Ánh hào quang của một kiếm này giống như trong bầu trời tối đen như mực đột nhiên hiện lên một vầng mặt trời chói chang! Không ngờ chiếu rọi xung quanh sáng như b
Hay cho kiếm thuật tinh xảo, chỉ một kiếm này đã quyết không dưới tuyệt đỉnh sát thủ Kim Diệp Bạch Phi Diệp Bạch Phi, thậm chí còn hơn.
Hắc y nhân đó mặc quần áo đen và che mặt, được bao bọc trong kiếm quang, căn bản không thể nhìn rõ diện mạo trông như thế nào.
Trong nháy mắt cả người Lăng Thiên túa mồ hôi lạnh. Người này chọn thời cơ thực sự là cực kỳ chuẩn xác. Sau khi Lăng Thiên tung người đặt chân lên đỉnh lâu rồi nhảy lên không trung, vận hết nội lực toàn thân để ném thiết tiễn, lúc này cả người đang hạ xuống, chính là lúc lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh, là thời khắc vạn phần khó xử. Mà đúng vào lúc này, đối phương lại phát động một kích mạnh nhất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Mắt thấy Lăng Thiên đã không thể né tránh, trong mắt hắc y nhân đang ngự kiếm phi tới lóe lên vẻ thương tiếc, nhưng kiếm thế vẫn không giảm mà ngược lại còn tăng thêm mấy phần nội lực.
Chân khí của Lăng Thiên vốn đã thoát hết, tiếp theo liền mở to miệng, dùng hết lức khí toàn thân hít sâu một hơi, lần hít này quá mạnh, cơ hồ như phá rách cả yết hầu, không ngờ còn lờ mờ cảm thấy trong cổ họng của mình có một cỗ khí có mùi máu tanh dâng lên.
Hắn cường hành thôi động nội tức, mũi chân trái điểm nhẹ lên mu chân phải, cả người liền bay vọt lên không trung. Một thế vọt lên này, không ngờ lại đưa thân thể một lần nữa bay lên sáu xích, né được một kiếm tất sát này.
Trong không trung, Lăng Thiên đã nhanh chóng điều hòa nội tức, vừa lúc nội lực được tăng cường, khuôn mặt anh tuấn của Lăng Thiên đỏ rực, sát cơ trong mắt lập lòe, chỉ cần hắc y nhân lại một lần nữa đánh tới, Lăng Thiên sẽ cùng hắn chân chính đại chiến một rận, thề sẽ lưu người này lại tại nơi đây.
Tiếc là hắn y nhân một kích không thành, không ngờ ngay cả dừng lại cũng không, trực tiếp dùng thế ngự kiếm bay thẳng ra. Một đạo kiếm quang chói mắt bao bọc một thân ảnh màu đen, một hơi chạy đến cạnh ba người mặc hắc y, trong miệng huýt lên một tiếng, lập tức đem ba người đi trong bóng tối.
Một kích không trúng, chạy xa ngàn dặm. Sạch sẽ gọi gàng, không hề dây dưa.
Đây là tác phong của một thích khách điển hình.
Đúng là một thích khách tuyệt đỉnh.
Một tiếng hét tức giận vang lên, theo đó là tiếng tay áo phần phật trong gió, cao thủ của các đại thế gia nhao nhao từ trong mộng tỉnh lại, trong nhất thời, trên nóc Minh Yêu lâu lố nhố mấy bóng người cao cao thấp thấp.
Một thanh âm hùng tráng vang lên: "Tiểu nhân nơi nào dám tới đây giở trò lưu manh? Ta gia ở đây!" Chính là thanh âm của Ngọc Mãn Thiên.
Lăng Thiên cười hắc hắc, hét khẽ: "Hay thật! Muốn đi ư? Tới rồi thì ở lại một lúc đã!"
Hai tay giang ra giống như đại bàng tung cánh, đuổi theo nhanh như lưu tinh.
Mấy người đó chỉ cắm đầu mà chạy, không thèm để ý đến lời nói của Lăng Thiên. Trong bóng tối, tiếng cung bắn vang lên, từ ba phương hướng mỗi nơi bay tới một tiễn, mang theo âm thanh vút vút, một bắn vào đầu, một bắn vào cổ họng, một bắn vào bụng dưới, góc độ rất xảo quyệt, kình đạo mạnh mẽ. Lăng Thiên bất kể là né tránh thế nào cũng mất đi cơ hội tốt nhất để truy kích địch nhân.
Lăng Thiên hét lên một tiếng tức giận, hay tay vỗ một cái, thân hình vốn đang bay về trước không ngờ lại giống như mũi tên rời dây cung, bay vút lên một cách khó có thể tưởng tượng, ba mũi trường tiễn liền vụt vụt vụt bay qua dưới chân.
Hắc y nhân ngự kiếm đó vừa hay quay người nhìn lại, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi. Thân pháp hoàn toàn khác với nguyên lý võ học thông thường này được Lăng Thiên sử dụng vô cùng tự nhiên, giống như hành vân lưu thủy, hoàn toàn không lộ ra chút khí tức nào của khói lửa nhân gian, càng đừng nói đến là miễn cưỡng! Loại võ công này thực sự là đáng sợ.
Nhưng Lăng Thiên thủy chung vẫn chậm một bước, đợi khi thân hình của hắn một lần nữa rơi xuống đất, mấy hắc y nhân sớm đã giống như nhạn bay trong đêm, không thấy tin tức. Khinh công đạt tới mức này, có thể thấy là tuyệt không dưới năm người bọn Ngũ Tiểu.
Xoạt một tiếng, thân hình khôi ngô của Ngọc Mãn Thiên đã rơi xuống cạnh Lăng Thiên, ha ha cười lớn: "Sao? Không đuổi được à?" Trong thanh âm không ngờ lại lẫn một cỗ ý tứ vui mừng trước tai họa của người khác. Hiển nhiên thấy Lăng Thiên ăn phải quả đắng, Ngọc tam gia trong lòng rất mãn nguyện.
Lăng Thiên trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi hình như rất cao hứng thì phải?"
Ngọc Mãn Thiên cười hắc hắc: "Xem ra ngươi không đuổi theo được người ta nên rất buồn bực thì phải? Có cần tam gia quá chiêu cùng ngươi để giải sầu không?"
Lăng Thiên tức giận nói: "Ta là loại người nhàn hạ như ngươi à? Đợi khi ngươi không biến thành đầu heo dưới tay mấy huynh đệ của ta rồi hẵng nói tiếp."
"Ta... Tam gia ta là yêu thích bọn chúng cho nên mới nhường chúng, ta nếu ra tử thủ, ngươi nói xem mấy người trong bọn chúng có thể còn sống?" Ngọc Mãn Thiên bị hắn chạm vào vết thương không khỏi thẹn quá hóa giận.
Lăng Thiên hừ một tiếng, không để ý đến hắn nữa, quay người muốn đi, chỉ để lại một câu: "Có địch nhân rình rập ở bên cạnh, ta, ngươi, Băng Nhan chính là mục tiêu! Ngươi cẩn thận cái đầu của ngươi đó, đừng để bịngười ta cắt xuống làm thứ tranh công lĩnh thưởng."
Ngọc Mãn Thiên giận tím mặt: "Lão tử đánh khắp thiên hạ, còn chưa có ai có thể cắt đầu lão tử đâu! Cái tên mặt trắng ngươi đừng có coi thường người khác..." Hắn còn chưa nói xong thì phát hiện Lăng Thiên ở phía trước đã biến mất không thấy tung tích, trong lòng không khỏi tức giận nện một quyền lên thân cây ở bên cạnh.
Hắn tự cảm thấy từ lúc gặp Lăng Thiên, dưới tay của hắn, bất kể là lời nói hay là võ công đều rơi vào thế hạ phong, điều này khiến Ngọc Mãn Thiên vô cùng buồn bực. Bất qua nghĩ tới ước định lúc trước khi đi của Lăng Kiếm, chân mày không khỏi nhướn lên vì vui mừng. Cuối cùng cũng không phải ở cùng một chỗ với những tên văn nhân đáng ghét ấy nữa rồi. Nghĩ tới trường đại chiến sắp bắt đầu ngày hôm nay, trong lòng không khỏi hạ quyết tâm, vừa rồi chịu thiệt dưới miệng lưỡi của Lăng Thiên, nhất định phải đòi lại từ trên người mấy tên tiểu gia hỏa đó.
Lăng Thiên bước gần tới Minh Yên Lâu, một người chạy ra đón: "Lăng huynh, thế nào? Không sao chứ?" Trong lời này đầy vẻ quan hoài, chính là Đông Phương Kinh Lôi.
"À, không sao." Lăng Thiên dừng lại, hai mắt quét qua đám người đang xúm lại xem. Chú cháu Tây Môn Thanh của Tây Môn thế gia, Bắc KìnhBắc Minh thế gia, Đông Phương Kinh Lôi của Đông Phương thế gia, Nam Cung Thiên Hổ của Nam Cung thế gia, thậm chí Tiêu Phong Dương, Tiêu Nhạn Tuyết cũng ở trong đó; Duy có đám người Tiễn Thủy Nhu trong Thiên Nguyệt các là không thấy đâu.
Con ngươi của Lăng Thiên co lại, ánh mắt nhìn về phía Thiên Nguyệt các ở xa xa. Mọi người cùng nhìn theo ánh mắt của hắn, lập tức hiểu rõ dụng ý của Lăng Thiên.
Trong Thiên Nguyệt các đột nhiên sáng lên, mấy thân ảnh xuất hiện ở trước cửa. Người dẫn đầu chính là Tiền Thủy Nhu, chỉ nghe thấy ả đứng xa xa mỉm cười nói: "Lăng huynh, sao lại rảnh rỗi như vậy, nửa đêm ra ngoài thưởng trăng."
Lăng Thiên cười ha ha nói: "Không ngờ Tiền huynh lại không ngủ, đã như vậy. Sao không cầm đuốc bầu bạn, tâm sự một phen, nếu có thể nằm cùng giường tâm tình, tất nhiên là một chuyện sướng khoái của đời người."
Tiền Thủy Nhu ngáp một cái, lạnh lùng nói: "Tiểu đệ không có nhã hứng này, ta muốn ngủ rồi." Nói xong liền không để ý đến mọi người, tự ý quay người trở về, không khỏi lộ ra vẻ không có chút thiện ý đối với Lăng Thiên, và không ngờ lại chẳng thèm chú ý tới tinh anh cao thủ của các đại thế gia! Mấy hộ vệ đằng sau ả thì hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Thiên rồi bước đi theo Tiền Thủy Nhu.
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ tức giận, Lăng Thiên không khỏi cười khổ. Còn Tây Môn Thanh ở bên cạnh thì lộ ra nụ cười vui mừng trước tai họa của người khác.
Lăng Thiên chào hỏi mọi người rồi đi về phòng. Đối với Tây Môn Thanh, hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, tâm tính xốc nổi như vậy, hỉ nộ lộ hết ra ngoài, quyết không thể thành đại khí. Lăng Thiên hiện tại đã triệt để coi thường hắn.
Người xâm nhập rốt cuộc là ai.
TIền Thủy Nhu tuy đã lộ diện đúng lúc, nhưng trước mắt ả vẫn là người hiềm nghi thứ nhất trong lòng Lăng Thiên. Trừ đi Tiền Thủy Nhu, Lăng Thiên hoài nghi Huyết Sát các có phải là còn có sát thủ tuyệt đỉnh hay không? Còn đoàn sứ giả của Bắc Ngụy, rõ ràng là một đoàn đi tống tử, Lăng Thiên cảm thấy mình căn bản không cần phải suy nghĩ về những người này.
Lăng Thiên từ từ quay về Thiên Hương các, trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định phát ra mệnh lệnh chiến đấu.
Bản thân Lăng Thiên biết rất rõ, mệnh lệnh chuẩn bị chiến đấu này của mình vừa được đưa ra, sẽ gây ra một trường phong ba rất lớn trong Thừa Thiên, thậm chí là cả Thiên Tinh đại lục hoặc là toàn thiên hạ. Nhưng so với nguy cơ trong lòng và sự cấp bách của thời cục hiện ra khiến cho Lăng Thiên cám thấy mình không có sự lựa chọn nào khác. Có lẽ là hơi sớm một chút, nhưng sớm một chút còn hơn là muộn, Lăng Thiên tự an ủi mình.
Lăng Thiên mặt trầm như nước, suy tính kỹ càng. Trước mắt với thế cục của Thừa Thiên mà nói, bất kể là phát triển như thế nào, bản thân mình đều nắm chắc có thể khống chế. Nhưng hiện tại trọng tâm của mình toàn bộ đều dừng lại ở Thừa Thiên, nếu bên ngoài phát sinh sự cố gì khác, khó tránh khỏi có chút nằm ngoài tầm tay.
Nhiều cao thủ nhất đẳng như vậy đột nhiên xuất hiện ở Thừa Thiên, mục đích tuyệt đối không phải vì quấy rối. Mà bản thân mình trước đó lại hoàn toàn không phát giác, không thể không khiến Lăng Thiên cảnh giác. Những người này chắc chắn còn có hậu chiêu khác. Hiện tại nhìn bề ngoài thì bản thân mình võ có thể chấn áp, văn có thể phục chúng, giống như là có bộ dạng uy phong bát diện. Nhưng Lăng Thiên biết rằng, bản thân mình để thu dược hết lợi ích của bát phương phong vũ hội Thừa Thiên hiện tại, bất dắc dĩ phải bộc lộ thực lực của bản thân mình trước mắt thế nhân, không thể giống như trước kia, ngầm ngầm tính kế, giả trư ăn thị hổ được nữa.
Tính toán lấy cứng chọi cứng, Lăng Thiên tuy tự hỏi không phải sợ hãi bất kỳ ai, nhưng thủ hạ chắc chắn sẽ có thương vong.
Phía trước là Diệp Khinh Trần, Ngọc Mãn Thiên, Diệp Bạch Phi, phía sau là Tiền Thủy Nhu, đều khiến Lăng Thiên cảnh giác gấp bội. Tự tin là chuyện tốt, nhưng mù quáng ngông cuồng tự đại chính là vết thương trí mệnh. Võ giả trên thế giới này tuyệt không kém như mình dự đoán. Đặc biệt là trận chiến vừa rồi, tuy chỉ giao thủ sơ sơ, nhưng cũng khiến bảy tám hảo thủ nhất lưu xuất động, sao không khiến Lăng Thiên cảnh giác.
Kế sách hiện tại, cũng chỉ có bắt đầu sử dụng một bộ phận lực lượng vốn vẫn che giấu, để ứng phó lúc bất thường.
Nghĩ tới đây, Lăng Thiên không khỏi thở dài một hơi.
Lăng Thần hiểu tâm ý của hắn nhất, hai người cơ hồ như đã tiến vào cảnh giới tâm hữu linh tê, nói: "Công tử, không bằng... lệnh cho bọn Lăng Kiếm..."
Lăng Thiên vỗ tay, nói: "Không sai!" rồi đứng dậy: "Ngoài ra còn truyền lệnh cho Cuồng Phong và Minh Yên, trước chiều ngày mai phải tra ra nơi đặt chân của đám người Tiền Thủy Nhu! Ta muốn có tư liệu về bọn chúng, bất kể là việc lớn việc nhỏ đều muốn biết hết."
Bóng đêm đã dày đặc, bốn bề yên ắng. Tần đại tiên sinh và Mạnh Ly Ca cho dù thâm mưu viễn lự, trí tuệ hơn người, rốt cuộc vẫn là văn nhân thể chất yếu nhược, sớm đã đi nghỉ rồi. Ngọc Băng Nhan và Lăng Thần cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Lăng Thiên một mình ngồi im trước cửa sổ, lặng lẽ suy nghĩ. Đem tất cả những chuyện phát sinh trong đoạn thời gian này, từng chuyện từng chuyện lược lại một vòng trong đầu mình.