Là Ai Nợ Ai: Chân Tình.

Chương 67: Ngăn Cách Đau Thương.

Cô tự hỏi mình: "Tại sao? Tại sao vậy? Sao phải làm thế?" Rồi cũng không sao tìm ra câu trả lời, ngay cả bản thân cô còn không biết vì sao anh và cô lại ra nông nổi này.

***

Dọn xong bát đĩa đã gần chín giờ tối, Phó Chi Dương không muốn về cũng bị điện thoại của bà Phó giục về gấp. Sau khi Phó Chi Dương đi rồi, mức độ căng thẳng càng dâng lên gấp bội. Đổng Tây kéo cái chăn nhỏ đắp cho Đậu trắng và Đậu đen xong thì đứng dậy đi vào phòng, nhưng cô chưa kịp đi đến cửa phòng mình thì đường đã bị chặn lại. Ngụy Hàn cúi đầu nhìn biểu cảm lạnh băng của Đổng Tây, anh không nhịn nổi nên kéo cô lại ôm vào lòng.

"Anh làm gì vậy?"

"Tiểu Tây! Em giận anh nhiều thế sao?"

Cô dùng hết sức bình sinh mà xô mà đẩy, kết quả Ngụy Hàn không muốn làm cô đau nên buông tay. Phải mất vài chục giây để ổn định nhịp thở, Đổng Tây cuối cùng cũng ngẩng cao đầu mà nói hết những gì trong lòng mình.

"Không phải là tôi giận anh mà là tôi không thể chấp nhận được cách sống của anh. Anh Hàn! Anh cũng từng bị Kha Mễ Nhu phản bội, bỏ rơi, vậy đáng lẽ anh phải hiểu cái cảm giác đó đau như thế nào chứ?"

"Vì anh biết rất đau nên mới muốn cho cô ta niếm thử."

Bị anh dùng lí lẻ ích kỉ đó phản bác, Đổng Tây tức đến run người. Cứ mỗi lần đối mặt với anh là hình ảnh đáng thương của Kha Mễ Nhu lại hiện lên trong đầu cô.

"Vậy có khi nào tôi làm anh đau lòng thì anh cũng sẽ đối xử với tôi như thế?"

"Tiểu Tây!" Lần này lời của Đổng Tây thật sự chọc giận Ngụy Hàn, anh giữ lấy hai vai cô, nghiêm túc hơn bao giờ hết mà tuyên bố: "Anh sẽ không bao giờ đối xử với em như thế, vì anh tin rằng em sẽ không làm anh đau lòng. Em hiểu không?"

"Tôi không biết!"

"Em phải biết! Tiểu Tây! Kha Mễ Nhu đáng bị như thế, anh chỉ đòi lại những thứ mình mất, không có gì là sai cả!"

Biết rằng mình làm anh vô cùng tức giận nhưng Đổng Tây không thể chịu đựng được anh đi sai con đường. Cô đau đớn rơi lệ, đau ở tim, hai bả vai cũng bị anh siết chặt tới mức muốn gãy vụn. Anh nhìn thấy nước mắt của cô thì mọi cơn giận đều phút chốc tan biến. Ngụy Hàn giờ mới phát hiện mình mạnh tay, anh thả lỏng tay mình, lấy tay gạt nước mắt của cô, đau lòng ôm Đổng Tây lại.

"Xin em đừng lạnh lùng với anh, anh xin em Tiểu Tây!"

Cô bị cái ôm của anh làm ngạt thở, cô cảm nhận được người anh đang run lên. Đổng Tây biết, cô đối xử với anh tàn nhẫn, nhưng cũng chỉ mình cô biết, chỉ có làm thế thì cô mới không cảm thấy mình cũng chính là kẻ đã khiến Kha Mễ Nhu ra nông nổi này. Đổng Tây xô Ngụy Hàn ra rồi chạy thẳng vào phòng khóa trái cửa lại, tựa từ từ xuống cửa mà cắn răng ngăn tiếng nấc đầy nghẹn ngào. Cô tự hỏi mình: "Tại sao? Tại sao vậy? Sao phải làm thế?" Rồi cũng không sao tìm ra câu trả lời, ngay cả bản thân cô còn không biết vì sao anh và cô lại ra nông nổi này.

Ngụy Hàn đứng bên ngoài vỗ lên cửa, giọng cũng khàn khàn đi: "Tiểu Tây! Em phải tin anh! Tiểu Tây!"

Mọi chuyện anh làm đã rõ ràng như thế, cô có thể tin anh sao? Anh dùng cách tiếp cận Kha Mễ Nhu để cô ta ly hôn, bỏ chồng, bỏ con, bỏ sự nghiệp. Hai ngày trước nếu không phải cô tình cờ gặp người đàn ông ấy thì chắc hẳn cô đã mềm lòng mà tha thứ cho anh rồi. Cuộc gặp gỡ ấy như đánh đổ toàn bộ hy vọng trong cô, cô rất muốn tha thứ cho Ngụy Hàn nhưng giờ thì làm sao đây? Còn đứa trẻ kia nữa, cô sẽ mãi không quên câu hỏi mà nó đã hỏi cô, hỏi một câu hỏi làm Đổng Tây phút chốc không thể trả lời. Một đứa bé bảy tuổi đi hỏi người khác 'ngoại tình' có nghĩa là gì, Đổng Tây không đáp, nó liền ngẩng đôi mắt rưng lệ nói rằng nó bị bạn bè chê cười rằng mẹ nó ngoại tình, nó muốn biết ngoại tình là như thế nào. Đứa trẻ đó là con trai của Kha Mễ Nhu, người đàn ông đó còn nói Kha Mễ Nhu nhảy lầu tự tử không chết, giờ đang ở trong bệnh viện tâm thần. Người đó nói Ngụy Hàn chính là nguyên nhân gây ra tất cả.

Đổng Tây rất muốn mình nghe nhầm, hoặc rằng tin đó là lời nói dối để cô có thể tự ép buộc bản thân mình đứng về phía anh. Nhưng làm sao đối mặt khi đứa trẻ ngây thơ như thế cũng bị anh lôi vào trò trả thù vô bổ.

Đêm giao thừa, anh và cô cách một cánh cửa gỗ mỏng manh, bình thường mà tưởng chừng cách ngăn cả đại dương rộng lớn. Anh không gọi cô nữa, chỉ ngồi dưới sàn tựa vào cánh cửa đó để cảm nhận sự đau đớn dằn vặc của cô và của chính mình. Cô cũng không khóc nữa, ngồi đó tựa vào cánh cửa nghe lời cầu xin âm thầm qua từng nhịp thở của tim anh và tim mình.

Không biết là bao lâu, âm thanh đầu tiên xé tan bầu trời tĩnh mịch, ánh sáng đầu tiên bay vọt lên bầu trời xua đi mọi tăm tối. Pháo hoa rực rỡ rạng ngời, người người, nhà nhà nô nức đón năm mới. Chỉ nơi đây, hai con người đang bị thù hận, yêu thương dày vò khôn nguôi. Nước mắt không nói nên lời, lặng lẽ chảy ngược vào tim...