định tra ra
được, đến lúc đó bọn họ nhất định bị trục xuất khỏi Thanh Sơn. Bọn họ
không thể bị trục xuất ra khỏi Thanh Sơn, cho dù là nếu bị nghiêm khắc
xử phạt, bọn họ cũng không thể bị trục xuất khỏi Thanh Sơn!
Tử Tình đứng ở một bên sau khi nghe thấy bọn họ nói thế, khóe môi liền
nhếch lên độ cong nhợt nhạt, ý cười bên môi càng lúc càng thêm sâu sắc.
Nàng muốn bọn họ đem tất cả những chuyện mà họ làm ra, một chuyện cũng
không thể thiếu!