Lăng Khiếu cười ha ha vung tay lên: "Mấy ranh con các ngươi... Còn chọc con ta nữa à? Lúc con mình lấy vợ xem các ngươi làm sao? Bây giờ bổn soái hạ lệnh: Đại quân xuất phát!"
Lăng Khiếu theo tiếng cười xung trận đi đầu, sau lưng tinh kỳ bay phấp phới. Một đội tướng sĩ với khôi giáp sáng bóng, khí độ trầm ngưng, mơ hồ có thể cảm giác sát khí trùng thiên.
Lăng Thiên vung tay: "Toàn thắng khải toàn..."
Mấy vạn đại quân đều giơ cao binh khí trong tay hô lớn: "Toàn thắng khải hoàn!" Tiếng hô như tiếng sấm vang vọng toàn thành...
Nhưng không một ai phát hiện ngón tay của Lăng Thiên khẽ chỉ vào một gã thân binh bên cạnh Lăng Khiếu. Thiếu niên kia thấy vậy liền gật gật đầu theo đại quân rời đi.
Trở lại Lăng Phủ, Lăng Thần rời khỏi lòng Lăng Thiên chạy trở về tiểu viện nhanh như tia chớp khiến cho Lăng Thiên cười lớn.
Lăng lão phu nhân cũng nở nụ cười bất đắc dĩ: "Thiên Nhi. Hôm nay ngươi làm vậy thật sự là ngoài ý muốn của nãi nãi. Nhưng cũng phù hợp với cá tính to gan lớn mật của ngươi. Quả nhiên..."
Lăng Thiên cười lớn: "Thần Nhi theo con đã hơn mười năm rồi thì ai có thể thay thế được? Cũng nên cho nàng một danh phận từ sớm hơn. Bây giờ tuyên cáo như vậy con thấy có chút chậm..."
Lăng lão phu nhân cười khổ một tiếng: "Hoàng thượng vừa mới tứ hôn xong nhưng ngươi ở trước mặt mấy vạn đại quân định địa vị của Lăng Thần như vậy sợ rằng có chút không ổn. Ngươi không cợ hoàng thượng nhưng còn có cô cô và Kiểu Nguyệt công chúa kia? Không sợ Kiểu Nguyệt công chúa ghen sao?"
Hàn quang trong đôi mắt Lăng Thiên chợt lóe: "Hoàng thất làm gì là việc của bọn hắn. Chuyện cô cô trúng độc đến bây giờ còn chưa xong đâu. Con còn chưa tìm bọn hắn tính sổ đã rất là khoan hồng độ lượng rồi. Còn biểu tỷ Kiểu Nguyệt nàng muốn nghĩ như thế nào cũng là việc của nàng. Nếu muốn trở thành phụ nữ của Lăng Gia thì tất cả phải theo quy củ của Lăng Gia. Cho dù là con gái của Ngọc Hoàng đại đế gả đến Lăng Gia thì cũng phải trở thành người vợ của Lăng Gia chứ không còn là công chúa thiên đế nữa. Về phần dấm chua. Ha ha..." Lăng Thiên nở nụ cười: "Rồi cũng trở thành thói quen thôi!"
"Thiên nhi. Ta cảm giác ý nghĩ của con có chút..." Sở Đình Nhi ngồi một bên nhíu mày: "Làm một nam nhân nếu ngay cả nữ nhân của mình không thể trấn an được thì còn gì gọi là nam tử hán?"
Lăng Thiên cười khổ: "Mẫu thân. Biểu tỷ bây giờ không phải là nữ nhân của ta. Ít nhất hiện tại là không phải. Đúng không? Mọi việc còn rất sớm..."
"Còn rất sớm sao?" Sở Đình Nhi cẩn thận suy nghĩ lại những điều Lăng Thiên vừa nói liền cảm thấy kinh sợ: "Hoàng thượng đã tứ hôn thì sao còn sớm? Chẳng lẽ ngươi..." Nói đến đây Sở Đình Nhi bị những lời nói của mình làm cho hoảng sợ hơn...
Lăng Thiên cười lớn quay lưng rời khỏi phòng: "Điều đó cũng vậy. Còn rất sớm để nói..."
"Mẹ..." Sở Đình Nhi cứng lưỡi nhìn Lăng lão phu nhân. Lăng lão phu nhân cũng chỉ biết cười: "Đình Nhi... Con thật sự là không hiểu con mình mà. Uổng ta cho rằng con thật thông minh." Nói xong những lời này lão phu nhân cũng trở về phòng chỉ để lại Sở Đình Nhi đang ngơ ngác đứng đó. Sắc mặt lúc vui lúc
Không ngoài suy đoán của Lăng Thiên, đấu giá hội của Tiêu Gia cũng tổ chức tại Mính Yên Lâu. Cố Tịch Nhan sắp xếp mười hai tòa lầu ở cùng một chỗ. Như vậy nơi đây rất thích hợp để tổ chức một hoạt động lớn như vậy.
Bất quá có một điều ngoại lệ chính là khi Nhã Văn Hội cử hành thì Cố Tịch Nhan phối hợp toàn lực, cũng chia ra lượng bạc nhận được nhưng lần đấu giá hội của Tiêu Gia này thì Cố Tịch Nhan hung hăng chém xuống một đao. Chỉ một cuộc đấu giá thôi mà đã muốn lấy năm vạn lượng bạc của Tiêu Gia. Một giá này khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Điều này khiến cho Tiêu Gia vừa buồn bực mà vừa nghẹn khuất không thôi. Bằng cái gì mà người ta có thể được chia bạc còn chúng ta phải chịu công phu sư tử ngoạm chứ? Nhưng đã đến đây rồi mà còn chọn chỗ khác nữa thì mặt mũi Tiêu Gia bỏ đâu giờ? Được thiên hạ xưng rằng thiên hạ đệ nhất tài phiệt mà bị Mính Yên Lâu ép bạc nên không thể cử hành đấu giá thì chẳng phải trở thành trò cười ư? Cho nên dù trong lòng rất tức giận nhưng Tiêu Phong Dương cũng chỉ biết mở miệng nôn máu ra thôi. Năm vạn lượng tuy không ít nhưng hắn ra tay rất thẳng thắn, trực tiếp đưa thêm bạc thưởng cho Mính Yên Lâu. Ngươi không phải cần bạc sao? Ừa, lão tử lấy bạc chọi bể đầu ngươi luôn. Đây chính là ý tứ của Tiêu nhị gia. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nhưng hắn thật sự không nghĩ đến sắc mặt của Cố Tịch Nhan không thay đổi chút nào, sau khi nhận bạc liền cuống quít nói cảm ơn. Nhưng trong lời nói có một ý tứ: 'Lão nương mở Mính Yên Lâu không cần bạc thì cần gì? Tiêu Gia giàu như vậy mà không chém một vài cái thì chẳng phải lão nương quá hiền ư? Thật không nghĩ đến Tiêu nhị gia là một nhị thế tổ như vậy, vừa ra tay liền thưởng thêm một vạn lượng nữa. Nếu như hắn trẻ hơn ba mươi tuổi thì lão nương thật sự muốn lấy hắn về. Ôi, vì sao chỉ có một vạn lượng bạc mà không phải một vạn lượng hoàng kim chứ? Chẳng lẽ hắn coi trọng lão nương ta sao? Ừa, chắn chắn là thế, lão nương quyết định không để cho lão gia hỏa này như ý. Nếu một vạn lượng hoàng kim thì còn có thể thương lượng.'
Kết quả không biết những lời nói này của Cố Tịch Nhan bằng cách nào truyền vào trong tai của Tiêu Phong Dương khiến cho vị Tiêu nhị gia này suýt nữa hộc máu, thiếu chút nữa đánh mất thần trí đi tìm tên đàn bà kia lý luận: 'Lão tử đánh khắp thiên hạ như vậy mà trong mắt ngươi lại trở thành nhị thế tổ? Còn muốn ta trẻ hơn ba mươi tuổi? Lão tử năm nay mới bốn mươi lăm thôi, còn đang thịnh vượng! Phì, ngươi trẻ hơn hai mươi tuổi cũng chưa có tư cách làm thiếp cho ta nữa. Ta mà coi trọng ngươi? Trừ khi ta là đầu heo.'
Đương nhiên những lời này với tâm tính được tu dưỡng tốt của Tiêu Nhị gia sẽ không nói ra nhưng trong lòng tức giân vô cùng, suýt chút nữa khiến cho Tiêu Phong Dương xuất huyết đến chết.
Lăng Thiên biết Cố Tịch Nhan làm vậy nên không khi lắc đầu cảm thán: Nữ nhân chính là nữ nhân. Không dễ dàng gì bỏ qua cho cừu nhân của mình, hơn nữa thủ đoạn khiến người khác không biết phải nói gì.
Sao Lăng Thiên không biết Cố Tịch Nhan và Tiêu Gia có thù hận chứ? Càng biết rằng lần này Cố Tịch Nhan nhất định sẽ làm khó dễ Tiêu Gia nhưng hắn thật sự không ngờ rằng Cố Tịch Nhan lại có một biện pháp cực đoan như vậy. Hết lần này đến lần khác khiến cho người khác không có biện pháp thối lui lại! Đây mới chính là điều Tiêu Gia buồn bực nhất. Mỗi người điều biết vật Tiêu Gia không hề thiếu chính là bạc. Nhưng Cố Tịch Nhan lại nhắm vào điểm này khiến cho Tiêu Gia không còn đường lui.
Thật sự là cao à! Lăng Thiên than thở một tiếng. Chiêu này của Cố Tịch Nhan thật sự không thẹn là một thiên tài.
Lần đấu giá này của Tiêu Gia thần bí vô cùng. Trước đó đã truyền tin ra rằng lần này chỉ đấu giá bảy vật phẩm. Nhưng bảy vật phẩm này cũng đủ để gọi là bảo vật hiếm có của thế gian nhưng lại không nói rõ bảy kiện bảo vật nào. Mỗi người đều muốn đến xem thử thiên hạ đệ nhất tài phiệt gọi là bảo vật trân quý thế gian rốt cuộc là cái gì?
Cảnh đấu giá hôm nay rất náo nhiệt. Các vương công quý tộc, các đại thế gia, hoàng thất mỗi nước lại còn có cả các phú thương giàu có đều tập trung lại đây. So với Nhã Văn Hội còn muốn hoành tráng hơn rất nhiều. Mính Yên Lâu không còn cách nào hơn đành phải đi mua mấy trăm ghế thái sư bổ xung vào. Đương nhiên mua sắm ghế này cũng tính trên đầu Tiêu Gia, hơn nữa còn đề cao giá lên rất nhiều. Theo lời Cố Tịch Nhan thì Tiêu Gia có tiền nên khẳng định không vì mấy vạn nhỏ nhoi này mà đau lòng.
Dưới ánh mắt chăm chú của khắp nơi... Tiêu Gia đấu giá hội cuối cùng cũng khai mạc.
Trong đại sảnh Mính Yên Lâu có một cái bàn nhỏ được đặt trên đài cao. Trên bàn có một cái búa rất nhỏ vô cùng đơn giản. Chỉ có một điều không bình thường chính là toàn thân cái búa này phát ra kim quang lấp lánh. Không ngờ hoàn toàn được tạo thành từ hoàng kim. Phú bức nhân! Chỉ một cái búa này thôi cũng đã có giá trị xa x
Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người thì Tiêu Gia Tiểu công chúa Tiêu Nhạn Tuyết với một bộ quần áo màu vàng chậm rãi đi lên trên. Phong tư như ngọc, khí độ tao nhã, đẹp đẽ quý phái. Dung mạo tuyệt sắc, khí chất ưu nhã khiến cho mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời. Chỉ việc nhìn thấy Tiêu Nhạn Tuyết thôi thì nhiều người đã cho rằng chuyến đi này không tệ chút nào.
Ngay cả một ít phú thương chịu thiệt hại trong mua bán với Tiêu Nhạn Tuyết thì hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị nữ tài thần trẻ tuổi nhất trong thiên hạ này khiến bọn chúng suýt chút nữa không thể tin vào ánh mắt của mình. Mình lại chịu thua thiệt trong tay một tiểu cô nương như vậy sao?
Khách sáo vài câu đơn giản. Tiêu Nhạn Tuyết không muốn nói lời thừa nào mà trực tiếp đi vào đấu giá.
Loại phương pháp đơn giản mà trực tiếp này đã làm cho không ít người âm thầm tán thưởng. Tiêu Nhạn Tuyết với âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe: "Lần này chỉ đấu giá bảy kiện bảo vật mà thôi. Rốt cục là bảy kiện nào thì mọi người vui lòng chờ trong chốc lát sẽ biết rõ. Tiểu nữ có thể cam đoan một điều rằng mọi người sẽ không cảm thấy thất vọng. Vật sau sẽ hơn xa vật trước. Mong các vị tiền bối, các huynh trưởng thưởng thức."
Mọi người đều mỉm cười, Tiêu Nhạn Tuyết nói tiếp: "Ba năm trước, Tiêu Gia có bốn gã dược công phụng mệnh đi cực bắc tuyết sơn tìm kiếm dược liệu. Khi bọn họ đi đến tuyết sơn thì đột nhiên xảy ra trận tuyết lớn, cả núi tuyết vì vậy mà sạc lở. Bốn người cửu tử nhất sanh, cuối cùng đại nạn không chết giữ được tính mạng. Nhưng khi tuyết băng đi qua thì khi bọn họ đi ra vách núi đột nhiên phát hiện ba kiện bảo vật." Nói đến đây Tiêu Nhạn Tuyết dừng lại nhìn về phía mọi người.
Nhất thời có người thiếu kiên nhẫn hỏi: "Bảo vật gì? Là ba kiện gì vậy?"
Lăng Thiên cười nhẹ một tiếng, người hỏi câu này thật đúng lúc. Hơn nữa lại hỏi đúng ngay vấn đề mọi người hứng thú nhất. Đây không phải là người của Tiêu Gia an bài sao? Lần đấu giá này nhằm vào các nhân vật giàu có của khắp đại lục thì nào có người thiếu kiên nhẫn như vậy chứ? Nhưng nếu ai cũng trầm mặc không hỏi thì cuộc mở màn của Tiêu Nhạn Tuyết có chút xấu hổ. Cho nên Lăng Thiên mới hoài nghi người đó chính là do Tiêu Gia an bài. Hay còn gọi là 'tấm đệm'.