Sáng sớm hôm nay người của Mính Yên Lâu đã dọn dẹp sạch sẽ khu vực kia. Tất cả các thế gia đang ở tại Mính Yên Lâu không hẹn mà cùng mở rộng cửa sổ như 'ác âm' và'hào khí' đêm qua vẫn còn nên mở để cho gió thổi đi hết.
Đêm qua nhìn thấy cảnh tượng như vậy khiến cho mọi người không còn chút hứng thú ăn uống nào cả. Ánh mắt mọi người nhìn về Thừa Thiên Các của Lăng Thiên tràn ngập sợ hãi và kính sợ với mấy phần kiêng ky. Nhân vật thứ hai của Tây Môn Thế Gia dẫn đầu các cao thủ gia tộc, hai vị thiếu gia và trong đó còn có cả nhân vật mạnh nhất của Tây Môn Thế Gia, sau này lại điều thêm năm mươi Thiết Huyết tử sĩ đến. Với một thực lực mạnh mẽ như vậy so với lực lượng các gia tộc khác mang đến Thừa Thiên cũng không kém bao nhiêu! Vậy mà chỉ trong một đêm đã chết sạch sẽ không còn ai, những người may mắn còn sống thì bị bắt diễn một vở kịch xấu thiên cổ.
Như vậy Tây Môn Thế Gia muốn diệt Lăng Thiên nhưng Lăng Thiên không bị hư hao một sợi tóc nào, thậm chí bộ dáng mệt mỏi cũng không có mà Tây Môn Thế Gia bị diệt toàn quân. Đây là thực lực gì? Một thực lực như vậy thì một gia tộc bình thường có thể trêu chọc ư?
Xem ra khi ở Thừa Thiên thành phải thành thật một chút mới tốt. Vạn nhất trêu chọc phải tên tiểu sát tinh kia thì đến lúc đó không có chỗ để khóc đó chứ.
Nhã Văn Hội còn chưa kết thúc nhưng người khởi xướng Nhã Văn Hội là Tây Môn Thế Gia bị diệt toàn quân, không một ai may mắn sống sót. Nơi đây lại trải qua một trận máu tanh như vậy thì Nhã Văn Hội không thể tiếp tục được nữa rồi.
Lăng Thiên đang cùng đùa giỡn với Ngọc Băng Nhan thì đột nhiên tấm rèm che cửa được vén lên cao, sau đó là một người đi đến. Đây là hộ viện thủ lĩnh Vương Thông bị Lăng Thiên đuổi về.
"Công tử. Sáng nay Nguyên soái xuất chinh. Phu nhân đều đã đi đến tiễn và muốn ta đến thông báo cho công tử mau qua đó." Câu nói của Vương Thông khiến cho Lăng Thiên có chút ngẩn người. Mấy năm nay Lăng Khiếu xuất chinh như cơm bữa, hàng năm đều ở bên ngoài nên Lăng Thiên cũng tập thành thói quen rồi. Nhưng mỗi lần xuất chinh đều phải chuẩn bị ít nhất là mười ngày nửa tháng, nào có bất ngờ như hôm nay vậy?
Ngay cả quan thủ nơi biên giới báo về tình thế cấp bách cũng phải chuẩn bị một chút, chỉnh đốn lại quân chứ? Sao có thể nói xuất chinh là xuất chinh không có một điểm báo trước như vậy?
Việc này có trá! Lăng Thiên đứng lên nói: "Thần Nhi. Muội theo ta đi. Nhan Nhi tạm thời qua chỗ Tam thúc. Đợi huynh trở về sẽ tìm muội, được chứ?" Vội vã an bài một chút Lăng Thiên liền mang theo Lăng Thần rời khỏi Mính Yên Lâu.
Ngọc Băng Nhan ôn nhu đáp lời một tiếng nhìn bóng lưng Lăng Thiên mà ngơ ngác xuất thần. Trong lòng nàng cũng như tất cả mọi người đều hiểu rõ lý do lần này Lăng Thiên không cho nàng đi cùng. Xuất chinh khẩn cấp như vậy ngoại trừ đối phó Bắc Ngụy ra thì còn đối phó ai đây? Mà Ngọc Gia vô luận có hợp tác với Bắc Ngụy hay không thì cũng đang ở Bắc Ngụy. Mặc dù Ngọc Gia tự thành lập một trường phái riêng không phụ thuộc vào bắc nguy hoàng thất nhưng Ngọc Băng Nhan xuất hiện như vậy cũng là một việc khó xử. Cho nên Lăng Thiên mới không mang nàng cùng đi.
Còn có một nguyên nhân khác, tiễn Lăng Khiếu xuất chinh là việc của Lăng Gia, nếu như Ngọc Băng Nhan đi thì lấy thân phận gì để đi đây? Như vậy chẳng khác gì tuyên cáo cho thiên hạ biết Ngọc Gia đại tiểu thư đã là người của Lăng Gia? Mặc dù cả hai đều tình đầu ý hợp nhưng việc này liên quan đến hai đại gia tộc há có thể coi thường như vậy chứ?
Như vậy nên lúc này mà mang theo Ngọc Băng Nhan đi qua thì sau khi tin tức truyền ra ngoài có thể chia rẽ mối quan hệ giữa hoàng thất Bắc Ngụy và Ngọc Gia. Nhưng Lăng Thiên không có làm như vậy. Hoặc là nói đối phó với một Bắc Ngụy không đáng để cho Lăng Thiên làm việc này.
Đối phó với địch nhân Lăng Thiên luôn làm theo phương châm: Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào. Nhưng sự không từ thủ đoạn của Lăng Thiên lại có một nguyên tắc không kẻ nào thay đổi được: Đó chính là không lợi dụng phụ nữ. Mặc kệ là thân thể hay là danh tiếng Lăng Thiên cũng không làm như vậy.
Lăng Thiên có tâm kế trêu đùa bất kỳ kẻ nào, thậm chí dùng tâm kế hèn mọn nhất nhưng đối phó với người nhà mình sẽ không dùng. Nhất là phụ nữ mà mình đã nhận, đây là một nguyên tắc cơ bản, một nguyên tắc thuộc về Lăng Thiên.
Lăng Thiên vội vã nhảy lên ngựa của Vương Thông. Hai chân khẽ đá nhẹ khiến cho con ngựa hí dài một tiếng chạy đi như gió.
Xa xa đã truyền đến tiếng trống xuất chinh từ hoàng cung như núi hô biển gầm. Đã gần đến cửa hoàng cung rồi nhưng Lăng Thiên lại không dừng bước mà đánh dây cương đưa cả người lẫn ngựa đi vào. Lăng Khiếu mặc khôi giáp đứng trên đài điểm tướng rất uy phong lẫm liệt.
Dưới đài! Đám người Lăng lão phu nhân và Sở Đình Nhi đều rất bình tĩnh. Lăng Khiếu xuất chinh đối với Lăng Gia mà nói là chuyện như cơm bữa. Hơn nữa Bắc Ngụy bây giờ đều do thái tử chấp chánh, mặc dù không hiểu vì sao phát động chiến tranh, 'danh bất chính ngôn bất thuận' nhưng lúc này đánh Thừa Thiên lại không phải là phô trương, chỉ cần biên giới có vấn đề sẽ khiến cho trong nước biến theo. Lần này Lăng Khiếu không đi tiêu diệt địch nhân mà chỉ cầu cố thủ nên không nguy hiểm gì nhiều. Đây cũng là một trong những lý do Lăng lão phu nhân vào Sở Đình Nhi không lo lắng. Chỉ cảm thấy khó hiểu khi hoàng đế Long Tường dường như có chút đề cao động lần này. Việc thủ thành này chỉ cần quơ tay một cái là có biết bao người xung phong đi, cần gì phải tự tay xắp xếp cho vị 'Thừa Thiên quân thần' Lăng Khiếu này ra tay? Quả thực là dùng dao mổ trâu giết gà mà.
Lăng Khiếu đứng trên đài cao thấy con mình phi ngựa đến nên ánh mắt lộ ra một tia mỉm cười. Mặc dù đối với lần xuất chinh này Lăng Khiếu tự tin sẽ không có nguy hiểm gì nhưng thấy con mình như vậy cũng cảm thấy ấm áp trong lòng. Nhưng biểu hiện bên ngoài hoàn toàn tương phản: "Ngươi đến đây là gì? Cưỡi ngựa như vậy lỡ làm tổn thương dân chúng thì sao? Thật sự là không làm được gì hết!"
Lăng Thiên tiến lên hai bước thi lễ: "Nhi tử đến cung tiễn phụ thân xuất chinh. Nguyện phụ thân mã đáo thành công. Sớm ngày trở về!"
Lăng Khiếu hừ một tiếng: "Lão tử xuất luôn mã đáo thành công, chưa từng có ngoi lệ nào cả. Việc này còn cần ngươi nói sao?" Mặc dù nói giống như giáo huấn nhưng âm thanh cực lớn, vang vọng khắp toàn trường. Trong âm thanh mang theo sự tin tưởng tất thắng khiến mọi người đều cảm thấy lòng tin tưởng tràn đầy. Mấy vạn quân sĩ ở đây đều giơ cao binh khí trong tay lên: "Mã đáo thành công. Sớm ngày trở về. Thừa Thiên quân thần đánh đâu thắng đó!"
Ánh mắt Lăng Thiên vui vẻ, hắn giúp phụ thân một tay ủng hộ lòng quân, hơn nữa theo lời nói của phụ thân hắn lại có sự tin tưởng không ai bì kịp. Bình thường mà nói thì những lời này có vẻ cuồng vọng nhưng bây giờ tự có một cỗ thiên hạ hào tình. Nhất là từ trong miệng vị 'Thừa Thiên quân thần' nói ra.
Tiếp theo là những việc làm theo tục lệ như hoàng đế kính rượu quân sĩ xuất chinh, sau hoàng đế chính là văn võ bá quan lên kính rượu. Ánh mắt của Lăng Thiên nhìn hoàng đế Long Tường thì thấy hắn cố ý tránh né mà không dám đối mặt làm cho Lăng Thiên ngẩn ra, trong lòng âm thầm suy đoán lý do.
Nhìn thấy Lăng Khiếu uống xong chén rượu cuối cùng do Sở Đình Nhi kính liền muốn phất tay phát lệnh nhưng lại nghe Lăng Thiên nói: "Phụ thân chờ chút!" Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lăng Thiên xem hắn muốn làm gì.
Lăng Thiên nói tiếp: "Phụ thân xuất chinh nên nhi tử mong muốn phụ thân sớm ngày trở về. Bất quá nhà mình còn có một người chưa kính rượu phụ thân. Rượu người này phụ thân không uống thì sẽ tiếc nuối đó!"
Mọi người xung quanh nhìn khắp nơi mà cảm thấy bực bình không thôi. Tất cả người của Lăng Gia ngươi đều đã kính rượu hết rồi mà? Còn có người nhà nào nữa? Ở đây không có người ngoài mà?
Lúc này Lăng Thiên quay đầu lại nói nhẹ nhàng: "Thần nhi. Đến kính phụ thân một chén rượu nào." Lăng Thần nghe vậy cả kính, chân tay luống cuống tiến lên kính rượu. Còn Lăng lão phu nhân vào Sở Đình Nhi đều ngẩn người, sắc mặt của hoàng đế Long Tường bên cạnh càng khó nhìn hơn.
Dưới trường hợp này Lăng Thiên cho Lăng Thần kính rượu phụ thân sắp xuất chinh, hơn nữa không nói kính rượu 'cha của huynh' mà nói kính rượu phụ thân thì việc này đại biểu cho điều gì? Có ý nghĩa gì? Đây là đại biểu cho Lăng Thiên ở trước mặt mấy vạn đại quân, văn võ bá quân tuyên cáo Lăng Thần là vợ của Lăng Thiên ta.
Ý tứ như vậy thì Lăng lão phu nhân hiểu, Lăng Khiếu hiểu. Mọi người ở đây đều hiểu.
Sau khi kính rượu này rồi thì Lăng Thần không còn là nha hoàn của Lăng Thiên nữa mà là phụ nữ của Lăng Thiên. Hoặc có thể nói là người phụ nữ đầu tiên của Lăng Thiên.
Đây là một việc rất bất ngờ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đây cũng là một tin tức rung động.
Những năm gần đây không ai ở trong kinh thành chẳng biết thị nữ của Lăng Thiên công tử chính là một tuyệt đại mỹ nhân? Có bao nhiêu phú hào đại công tử đều ôm mộng lấy về làm vợ? Thạm chí có người bỏ ra vị trí chánh thê nữa, có người đến cửa cầu hôn cũng không ít nhưng từ nay về sau cả thiên hạ không ai còn dám nói đến chuyện này nữa.
Trong lòng Lăng Thần vừa kích động vừa ngượng ngùng. Cả người run rẩy cầm chén rượu đi đến. Chỉ cần hôm nay mình kính xong chén rượu này thì kỳ vọng cả đời của mình đã trở thành sự thật. Đây chính là giấc mộng lớn nhất của đời mình! Hạnh phúc chỉ đơn giản là thế thôi.
Lăng Thần không nhịn được len lén nhìn Lăng lão phu nhân và Sở Đình Nhi đều thấy hai người đều đang mỉm cười gật đầu nên trong lòng lại càng hoảng, cúi đầu tiếp chén rượu trong tay Lăng Thiên châm đầy rồi yêu kiều bước đến trước người Lăng Khiếu quỳ hai chân xuống nâng cao chén rượu, âm thanh xấu hổ vô cùng: "Thần Nhi vì..." Nói đến đây âm thanh càng ngày càng nhỏ không thể nào nghe
Lăng Khiếu cười ha ha: "Nha đầu ngốc. Ngày thường nói năng hoạt bát lắm nhưng sao hôm nay lại nói không nên lời chứ? Không phải là muốn kính cha chồng ta một chén rượu sao? Con không nói được thì người cha này đành phải xấu hổ tự nhận vậy. Ha ha..." Nói xong liền tiếp chén rượu uống một hơi hết sạch: "Rượu ngon. Con dâu kính rượu chính là rượu ngon nhất."
Mọi người đều cười đến ngất. Thiên hạ có một người cha chồng không biết xấu hổ như vậy quả thật là khó tìm. Nhất thời tiếng cười vang vọng toàn trường, có một tướng quân mặt đen kêu to: "Đại nguyên soái. Uống xong chén rượu này rồi thì trận chiến này nhất định sẽ thắng. Đại nguyên soái trở về là có thể ôm cháu được rồi. Ha ha..."1`
Mấy vạn đại quân cùng cười to: "Ôm cháu... Ôm cháu..." Lăng Thần xấu hổ mặt đỏ như mặt trời buổi sáng chui vào trong lòng Lăng Thiên giậm chân hờn dỗi.