Trên giường, Tử Kiệt thấy chăn bị hất ra mà cả kinh ngẩng đầu lên, vừa vặn
làm cho thân thể kỳ quái kia của hắn bị mọi người nhìn thấy tinh quang.
Chỉ thấy hắn mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh, bộ ngực bên dưới lớp áo lại
nổi lên giống như một cô gái, vì sự kinh hoảng của hắn khiến cho vạt áo
hơi hơi buông lỏng, hai khoả ngây ngô nhất thời làm cho trong lòng mọi
người nhấc lên kinh đào hãi lãng, quả thực khiếp sợ không thôi.
"Tam ... tam sư huynh?" Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ửng đỏ, Tử Cầm không dám tin gọi một tiếng, nhìn thấy một màn như vậy thật làm cho người ta khó
tin. Một nam nhân như hắn, bộ ngực sao có thể giống như nữ tử ... Lại
vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, khi nhìn thấy cái trước ngực kia không phải là ảo giác, vội vàng thẹn thùng dời ánh mắt, trên mặt nổi lên một rặng
mây đỏ lan tràn đến chiếc cổ trắng nõn.
Thần sắc trên mặt ba
người Tử Nghiên, Tử Nguyên cùng Tử Lập cũng rất là phấn khích, cường hãn thị giác đánh sâu vào làm cho bọn họ sửng sốt mất nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Bọn họ chỉ là những hài đồng hơn mười tuổi nhưng không
có nghĩa là bọn họ cái gì cũng không hiểu, khuôn mặt đỏ bừng vội vàng
dời ánh mắt đi. Bây giờ bọn họ đang bước vào thời kì thiếu niên, đối với kết cấu thân thể của nữ tử vẫn có chút tò mò, nay nhìn thấy bộ ngực của Tử Kiệt thế nhưng có vài phần giống với nữ tử, cho nên mấy người đều đỏ mặt. Tuy rằng ánh mắt dời sang một bên nhưng lại không khống chế được
nhằm vào trước ngực Tử Kiệt nhìn vài lần.
Ngoài ý muốn nhìn
thấy được một chút màu hồng trên mặt đất, Tử Cầm nâng mắt nhìn lên phía
trên, không khỏi kinh ngạc nhìn Nhị sư huynh Tử Nguyên. Thấy hắn căn bản không chú ý tới nàng, ngược lại thỉnh thoảng vụng trộm liếc mắt nhìn
Tam sư huynh Tử Kiệt vài lần, khoé miệng không khỏi run rẩy, lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của hắn nhỏ giọng nói: "Nhị sư huynh, ngươi chảy máu
mũi."
Bị nói như vậy, Tử Nguyên theo phản xạ sờ lên mũi, quả
thực đụng đến máu tươi từ trong mũi chảy ra, nhìn thấy mấy người đều
nhìn hắn một cách quái dị, lập tức không khỏi ngượng ngùng cười cười
nói: "Thời gian này thời tiết luôn rất nóng. Thượng hoả, thượng hoả."
Nói xong, vừa xoa mũi vừa nhấc chân lui về phía sau.
Nghe được lời hắn nói, khóe miệng mấy người không khỏi giật giật.
Tử Tình chậm rãi liễm hạ đôi mắt,quang mang kinh ngạc trong mắt chợt loé
rồi biến mất, khôi phục sự bình tĩnh lạnh nhạt như thường, nhưng khoé
môi cũng không nhịn được mà hơi hơi cong lên, ngay cả hai tròng mắt lạnh nhạt kia cũng nhiễm thượng vài phần ý cười không che dấu được, nam biến nữ? Kia không phải là nữ biến nam sao? Ha ha, điều này có thể coi là tự làm bậy không thể sống không?
Lăng Thành phục hồi lại tinh
thần, hai tay chắp sau lưng nắm chặt thành quyền, ánh mắt uy nghiêm bắn
thẳng đến ánh mắt Tử Kiệt, nghiêm mặt khẽ quát một tiếng: "Đem quần áo
mặc rồi nói rõ ràng cho ta biết chuyện gì đang xảy ra!" Thanh âm trầm
thấp mang theo giận dữ, vì hắn động khí mà năng lượng huyền khí trên
người cũng bắt đầu khởi động, hắn đang tức giận! Là ai đem loại dược tà
ác này mang vào Lăng Phong sơn? Còn dùng ở trên người đồ đệ hắn? Đường
đường một thân nam nhi lại biến thành bộ dáng như vậy, thật sự không ra
thể thống gì!
Tử Kiệt kích động đem quần áo mặc vào, hai tay
vậy quanh ngực cúi đầu đi tới trước mặt Lăng Thành: "Sư phụ ... con ...
con cũng không biết tại sao có thể như vậy. Sáng nay tỉnh dậy con mới
phát hiện mình biến thành bộ dạng này." Thanh âm của nữ tử mang theo một tia kinh hoảng cùng sợ hãi từ trong miệng của Tử Kiệt truyền ra, hắn
nghe dược thanh âm nữ tử từ trong miệng chính mình phát ra, hai tay ôm
ngực không khỏi gắt gao ninh cùng một chỗ, thần sắc trên mặt một mảnh
trắng bệch.
Hắn thực sự nghĩ không ra, dược này rõ ràng là hạ ở trong ấm nước của nha đầu Tử Tình chết tiệt kia, hắn làm sao lại
trúng loại dược này? Này, này, này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Lúc
trước khi lấy dược này, người nọ đã nói trúng loại dược này liền trở
thành bất nam bất nữ, ngay cả cửa cũng không dám bước ra một bước, nhưng cũng không có nguy hiểm tới tính mệnh. Vì chỉnh chết nha đầu chết tiệt
kia, hắn còn đem giải dược duy nhất ném vào trong suối, lúc này, lúc này thật sự là thảm thật rồi...
Mấy người Tử Nghiên mở to hai
mắt kinh ngạc không thôi nhìn Tử Kiệt, hắn, hắn, thanh âm của hắn cũng
biến thành thanh âm của nữ tử? Chả trách vừa rồi bọn họ nghe xong liền
cảm thấy có chút kì quái, thì ra là như thế...
Nghe được lời
hắn nói, ánh mắt uy nghiêm của Lăng Thành hiện lên tức giận, bàn tay to
vỗ thật mạnh lên mặt bàn, một tiếng phịch nặng nề vang lên, chỉ trong
nháy mắt cái bàn to lớn biến thành mảnh vụn, khiến mấy người trong phòng sợ tới mức lồng ngực nảy lên, không dám thở mạnh một tiếng. Chỉ nghe
thấy hắn quát lớn một tiếng, thanh âm trầm thấp mang theo tức giận:
"Ngươi còn không chịu nói thật! Dược mà ngươi trúng phải là Âm Dương
Tán, thứ này là do Ngũ độc môn chế ra, ở Thanh Sơn này không hề có, Lăng Phong sơn thì càng không thể có! Âm Dương Tán này sao có thể vô duyên
vô cớ xuất hiện ở Lăng Phong sơn này? Làm sao ngươi có thể trúng loại
dược này được?"
Bị quát như vậy, trong lòng Tử Kiệt run lên,
hai chân mềm nhũn, theo bản năng bùm một tiếng quỳ xuống đất: "Sư phụ
... con ... con.." Hắn kinh hoảng cúi cúi đầu, nửa ngày cũng không nói
được một câu.
"Tử Nghiên, Tử Cầm, các ngươi đem Tử Sa mang
lại đây! Hôm nay ta nhất định phải tra rõ, rốt cuộc là kẻ nào mang loại
dược này vào Thanh Sơn! Mang vào Lăng Phong sơn này!" Lăng Thành trầm
giọng rống lên, thần sắc phẫn nộ không nói rõ. Y bào phất lên, hắn ngồi
xuống trên ghế, một đôi mắt ẩn chứa tức giận cùng với uy nghiêm nhìn
chằm chằm vào Tử Kiệt đang đứng trước mặt.
"Dạ!" Tử Nghiên
cùng Tử Cầm lĩnh mệnh, vội vàng chạy đến phòng của Tử Sa. Nhìn đến bộ
dạng này của Tử Kiệt, không cần nghĩ cũng biết là Tử Sa cũng trúng Âm
Dương Tán. Chính là, loại dược tán như thế làm sao có thể xuất hiện ở
Lăng Phong sơn? Lăng Phong sơn nhiều người như vậy, vì sao chỉ có hai
người bọn họ trúng loại Âm Dương Tán này?
Tử Tình lẳng lặng
đứng ở phía sau Lăng Thành, khoé môi hàm chứa ý cười thản nhiên, bình
tĩnh nhìn Tử Kiệt không nói được lời nào đang quỳ trước mặt. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải làm? Hại người lại quay ra hại
mình, hai người này, nếu không phải nổi lên tâm tư xấu xa đối với nàng,
bọn họ làm sao có thể trúng chiêu đâu?
Tử Nguyên cùng Tử Lập
thối lui đến một bên lẳng lặng đứng, bọn họ cảm thấy rất khó hiểu,
chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao người ở Lăng Phong sơn này
cũng chỉ có hai người bọn họ trúng Âm Dương Tán?
"A... không cần! Ta không cần đi ra ngoài! Ta không cần đi ra ngoài!"
Cách đó không xa truyền đến thanh âm kinh hoảng của Tử Sa. Nhưng thanh âm
kia cũng không phải thanh âm bình thường của Tử Sa mà là thanh âm của
nam tử, trầm thấp mang theo khàn khàn. Mấy người trong phòng nghe được
rõ ràng, nhưng không có người quay đầu lại nhìn, bởi vì bọn họ biết Tử
Nghiên cùng Tử Cầm nhất định sẽ mang được Tử Sa đến. Quả nhiên, chỉ
trong chốc lát, tiếng khóc mang theo kinh hoảng kia cách bọn họ càng
ngày càng gần.
"Tử Sa, đi thôi! Sư phụ đã biết ngươi cùng Tử
Kiệt trúng Âm Dương Tán, ngươi có muốn trốn tránh cũng không được đâu.
Nên nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này thì hơn." Tử Cầm vừa nói vừa
lôi kéo nàng đi về phía bên này, mà Tử Sa cầm tay áo che mặt, một đôi
thuỷ mâu điềm đạm đáng yêu