Là Ai Nợ Ai: Chân Tình.

Chương 37: Sóng Dữ Cuộn Trào.

Anh đã bị rất nhiều người lừa gạt, nhưng anh vẫn tin cô, tin rằng Tiểu Tây của anh sẽ mãi mãi là niềm tin duy nhất của anh. Thế mà cả cô cũng lừa dối anh.

***

Ngày lễ, Ngụy Hàn xin nghỉ làm để đưa Đổng Tây đi chơi như đã hứa. Cô cùng anh lên xe buýt đến rạp chiếu phim, lúc lên xe mới biết rằng thảm họa xe buýt là như thế nào. Ngụy Hàn giữ lấy tay Đổng Tây như thể rất sợ lạc mất cô, trong không gian chật hẹp, anh đứng phía sau ôm chặt lấy cô, che chở cho cô không để bất cứ ai chạm vào cô. Đổng Tây ngượng ngùng mặt đỏ ửng, nhân thời cơ này để ôm anh chắc cũng không được gọi là lợi dụng.

"Khó chịu không?"

Nghe anh hỏi, Đổng Tây ngoan ngoãn lắc đầu. Cô chẳng thấy khó chịu chỗ nào cả, lần đầu tiên Đổng Tây phát hiện rằng xe buýt đông người lại tiện lợi đến như thế. Tuyến thứ hai, người lên xe lại nhiều hơn, Đổng Tây cùng Ngụy Hàn bị đẩy sát vào cửa, lúc này cả người cô như dính chặt vào anh. Thỉnh thoảng Đổng Tây ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại thất vọng cúi đầu, anh không có chút biểu hiện, một chút cũng không. Đổng Tây đang rất nghi ngờ về sức hút của mình, chẳng lẽ với anh, cô hoàn toàn không có sức công phá nào?

Tâm trạng đó kéo dài chưa được bao lâu, lúc xuống xe buýt thì mọi ấm ức đã đi theo chiếc xe đó.

"Em muốn xem phim gì?" Anh đứng trước quầy bán vé vừa cầm tờ danh sách phim đang chiếu trong rạp vừa hỏi cô. Đổng Tây nhìn một lượt, cô nhất định phải tìm loại phim nào kịch tính nhất để xem cùng anh. Ánh mắt lướt qua một loạt băng gôn phim đang treo xung quanh, Đổng Tây chỉ vào bản băng gôn bên trái: "Em muốn xem phim đó!"

Ngụy Hàn nhìn theo hướng ấy, nhìn thấy một người đàn ông với hai hình dạng khác nhau đang đứng hai bên một cô gái. Người bên trái với gương mặt hiền từ cùng đôi cánh màu trắng, người bên phải gương mặt dữ tợn cùng đôi cánh màu đen. Tựa đề 'Devil or Angle' cuốn hút Đổng Tây, càng cuốn hút Ngụy Hàn. Anh quay lại mua vé, cùng thức ăn, thức uống vặt, sau đó nắm tay cô bước vào trong. Họ ngồi ở hàng ghế khá xa màn ảnh, Đổng Tây tìm đúng chỗ của mình, kéo tay anh ngồi xuống. Phim bắt đầu chiếu trên màn ảnh, Đổng Tây thừa cơ hội tựa vào vai Ngụy Hàn, vừa ăn bắp rang vừa uống coca.

"Em thích thiên thần hay ác quỷ?" Anh hỏi đột ngột. Tự dưng lại rất muốn biết lựa chọn của cô.

Đổng Tây vẫn rất tự nhiên vừa ăn uống vừa đáp: "Em thích thiên thần, thiên thần có cánh trắng rất đẹp, thiên thần bao giờ cũng giúp người." Giống như anh, vị thiên thần duy nhất của đời em.

Ngụy Hàn chăm chú nhìn lên màn ảnh, lắng nghe thật rõ từng câu đối thoại. Câu chuyện kể về mối tình giữa một cô gái phàm trần và một kẻ là nửa thần nửa quỷ, kẻ đó lúc thì là thiên thần dịu dàng quan tâm cô, lúc lại là ác quỷ moi tim người, hai linh hồn đấu tranh không ngừng. Cô gái rất yêu anh ta, nhưng cô không thể chấp nhận người mình yêu tàn bạo hung tàn, cô tìm mọi cách để phá hủy con quỷ trong trái tim chàng trai, nhưng kết quả chẳng được gì, ác quỷ vẫn mạnh, dần dần chiếm giữ hoàn toàn con người chàng trai đó. Đoạn cuối, linh hồn giao nhau giữa thiên thần và ác quỷ hỏi cô: 'Nếu anh là ác quỷ, em còn yêu anh không?' Cô gái không đáp, chỉ dùng dao moi chính quả tim mình cho chàng trai.

Bước ra khỏi rạp xem phim, Đổng Tây vẫn sụt sùi trong nước mắt. Ngụy Hàn đưa khăn giấy cho cô: "Sao phải khóc?"

"Em thấy tội nghiệp họ... Rõ ràng là yêu nhau mà sao phải như thế..."

"Vì chàng trai là ác quỷ."

Đổng Tây im lặng, lấy khăn giấy lau sạch nước mắt mình. Là ác quỷ thì sao chứ? Chẳng lẽ không thể có được tình yêu? Đổng Tây cô tuy luôn thích thiên thần, nhưng nếu một ngày thiên thần hóa ác quỷ... Nghĩ đến đây, cô nghiêng đầu nhìn Ngụy Hàn, nếu một ngày anh cũng như thế thì sao? Cô có hành động giống như cô gái kia không? Dùng sinh mệnh để đổi lấy nhân tâm của anh?

"Tiểu Tây! Em lại suy nghĩ gì nữa rồi?"

Bị anh nhìn lại, Đổng Tây đành hướng ánh mắt sang chỗ khác, im lặng lắc đầu. Nào ngờ ở phía trước có một xe hàng bán kẹo bông gòn, hai mắt cô liền sáng rực và nhanh chân chạy đến đó. Ngụy Hàn nhìn theo, trông gương mặt tươi cười mãn nguyện của cô khi cầm cây kẹo trong tay, chạy về phía anh.

"Của anh này..."

Anh cầm cây kẹo trong tay, Đổng Tây đi tiếp, nhưng khi phát hiện bên cạnh không có anh, cô liền quay đầu chạy lại phía sau. Ngụy Hàn vẫn đứng chỗ cũ, cô gọi anh: "Anh Hàn!"

"Tiểu Tây! Nếu một ngày anh thành ác quỷ, em có bên anh không?"

Cô ngẩn ngơ trước câu hỏi này, anh và cô có thể gọi là tâm linh tương thông không? Cùng một suy nghĩ. Thì ra anh cũng bị ảnh hưởng bởi bộ phim đó. Trông gương mặt của anh có vẻ hơi khẩn trương như mong mỏi câu trả lời từ cô, Đổng Tây liền đến choàng lấy tay anh, nở nụ cười ngây thơ: "Em tin anh sẽ không thành ác quỷ đâu... Mà dù nếu như vậy thì em cũng sẽ giúp anh trở lại thành thiên thần. Anh mãi là thiên thần, là thiên thần của em."

Đổng Tây hùng hổ tuyên bố làm Ngụy Hàn cũng phải suy nghĩ. Anh nghĩ xem, bây giờ mình còn là thiên thần như cô nói không?

Câu trả lời là: Anh đã không còn đôi cánh màu trắng đẹp đẽ ấy nữa rồi.

Hai người đi đến một vòi phun nước lớn, sau đó lại đi ngang khu triển lãm tranh, lát sau Ngụy Hàn đưa Đổng Tây ngồi thuyền thiên nga. Đến chiều dự định sẽ đi thêm vài nơi nữa, nhưng trời lại đổ mưa, Đổng Tây đành ngậm đắng nuốt cay mà tiếc nuối nghe lời anh trở về nhà. Khi về trời đã sụp tối, cả người của anh và cô đều ướt sũng, Đổng Tây vào phòng tắm thay quần áo, lát sau ra vẫn thấy anh đứng tựa bên cửa sổ nhìn ra làn mưa trắng xóa.

"Anh Hàn! Anh vào thay đồ đi, sẽ cảm đấy!"

Ngụy Hàn khép cửa sổ để nước đừng tạt vào, anh quay lại định đáp nhưng miệng chưa mở đã không thể nói gì được nữa. Đổng Tây mặc bồ đầm ngủ đứng đó cầm khăn lau mái tóc dài chưa khô, tim anh, lại đập nhanh hơn mấy nhịp rồi. Anh không trả lời Đổng Tây mà đi lướt qua cô vào phòng. Đổng Tây không hiểu chuyện gì xảy ra, cô cố tìm ra máy sấy tóc rồi ngồi xuống ghế sấy khô tóc mình. Khi Ngụy Hàn tắm ra, tóc Đổng Tây đã khô, cô tắt ngay ti vi, sau đó quay sang tươi cười bảo: "Em sấy tóc cho anh được không?"

"Ừ." Anh ngồi xuống ghế, Đổng Tây ngồi bật dậy cầm máy sấy đứng bên cạnh sấy tóc cho anh. Cô nhẹ nhàng cầm từng mớ tóc mượt mà sấy cẩn trọng. Lại còn luyên thuyên trò chuyện cùng anh. Cô líu ríu như con sáo nhỏ kể về hành trình cả ngày cùng anh đi chơi, đi đến đâu, gặp kẻ như thế nào, Đổng Tây đều đem ra bình luận. Cô mải mê nói mà quên mất anh chưa hề trả lời. Anh không trả lời, bởi vì anh say rồi, nhưng tuyệt nhiên không phải say rượu, anh nghĩ mình đã say cô. Say bởi cái mùi hương quyến rũ đang bao lấy anh, say bởi cảm giác da thịt cô chà sát vào người anh, tóc cô xõa dài cọ vào cổ anh. Anh sắp chìm đắm trong men say này thật rồi.

"Xong rồi!"

Đổng Tây vừa vui vẻ bỏ máy sấy tóc xuống bàn thì cũng là lúc bị anh kéo lại ôm chặt vào người. Cô kinh ngạc khi đôi tay mình còn lơ lửng giữa không trung: "Anh… Hàn… Anh làm gì vậy?"

"Anh muốn ôm em."

"Sao… sao lại ôm em?"

"Anh thích mùi hương trên người em. Dễ chịu." Quả thật, vô cùng dễ chịu. Ngụy Hàn tựa cằm vào vai Đổng Tây, hít hà mùi hương tỏa ra trên người cô. Anh vòng tay ôm chặt Đổng Tây hơn, như muốn biến cô thành anh: "Ôm anh đi! Tiểu Tây!"

Cô hết kinh ngạc lại đến thản thốt bởi hành động này, câu nói này, nhưng cô lại làm theo lời anh, như thể đó là một mệnh lệnh, buộc trái tim, lí trí đều phải phục tùng. Đổng Tây vòng tay ôm lấy vai anh, cô tựa đầu mình vào mái tóc vừa khô của anh: "Cuộc sống bây giờ thật tốt!"

"Em thích thế sao?"

"Em rất thích... Ngày nào cũng nhìn thấy anh, ở bên anh, dù đây không phải cuộc sống giàu có đầy đủ nhưng em lại thấy rất ấm áp, rất bình yên. Chúng ta cứ như thế này được không anh?"

Tiểu Tây của anh quá đơn giản, quá dễ thỏa mãn, Ngụy Hàn lấy tay vuốt mái tóc dài của cô: "Anh sẽ cho em cuộc sống hạnh phúc nhất trên thế gian này!"

Đây chẳng phải là hạnh phúc sao? Với Đổng Tây như thế là quá đủ, có Ngụy Hàn, cô như làm tròn mảnh ghép của đời mình. Còn với anh, hạnh phúc phải đứng trên người khác, hạnh phúc mà Ngụy Hàn nói phải đánh đổi bằng máu và nước mắt. Đó là cái hạnh phúc xa xỉ nhất mà vĩnh viễn Đổng Tây cũng không hề muốn có.

Bên ngoài mái hiên, mưa tuôn xối xả ồ ạt. Trong căn nhà nhỏ này, anh cứ ôm cô để làm ấm trái tim đã gần như đóng băng. Cô là ánh sáng mặt trời để soi rọi vào chốn địa ngục để anh không còn cảm giác lạc lõng trong đêm tối hiu quạnh.

Đổng Tây đắm chìm mình trong thứ mà cô ngỡ rằng đó là hạnh phúc. Bình yên, mộc mạc, không cần phải là biệt thự, xe hơi. Cô chỉ cần ngày nào cũng được ở bên Ngụy Hàn, cùng anh sống cuộc sống giản dị như bao người khác là đủ. Nhưng cái hạnh phúc ngắn ngủi ấy không thể nào kéo dài, bức màn của sự thật một khi đã được cởi bỏ thì đó mới chính là thực tại.

*****

Ngày hôm ấy Ngụy Hàn bị đuổi việc, anh bước ra khỏi công ty với nửa tháng lương ít ỏi. Còn lí do, chắc hẳn ai cũng biết, chỉ vì anh có tiền án ngồi tù vì giết người. Họ khinh rẻ anh, họ xem anh như con nhím đầy gai chẳng ai dám đến gần. Anh ngồi ở công viên như kẻ lang thang không còn nhà để về, lại lần nữa mỉm cười cho chính mình, vẫn biết ngày này sẽ đến, anh đủ khả năng hiểu ra nguyên nhân ẩn sau việc này. Trần Thắng Ninh, Ngụy Lâm, hai con người này làm sao có thể buông tha cho anh dễ dàng như thế, ngày nào anh còn sống, cái gai trong mắt họ vẫn không sao nhổ ra được.

Ngụy Hàn ngồi ở công viên từ chiều đến tối, tàn thuốc lá rơi đầy mặt đất. Anh xoa bóp trán mình, không thể mệt mỏi như thế, không thể gục ngã như thế. Anh còn rất nhiều việc phải làm, và hơn hết, còn có người anh cần phải bảo vệ. Ngụy Hàn ngước đầu nhìn lên bầu trời đã chuyển đen, những ngôi sao nhỏ lấp lánh rạng ngời trong màn đêm, trong lúc này đây, anh lại rất muốn ôm Tiểu Tây bé nhỏ vào lòng. Chẳng hiểu nguyên nhân, có lẽ chỉ vì có Đổng Tây, anh mới có được cảm giác ấm áp, anh mới biết rằng, trái tim mình không phải đã chết. Anh nhớ lúc nhỏ cô hay chạy sang nhà anh, kéo anh lên sân thượng, nằm trên người anh mà ngắm sao. Lúc ấy cô chỉ vừa sáu tuổi, giờ đã hai mươi, nhưng chẳng có gì thay đổi, vẫn trái tim ấy, vẫn tình cảm ấy, tin tưởng tuyệt đối vào anh.

Anh dụi tàn thuốc cuối cùng rồi đứng lên, nhưng bước chân chưa kịp chuyển dời thì đã giữ nguyên. Anh nheo mắt nhìn bóng dáng quen thuộc kia đang đi vào phía sau con hẻm nhỏ. Ngụy Hàn nhanh chân băng qua đường rồi theo sau cô. Chẳng phải sáng nay cô nói sẽ sang nhà Từ Tâm Di ngủ, sao giờ này còn lang thang ở nơi vắng vẻ này? Anh đứng hẳn tại bước tường cách đó không xa mà nhìn Đổng Tây bước vào cánh cửa ấy. 'Bar Kyl' được làm bằng đèn neon lúc ẩn lúc hiện ở góc bên trái cánh cửa. Đây là cửa sau của Kyl. Không ngần ngại, Ngụy Hàn kiềm chế tất cả cảm xúc để đi vào trong đó. Từng bước chân tưởng chừng như mang gông xiềng, muốn nhấc mà phải dùng gần hết sức lực. Anh đứng ở một góc nhìn Đổng Tây đi vào phòng thay đồ, hai bàn tay đã siết thành nắm đấm.

"Tiểu Tây! Ngay cả em cũng lừa anh?" Hy vọng cuối cùng trong cuộc đời anh cũng bị đạp vỡ. Anh đã bị rất nhiều người lừa gạt, nhưng anh vẫn tin cô, tin rằng Tiểu Tây của anh sẽ mãi mãi là niềm tin duy nhất của anh. Thế mà cả cô cũng lừa dối anh. Ngụy Hàn tiến về phía cửa, cánh tay vừa đặt vào chốt đã nghe giọng nói của Đổng Tây bên trong.

"Đừng nói như vậy mà. Là mình cam tâm tình nguyện, không oán tránh gì cả."

Từ Tâm Di thở dài đặt tay lên vai Đổng Tây: "Mình thật là muốn biết trái tim của anh Ngụy bằng gì? Cậu vì anh ấy mà làm nhiều chuyện như thế, anh ấy vẫn không cảm động."

"Anh ấy rất tốt với mình. Hứa sẽ ở bên mình cả đời, như thế đủ rồi."

"Đủ gì mà đủ. Một tiểu thư có mọi thứ như cậu chỉ vì anh Ngụy mà phải bỏ đi tất cả những thứ đáng là của mình, cậu coi đi, giờ này còn phải thức khuya để đến đây làm. Có đáng không?"

"Đáng... Mình đã bảo là không sao mà, sau này đừng nhắc nữa. Mình biết cậu lo cho mình, nhưng Di Di... chỉ có mình mới hiểu mình làm vậy là vì cái gì. Cậu chỉ cần lo tốt cho cậu và bác gái là được rồi... Thôi mình ra ngoài đây!"

Đổng Tây mở cửa đi ra ngoài, đến quầy lấy rượu rồi mang cho khách. Trong khi ấy thì Ngụy Hàn vẫn đứng ở một góc tối nhìn cô, anh cảm giác như quả tim mình đang vỡ ra từng mảnh, chỉ vài phút trước thôi, anh đã hận cô, anh bắt đầu muốn gạt bỏ mọi thứ mà hận luôn người con gái này. Nhưng anh có thể không? Ngụy Hàn quay lưng lại, liền đụng trúng Fio.

"Anh là ai thế? Sao đứng ở đây? Ê... Này..." Fio thét thất thanh nhưng người kia vẫn đẩy cửa sau mà bỏ đi không nói tiếng nào. Anh ta đành phủi phủi vai mình: "Người gì đâu... Đẹp trai mà khó chịu thấy sợ..."

Giữa màn đêm tối lạnh giá, một linh hồn đang lạc lỏng trong đau khổ. Hình ảnh cái bóng dáng yếu đuối của cô bao quanh anh như thước phim chậm, cô cúi người rót rượu cho bọn đàn ông đó khi mắt họ cứ dính chặt vào thân hình quyến rũ của cô. Đổng Tây của anh phải cố nín nhịn mà chịu đựng những lời trêu chọc, những cái động chạm của bọn yêu râu xanh. Ngụy Hàn ôm chặt đầu mình, anh không muốn nhớ đến nữa, cả nghĩ cũng không muốn. Đó chính là Tiểu Tây, là cô bé ngày nào được gia đình và anh yêu thương hết mực, cả làm đọng đến móng tay cũng là chuyện lạ lùng. Bấy giờ Ngụy Hàn mới hiểu rõ cái lí do vì sao càng ngày cô càng gầy đi như thế. Bao năm nay, cô điều như thế sao? Thậm chí có chuyện nào tồi tệ hơn nữa mà anh chưa hề biết? Lại lần nữa, anh hận, nhưng là hận chính bản thân mình đã để Đổng Tây phải ra nông nổi này. Anh rất hận.

"Á... á..."

Người đi đường đã kinh ngạc bởi trông thấy một kẻ quỳ gối xuống đường gào thét như kẻ điên, giận dữ, hung tàn, tất cả điều cuộn trào như sóng dữ.