Lăng Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Tiên sinh đúng là quá coi trọng Lăng gia rồi, Lăng gia lão gia Lăng Chiến ban đầu là vệ quốc trung lương, truyền tới gia phụ Lăng Khiếu cũng chưa từng có ý..."
Ý tứ trong lời nói của Lăng Thiên là hai đời Lăng gia đều cực kỳ trung thành đối với hoàng thất, nhưng bản thân hẳn, trong lời nói lại không nói rõ!
Mạnh Ly Ca cười ha ha, không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Nói tới phía này, vẫn là Nam Trịnh và Ngô quốc, binh lực của hai nước tuy không quá nhiều, nhưng có nhiều chiến sĩ quen chinh chiến, chiếc lực quyết không thể xem thường! Nhưng nước lại đang đối địch, hai phía đều bị thương tổn là điều không thể tránh khỏi! Bất kể nước nào bị tấn công, nước còn lại tất nhiên sẽ ném đá xuống giếng, thừa cơ tăng cường. Với quốc gia khác thì có lẽ có thể tạm thời liên hợp, nhưng hai nước này mấy đời tương đấu, cừu thâm như biển. Cho nên, hai nước này trước khi có thế lực tuyệt đối để tuyệt diệt đối phương thì không dám vọng động. Cục thế này là rất rõ ràng. Trước mắt có thể thấy, tựa hồ như chỉ có Lăng gia, Đông Triệu, Bắc Ngụy ba nhà là không rơi vào tình cảnh đó. Tiêu gia thì cứ nhìn chăm chằm vào cừu hận mấy chục năm, loại cơ hội tốt như thế này tuyệt sẽ không bỏ qua. Đặc biệt là Tiêu gia mấy năm nay thực lực tiến triển cực nhanh, nếu luận thế lực, đương thời đã có thể chiếm được vị trí đệ nhất! Huống chi, ngoài Tiêu gia ra còn có Ngọc gia!" Nói tới đây, Mạnh Ly Ca không khỏi ngẩng đầu nhìn Ngọc Băng Nhan. Tuy chưa giới thiệu, nhưng Mạnh Ly Ca là loại người thông minh, sớm đã đoán ra tuyệt sắc mỹ nữ này tất nhiên chính là đại tiểu thư của Ngọc gia. Ngọc Băng Nhan biến sắc, Lăng Thiên đưa tay ra nhẹ nhàng nắm bàn tay Ngọc Băng Nhan: "Không sao, tiên sinh cứ nói đừng ngại."
Mạnh Ly Ca cười cười, nói: "Ngọc gia là đại tộc ngàn năm, thâm căn đế cố. Nhìn thì giống như là đứng ngoài tất cả, nhưng thực sự là đang súc lực đợi thế mà phát, nếu không như không có Vô Thượng Thiên chân chính đứng ngoài cuộc đó giúp khống chế, có lẽ sớm đã...! Nhưng tạm thời vẫn không thể không đề phòng, nhưng cũng không thể quá để ý đề phòng. Bơi vì toan tính của Ngọc gia không phải chỉ đặt trong một cái Thiên Tinh đại lục này mà thôi! Nhưng vô luận là cuối cùng nhà nào chiếm được ưu thế tuyệt đối, đối thủ lớn nhất phải đối mặt chắc chắn phải là Ngọc gia!"
Những lời suy luận này rất hợp với suy đoán trước kia của Lăng Thiên, Lăng Thiên mặt lộ ra vẻ trầm tư, thầm gật đầu.
"Không thể!" Ngọc Băng Nhan vội vàng nói: "Gia tộc đã có tổ huấn, không thể tham dự chinh chiến thiên hạ. Tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận để gia tộc có thể đời đời không bị diệt, tiếp tục truyền thừa. Đại bá không thể xúc phạm tới tộc quy đâu, huống chi nếu gia chủ của Ngọc gia thực sự làm trái tổ huấn, tất sẽ đẫn động Vô Thượng Thiên xuất động, loại hậu quả đó, chúng ta không thể gánh chịu nổi, đại bá tất nhiên sẽ không mạo hiểm đâu."
Lăng Thiên cười khổ một tiếng, e rằng Ngọc gia lần này phải làm trái tổ huấn rồi. Bất kỳ gia tộc nào, khi thấy có được thiên hạ dễ như trở bàn tay thì cho dù là thánh nhân e rằng cũng nhịn không nổi, huống chi là nhất đại hiêu hùng như Ngọc Mãn Lâu. Mà nếu luận về thực lực của Ngọc Mãn Lâu, so với Lăng Thiên thì chỉ kém một chú. Cho nên Ngọc Mãn Lâu tất nhiên sẽ muốn thế lực của Ngọc gia được cường đại hơn, Vô Thượng Thiên cho dù tài năng lớp lớp, cũng vị tất có thể ngăn cản được.
"Nếu nói so sánh, Bắc Ngụy ở gần một chỗ với Ngọc gia tuy mấy năm gần đây thế lực dần dần lớn mạnh, nhưng hiện tại quốc chủ bệnh nguy, Ngụy Thừa Bình dùng thân phận thái tử nắm giữ quân chính đại quyền, nhưng dẫu sao với cách danh chính ngôn thuận một bước. Tuy nhiên người này tính tình âm độc xảo trá, nhưng vẫn thiếu bá lực và lòng dạ của người làm đại sự! Có lẽ có thể nhất thời phong quang, nhưng tuyệt đối không thể có được khả năng chiến thắng sau cùng. Cho nên, thiên hạ tới cuối cùng, chỉ có thể là ba nhà tương tranh, một nhà đứng nhìn. Lăng gia, Tiêu gia, Đông Triệu tương tranh, còn kẻ dứng nhìn đương nhiên là Ngọc gia! Sau cũng ai có thể chiến thắng, hiện tại vẫn chưa thể tính được!" Mạnh Ly Ca cười một cách đầy ý vị sâu sắc.
"Không sai, Đông Phương thế gia luôn luôn không hiển sơn lộ thủy, nhưng theo ta thấy, trong bát đại thế gia, trừ Ngọc Gia, có thể nói Đông Phương thế gia thực lực mạnh nhất!" Lăng Thiên trầm tư nói.
"Không!" Mạnh Ly Ca không đồng ý, mỉm cười nói: "Đông Phương thế gia tối đa chỉ có thể dứng ở vị trị thứ ba, vị trí thứ hai phải là Lăng gia mới đúng, Lăng gia nội tình khó đoán, thực lực kinh người, cho dù công tử tự xưng là thiên hạ đệ nhất, Ly Ca cũng tin."
Lăng Thiên sững người, cười to: "Tiên sinh không hổ là trí giả."
Mạnh Ly Ca rất tán thưởng thái độ không chút phủ nhận của hắn, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái. Lão híp mắt nhìn Lăng Thiên, mỉm cười nói: "Lăng công tử đừng đùa ta, công tử ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, nếu không phải tự tin có vây cánh đầy đủ, trong tay cũng tương đối nắm chắc thì sao có thể để lộ thực lực của mình? Với tâm tính trầm ổn của công tử, nhẫn thêm năm ba năm tựa hồ như không phải là chuyện gì khó?"
Lăng Thiên cười nói: "Kỳ thật hiện tại Lăng Thiên trong lòng cũng không nắm chắc gì nhiều. Có điều, nếu tiên sinh có thể giúp sức cho ta, Lăng Thiên liền có năm thành chắc chắn đoạt được thiên hạ! Câu này Lăng Thiên vừa cười vừa nói, tựa hồ như là đùa vui, lại tựa hồ như là nói thật.
Mạnh Ly Ca cười ha ha, lắc đầu rồi lại gật đầu, cuối cũng vẫn lắc đầu. Tựa hồ như là đáp ứng, lại tựa hồ như không đáp ứng, hai người nhìn nhau rồi không khỏi bật cười.
Ở bên cạnh, Tần đại tiên sinh mỉm cười lắc đầu, giả vờ than thở: "Ài! Một người là sư đệ của ta, một người là đồ đệ của ta, một người là lão hồ ly, một người là tiểu hồ ly! Thật không biết các ngươi lại có chủ ý gì đây." Ngọc Băng Nhan bật cười khúc khích. Vốn thấy hai người đều không cho lời của mình là đúng, bĩu cái môi xinh lên, nhưng lại bị một câu của Tần tiên sinh chọc cho bật cười.
Sắc trời đã tối, gió mát đầu hè từ ngoài cửa sổ chầm chầm thổi vào mang theo hương hoa thơm ngát, thấm vào lòng người. Mọi người đêu cảm thấy đầu óc trở nn tỉnh táo.
Chính vào lúc này, Lăng Thần người mặt quần áo dạ hành từ ngoài cửa sổ bay vào, lắc đầu với Lăng Thiên.
Lăng Thiên bước lên trước một bước, ôm thần hình mảnh mai của nàng vào lòng, đau lòng nói: "Có mệt không? Để ta sai người mang đồ ăn lên cho muội."
Lăng Thiên mỉm cười thỏa mãn, lẳng lặng dựa vào lòng hắn, hơi nhắm mắt lại, nhưng không nói gì.
Tần đại tiên sinh và Mạnh Ly Ca đồng thời ho hai tiếng, quay người đi. Trong lòng thầm nghĩ thói đời giờ xuống cấp, đạo đức suy đồi quá, một đôi thiếu niên thiếu nữ không ngờ lại ôm ôm ấp ấp trước mắt hai lão phu tử, thật chẳng ra cái thể thống gì cả.
Trong con mắt của Ngọc Băng Nhan, không thể tránh khỏi lộ ra một tia đố kỵ, môi mím chặt không nói gì.
Cánh tay Lăng Thiên hơi buông lỏng Lăng Thiên cuối cùng cũng thoát ra, lúc này mới phát hiện ra mình vừa rồi đã thất thố, mặt không khỏi đỏ bừng, trốn ra sau lưng Ngọc Băng Nhan như một làn khói, không dám ló đầu ra nữa.
Lăng Thiên cười ha ha, nói: "Hôm nay biểu hiện của Tây Môn thế gia quá quỷ dị, có nói thế nào thì cũng là một trong bát đại thế gia, là một gia tộc đã tồn tại hơn trăm năm. Mấy ngày trước ta đã giết chết người của bọn họ, trong đó còn có một tiểu nhi tử mà gia chủ của bọn họ sủng ái nhất. Hôm nay họ chịu nhục nhã trước mặt mọi người, không ngờ vẫn không có nửa điểm phản ứng, thực sự là có chút rất không bình thường." Nói xong liền nhìn Lăng Thiên với ánh mắt yêu thương: "Không ngờ lần đi này lại tới tận nửa đêm."
Ba người bọn Tần đại tiên sinh lập tức hiểu ra. Chẳng trách Lăng Thiên lại lộ ra bộ dạng đau lòng đến vậy, thì ra mỹ nữ yểu điệu Lăng Thần này không ngờ lại phục trên nóc Cực Nhạc các đến tận nửa đêm, trong lòng ba người không khỏi dâng lên một cỗ kính ý.
Ngọc Băng Nhan bất mãn dẩu môi mói: "Loại chuyện này để mấy tên gia hỏa đó đi là được rồi, hà tất phải sai Lăng Thần tỷ tỷ tự mình xuất mã? Đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế này, huynh thật là đáng ghét." Mấy tên gia hỏa mà nàng nói đương nhiên là mấy người bọn Lăng Kiếm.
Lăng Thiên trong lòng cười thầm, nha dầu này cũng thay đổi nhanh thật, vừa rồi rõ ràng đã nổi máu ghen, nháy mắt đã thành bất bình cho Lăng Thần. Đột nhiên một tiếng "vù" sắc bén truyền tới, Lăng Thiên phản ứng cực nhanh, đã chắn ngay trước mặt Mạnh Ly Ca, tay phải tóm một cái, chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê tê, không ngờ là một mũi Thiết Linh tiễn.
Có thích khách! Mà mục tiêu của địch nhân không ngờ lại không phải là người của Lăng gia mà là Mạnh Ly Ca? Vì sao lại vậy?
Lăng Thiên tâm niệm vừa chuyển, lại nghe thấy một tiếng rít sắc bén vang lên, ba mũi trường tiễn theo hình chữ phẩm bay tới! Mục tiêu vẫn là Mạnh Ly Ca!
Lăng Thiên hét lên một tiếng, thân hình chuyển động như lưu vân, bắt gọn cả ba mũi trường tiễn vào trong tay. Mũi chân gẩy một cái, cái bàn bằng gỗ tử lê lập tức dựng lên, mặt bàn che lấy một nửa một cửa sổ, đồng thời Lăng Thần phất tay áo một cái, tất cả đèn trong Thiên Hương các lập tức tắt ngóm.
Nhờ bóng tối, mấy người dưới sự chỉ huy của Lăng Thần sớm đã trốn vào trong góc phòng. Mọi người vừa hết hoảng hốt thì mới đột nhiên phát hiện trong phòng không biết từ nào đã không còn thấy bóng dáng của Lăng Thiên đâu.
Lăng Thiên tay cầm ba mũi Thiết Linh tiễn, bay ra ngoài cửa sổ như tơ liễu, trong lòng dâng lên sát cơ cuồng bạo.
Thân hình vừa ra khỏi cửa sổ, mũi chân đã điểm lên bệ cửa, lập tức giống như du long đằng không, y sam trắng như tuyết đón gió vang lên tiếng phần phật, thân hình như cơn gió lốc bay cao lên trên nóc Minh Yên lâu ba trượng.
Dưới ánh trăng, ở hướng đông, có ba bóng đen mờ mờ đang dùng tốc độ cực nhanh dần dần thoát khỏi thị tuyến của Lăng Thiên. Lăng Thiên hét lên một tiếng tiếng tức giân, thân hình xoay chuyển trên không như gió xoáy, tay phải vung mạnh một cái, lợi tiễn trong tay lập tức giống như tia chớp truy hồn đoạt mệnh màu đen, tựa hồ như rạch phá thời không xuất hiện ngay sau ba nhân vật dạ hành!
Cho đến tận lúc này, trong không khí mới vang lên tiếng rít của lợi tiễn rạch phá trường không!
Một cái ném này của Lăng Thiên, thực sự đã vận đủ mười hai thành công lực! Chưởng tâm thậm chí còn ma sát ra khói trắng mờ mờ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Ba người đó biết lợi hại, thế đi của thiết tiễn quá nhanh, đã không kịp né tránh. Đột nhiên nghe thấy ba người đồng thời hét lớn, dùng chưởng kiếm trong tay để đón đỡ.
Ba tiếng vang lớn đồng thời vang lên, giống như sấm đánh! Thiết tiễn rơi xuống đất, ba tranh trường kiếm làm bằng tinh cương cũng đồng thời hóa thành những mảnh vụn. Lăng Thiên dưới cơn bạo nộ đã toàn lực xuất kích, lực đạo vô cùng kinh người! Dưới sự xung kích nội lực cường mạnh khi kiếm và tiễn tương giao, thân thể ba người đồng thời run rẩy kịch liệt, trong miệng thổ ra một ngụm máu, lảo đảo bước được hai bước thì quỵ xuống đất, xem ra đã thụ nội thương không nhẹ.
Thân hình Lăng Thiên ở trên không đã nhìn rõ tất cả, đang muốn rơi xuống rồi mượn lực phi thân lao tới thì đột nhiên trong lòng có điềm báo.
Trên nóc Thiên Mộng các nơi Ngọc gia đang ở bỗng nhiên nổ ra một đoàn tinh mang, giống như lưu tinh lao về phía thân hình Lăng Thiên đang lơ lửng trên không trung, chưa tới nửa đường đã hóa thành một đạo cầu vồng kinh thiên.
Không ngờ có người thân kiếm hợp nhất, ngự kiếm mà tới!