Tống Quân Thiên Lý lạnh lùng nói, bạch quang chợt lóe, roẹt một tiếng trường kiếm rung rung vạch một đường kẻ lên trên nền đá, không nghiêng không lệch, chậm rãi lay động, thân hình hắn nhoáng lên, nhảy một cái đã đến trước mặt thương binh tiến hành thi cứu (giống với cứu chữa)
Đại môn Lăng phủ biệt viện vốn đóng chặt, lúc này đột nhiên rộng mở, vô số kỵ binh bộ binh điên cuồng gào thét xông vào nhắm đến đai quân của Lôi gia
Lăng Tam, Lý Lâm của Cuồng Phong Bang, trên đầu quấn khăn đỏ, thân hình dị thường nhanh nhẹn dũng mãnh theo phía sau lưng là một đám đại hán bang chúng quần ạó đủ màu, hô to gọi nhỏ thanh thế không tầm thường, Ở một phía khác, một gia hỏa đen như than giơ cao đại thiết chùy, gào thét vọt đến, Chính là Lăng Ngũ một tay suất lĩnh tám trăm đệ tử đả thiết, Những người này vũ lực không tính là cao, nhưng hàng ngày đều xoay đại chùy, lực lượng tuyệt đối là nhất đẳng, Vừa mới tiếp xúc gần như đã tạo ra một mảnh sát thương
Ở giữa đội ngũ tương đối đặc biệt, có nam có nữ, có lão đầu cũng có cả thiếu phụ, thành viên càng cọc cạch không đồng đều, nhưng mỗi người đều ăn mặc tương đối hoa lệ, Đi đầu là một thiếu phụ xinh đẹp Chính là lâu chủ Minh Yến Lâu tại Thừa Thiên Cố Tịch Nhan ở bên người nàng, chính là hai vị sư thúc, cần phải nói thêm rằng, khi vừa nhìn thấy tràng diện giết chốc đến mức này, cặp mắt của một nữ tữ nhu nhược như cố Tịch Nhan lại tràn lên sát khí điên cuồng và dũng mãnh đến mức tuyệt đại đa số nam nhân đều còn xa mới bằng,
Lê Tuyết và Lăng Kiếm tựa như hai cổ xe tăng quân dụng tràn đầy hỏa lực đột nhiên xông vào khu ổ chuột, Hai đại cao thủ võ học điên cuồng đại khai sát giới, với đám người Lôi gia đã chiến đấu cả đêm qua triển khai tàn sát không chút lưu tình
Dưới lực uy hiếp cường đại đến cực điểm của Tống Quân Thiên Lý, võ sĩ Lôi gia tuy biết rằng những nhân vật cao cấp của Lăng phủ biệt viện phía sau lưng hẳn đã không còn chút sức lực nào để phản kháng, chỉ cần tiến lên là có thể dễ dàng ngắt đầu bọn họ xuống nhưng không có một ai dám làm như vậy. Binh hung chiến hiểm như vậy sinh tử sống mái như vậy, nhưng chỉ với một người tồn tại, đã tạo thành một màn quỷ dị. Đây là cao thủ đệ nhất thiên hạ Giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý
Đường vạch nhợt nhạt ở trên mặt đất kia lại càng biến thành núi cao rừng sâu khó bề vượt qua, là lá chắn sinh tử, Nếu như muốn leo lên, vậy ắt phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình, có lẽ Tống Quân Thiên Lý không thể ngăn cản tất cả mọi người, có lẽ chỉ cần một người nguyện ý thử nghiệm là có thể đủ để đột phá cái gọi là Lằn sinh tử kia, nhưng như thế tất sẽ có tuyệt đại đa số người chết dưới thanh kiếm của hắn, chúng nhân đều muốn trở thành người may mắn, nhưng lại càng không có một ai muốn trở thành thi thể nằm trên mặt đất, chí ít không muốn mình trở thành kẻ đầu tiên
với ưu thế tuyệt đối, dĩ nhiên không có một ai nhằm đến phía địch nhân yếu thế Tất cả mọi người thà rằng lựa chọn sống mái với viện quân ở phía sau, thậm chí là với Lăng Kiếm, Lê Tuyết, Lăng Thiên, Hầu như tất cả đều cùng một động tác, xoay người đánh về phía nhân mã đang ào ào chạy đến phía sau lưng mình
Trên mặt Tống Quân Thiên Lý như có như không lộ ra một nụ cười cực kỳ trào phúng, Ánh mắt nhìn chúng nhân của Lôi gia Giống như thần long ngạo thị thiên không, Bao quát một đàn dê con dưới mặt đất, Đó hoàn toàn là một sự miệt thị
Thân thể Lăng Thiên phiêu hốt Dưới sự vây công của ba đại cao thủ, vẫn thoải mái di chuyển Trong miệng không quên lớn tiếng khen ngợi: "Giang sơn lệnh chủ Không hổ là thiên hạ đệ nhất nhân, Quả nhiên cực kỳ uy phong nha " Nghĩ qua nghĩ lại nói thêm một câu: "Thật giống một kiến vương đối mặt với một đám hùng nghĩ, Thật sự là phong phạm của một vương giả đó"
Đang thi cứu chúng thương binh, Tống Quân Thiên Lý thiếu chút bị một câu nói của hắn làm cho nhảy chồm lên. Nghe thấy một câu đầu tiên trong lòng rất là hưởng thụ, câu nói tiếp theo, Đây cũng gọi là tiếng người hay sao? Mọi người đều biết Kiến không có vương mà chỉ có hậu, Hơn nữa hậu nghĩ cũng chỉ chuyên môn phụ trách đẻ trứng sinh sôi hậu đại mà thôi còn hùng nghĩ chẳng phải là chuyên môn phụ trách giao phối với hậu nghĩ hay sao?
Diệu thủ của Tống Quân Thiên Lý khi thi cứu không ung dung như thường lệ, đây là chuyện tình chưa từng có trong mười năm qua, Hảo tiểu tử, ta xuất công xuất lực giúp ngươi, cứu huynh đệ của ngươi, ngươi lại còn dám châm chọc ta như thế, chờ ngươi quay lại, lão tử nhất định phải hảo hảo hỏi thăm cái mông của ngươi, Lĩnh hội một chút cảm giác thống khoái, Ngươi cứ chờ đó
Xa xa, cõi lòng đang tràn ngập sát khí mà giết người, khi nghe đến câu nói kia, Lê Tuyết thiếu chút nữa cười đến mức đánh rơi cả trường kiếm trên tay,
Sự phiền muộn của Tống Quân Thiên Lý cũng không duy trì bao lâu, bởi vì không ngờ thực sự có người đang xông về phía hắn ở bên này
Ai là "con cua" đầu tiên nhỉ?
Lôi chấn Bằng bị một cái tát của Tống Quân Thiên Lý đánh văng đi, đầu óc mê muội mà ngất đi một hồi tựa mới tỉnh lại hợt phát hiện hàm răng trong miệng không ngờ thiếu hơn nữa, máu tươi đầm đìa, Lúc này mới nghĩ đến cảnh tượng lúc trước, nhất thời khí dũng như sơn, Thật vô cùng nhục nhã mà
Lôi chấn Bằng cực kỳ phẫn hận quát to một tiếng, từ trên mặt đất bật thẳng lên, mang theo năm trăm binh mã của mình, tựa như trâu điên lao về phía Tống Quân Thiên Lý. Giết chết Tống Quân Thiên Lý rửa sạch nhục nhã của chính mình, Lôi chấn Bằng thực sự có chút điên cuồng, Mình ở Tây Bắc cũng là một nhân vật giậm chân một cái sơn hà biến sắc, có thể nào để cho người ta vũ nhục như vậy? Thiên hạ đệ nhất cao thủ thì sao? Sĩ khả sát bất khả nhục
Lôi nhị gia lòng ngập lửa giận đánh đến, lại vừa vận đúng vào chớp mắt Tống Quân Thiên Lý phiền muộn tới cực điểm
Mắt nhìn đoàn người Lôi chấn Bằng vọt đến, thần sắc Tống Quân Thiên Lý bất động, làm ra vẻ chậm rãi xử lý thật tốt vết thuơng cho một gã thương binh, sau đó mới đứng lên, chắp tay mà đứng. Tất cả những việc này tựa hồ tốn không ít thời gian của hắn. Một mực đợi cho đến khi nhóm mười mấy người đầu tiên dưới trướng Lôi chấn Bằng vượt qua định tuyến, thân thể thẳng tắp của Tống Quân Thiên Lý đột nhiên hóa thành một đạo hắc quang cực kỳ chói mắt, Tựa như thần tích xẹt qua phía trước đoàn người, kiếm quang chợt lóe, mười bẩy cái đầu lâu người chỉnh tề rơi xuống, Thân hình lượn một vòng, trở về chổ cũ, không buồn xoay người lại, một tay ném về phía sau, trường kiếm như cơn lốc lướt qua một vòng rồi trở lại, nhóm võ sĩ thứ hai vọt đến của Lôi gia, gần ba mươi người không một ai ngoại lệ bị chém thành hai đoạn
Tiếng kinh hô, tiếng kêu than còn chưa kịp vang lên, thân hình đứng thẳng, chưởng như đao, Tống Quân Thiên Lý đã bắt đầu triển khai giết chốc đối với đám võ sĩ thứ ba vừa mới một qua ranh giới của Lôi gia
Ðợi đến khi Tống Quân Thiên Lý một tiếng rơi xuống trước người Lôi chấn Bằng, thì đã tròn ba loạt võ sĩ gần tám mươi người của Lôi gia đều đã ngã trong vũng máu Không có một ai bị thương, bởi vì gần tám mươi người nhưng không có một ai còn sống
Vẻ kinh hãi trong mắt Lôi chấn Bằng vừa thoáng hiện, trong đầu còn chưa kịp nói lên bất kỳ một ý niệm nào khác thì đã thấy song chưởng của Tống Quân Thiên Lý hóa thành một đỉnh núi cao lớn mạnh mẽ ép xuống, chưởng phong lạnh thấu xương bao phủ không gian xung quanh Lôi chấn Bằng, Không còn chỗ tránh né
Phịch phịch phịch một lo những tiếng trầm muộn tựa như tiếng đâm bao cát, thân thể khôi ngô tráng kiện của Lôi chấn Bằng đột nhiên bị đè ép thu nhỏ lại biến thành một khối thịt trộn máu tươi đầm đìa xoay tít bắn ra ngoài
Dưới công kích gần như là phát tiết của Tống Quân Thiên Lý, Lôi chấn Bằng còn chưa kịp chống đỡ, thậm chí còn chưa có bất kỳ phản ứng nào, toàn thân cốt nhục đã bị đánh trúng mà nát bét, bị vo tròn, chết oan chết uổng,
Binh mã phía sau lưng Lôi chấn Bằng không hẹn mà cùng dừng cước bộ, ngơ ngẩn sợ hãi nhìn một màn ngập máu trước mặt, đột nhiên từng người một gập người xuống, bắt đầu kịch liệt nôn mửa
Xa xa truyền đến tiếng rống bi thiết của Lôi chấn Thiên, hắn đã nhìn thấy nhị đệ của mình chết thảm, Bản thân đã nhiều lần nhẫn nhịn giang sơn lệnh chủ, không ngờ hắn lại vẫn hạ sát vô tình như vậy,
Theo thời gian trôi qua, sau khi đám người Lăng Tam, Lăng Ngũ, cố Tịch Nhan xông vào, lại có thêm binh mã của Lăng gia ở các châu huyện lân cận không ngừng lục tục kéo đến, Tuy rằng chưa hẳn là thực lực tinh nhuệ, nhưng lại hơn ở số người rất đông đảo, cho đến khi số lượng đạt đến một giới hạn nhất định, cũng đã thay đổi hoàn toàn bản chất của cục diện, chiến cuộc chậm rãi chuyển từ thế lực ngang nhau đến nghiêng hẳn về một phía, sau đó chuyển thành Lăng gia chiếm thượng phong tuyệt đối
Toàn bộ võ sĩ của Lôi gia vừa tranh đấu vừa dùng ánh mắt lo lắng tìm kiếm thân ảnh của gia chủ trong đoàn người, đã đến lúc này rồi, sao gia chủ còn chưa hạ lệnh rút lui, Trận chiến bất ngờ này sớm đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa, tiếp tục tái chiến rất có khả năng toàn quân bị diệt
Bọn họ đâu biết rằng hiện tại Lôi chấn Thiên cho dù muốn lui lại cũng không được nữa rồi, Đầu tiên là nhi tử chết thảm, tiếp đó lại thấy nhị đệ bị giết, hết thảy kế hoạch đã bị ngăn trở toàn diện, Từ chỗ nhà mình hủy diệt Lăng gia, sau đó xuất hiện nghịch chuyển kinh thiên trở thành nhà mình bị Lăng gia hủy diệt, Những loại biến cố liên tiếp này, làm cho Lôi chấn Thiên có phần điên cuồng, hắn gần như bị bệnh tâm thần, vẫn còn chút hi vọng, hi vọng ba vị cung phụng mau qua đây liên thủ cùng với mình giết chết đầu não của Lăng gia Lăng Thiên, Trải qua khoảng thời gian tranh đấu này, Lôi chấn Thiên đã bừng tỉnh mà nhận ra rằng, Lăng Thiên chưa đến hai mươi tuổi, nhưng võ công của hắn thực sự đã vượt qua mình, hơn nữa, cho dù mình cùng hai vị trưởng lão liên thủ, cũng không nhất định là đối thủ của người này, trừ phi là bọn người liên thủ có thể chiến thắng,
Theo chiến cuộc xê dịch biến đổi, Lôi chấn Thiên lại nhìn thấy một màn triệt để làm cho hắn nản lòng thoái chí, Tam đại cung phụng của Lôi gia, đầu đã bị chém xuống, cắm ở trên ba cọc gỗ thật dài, ba cái đầu râu trắng phất phơ tiêu điều, khi nhìn thấy, Lôi chấn Thiên đột nhiên có một loại cảm giác tan tác trời long đất lỡ
cho đến lúc này hắn mới biết rằng toàn bộ cao thủ chủ lực mà mình mang từ Nguyệt Thần quốc ra, ngoại trừ mình và hai đại trưởng lão ở bên cạnh cùng với mấy cao thủ trong gia tộc đang đơn thân độc chiến ra, đã tử thương gần như không còn ai, Mà mấy người ấy hiện tại đang bị bao vây giữa loạn quân, cũng là ngập trong nguy cơ,
Lôi gia xong rồi
Lôi gia xong rồi
Bốn chữ đó nhiều Lần xuất hiện, trong nháy mắt hoàn toàn tràn ngập trong đầu Lôi chấn Thiên, tựa như tiếng sấm chín tầng trời, không ngừng nổ vang bên tai hắn, Lôi chấn Thiên đột nhiên cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, thái dương trên đỉnh đầu chợt đến ngay trước mắt mình, ánh sáng cương liệt chiếu thẳng vào mình, Lôi chấn Thiên đột nhiên cảm giác chiến trường bên cạnh mình rất xa xôi, rất rất xa xôi, Đột nhiên cảm giác toàn bộ tâm linh là một mảnh trống rỗng,
"Bịch" Một cục tròn tròn đen sì bay đến bên này, Trong lúc tâm tư hư thoát một chưởng của Lôi chấn Thiên bạt nó sang một bên, đột nhiên trợn hai mắt mà nhìn, đây chính là đầu lâu của tứ đệ Lôi chấn Vũ, Đầu lâu lăn trên mặt đất hai vòng, tiếp đó bị vô số những bàn chân giẫm lên, lại tiếp tục lăn đi,
Toàn thân Lôi chấn Thiên bắt đầu run rẩy,
Một tiếng cười mỉa mai đột nhiên vang lên, bộp bộp hai tiếng, tiếp đó thân thể gầy guộc của một vị trưởng lão đang cùng Lôi chấn Thiên đánh với Lăng Thiên, bị Lăng Thiên liên tục oanh kích hai chưởng, tựa như diều đứt dây bay thẳng lên trời, Ở giữa không trung, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, ở trên ngực hắn có một vết lõm cực lớn, Gần như toàn bộ xương sườn của hắn đã bị hai chưởng của Lăng Thiên đánh nát nhừ....