Chưa ai hồi phục được tinh thần sau rung động vừa rồi, nên không ai hiểu câu hỏi này của Phong Thiên Trạc lúc là có ý gì.
Nhưng Tiết Vong Hư hiểu.
Ông vừa khinh miệt, vừa đồng tình nhìn Phong Thiên Trạc, thản nhiên đáp: "Những người giống như ngươi, dù có dùng kiếm pháp đồng quy vu tận, cũng không đủ khí thế, và chân ý."
Nghe Tiết Vong Hư nói vậy, những quý nhân huyện Trúc Sơn quý nhân mới bắt đầu hiểu được vừa xảy ra chuyện gì.
Lúc bắt đầu, Tiết Vong Hư đã không muốn dây dưa mất nhiều thời gian với Phong Thiên Trạc, vì Kiếm Kinh của Ba Sơn Kiếm Tràng có rất nhiều chỗ biến hóa huyền diệu mà người ngoài không thể nào biết được, nên ông mới xuất ra một kiếm đó.
Đấy là tất cả năng lượng Bản Mệnh kiếm có được sau nhiều năm tích súc và ẩn nhẫn.
Phong Thiên Trạc không thể ngăn được, nên y mới dùng Thất Bảo Lưu Ly Kiếm đánh ra ngàn vạn kiếm, dùng công đối công.
Song Tiết Vong Hư không hề thay đổi thế kiếm.
Phong Thiên Trạc không dám cùng Tiết Vong Hư đồng quy vu tận, thậm chí có thể nói, từ lúc mới bắt đầu xuất kiếm, Tiết Vong Hư đã cảm giác được trong kiếm ý của Phong Thiên Trạc không hề có ý định đó.
Phong Thiên Trạc không muốn chết, nên y phải bại.
Phong Thiên Trạc ôm lấy bụng bụng, máu tươi từ kẽ ngón tay không ngừng chảy ra, cảm nhận được cơn đau đớn và kiếm ý kinh khủng kia, nghĩ tới cuộc sống sung sướng yên ổn lâu nay bị một kiếm này đánh vỡ, hắn cười lên điên cuồng: "Ngươi thắng. . . Nhưng ngươi tưởng ngươi có thể bình an rời khỏi huyện Trúc Sơn sao?"
"Một kiếm kia, cũng đã tiêu hao hết tất cả Chân Nguyên của ngươi!"
"Giết hắn cho ta!"
***
"Giết bọn chúng đi!"
"Không được để bọn họ đi!"
Trong tiếng cười điên cuồng của Phong Thiên Trạc, xung quanh ồn ào vang lên những tiếng la hét phẫn nộ.
Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn lên trời, dưới trời mây trắng, bên trên mái hiên, có rất nhiều quạ đen đang bay vòng vòng.
Xoạt một tiếng, một người trung niên mặc hoa phục rất đẹp rút kiếm vọt lên.
Mặt mũi hắn và Phong Thiên Trạc cực kỳ giống nhau, hẳn là con cháu gì đó của Phong Thiên Trạc.
Thanh trường kiếm màu đỏ trong tay hắn bay ra những cụm lửa đỏ rừng rực, như hỏa xà đang cuồng vũ.
Tiết Vong Hư chỉ hơi khom người xuống.
Nhặt một cây chổi bằng trúc bên rìa đường.
Sau đó dùng chổi như kiếm, đâm ra một nhát.
Phía trước cây chổi trúc lửa cháy phừng phừng.
Người kia vung kiếm muốn chặt đứt cây chổi, nhưng không biết vì sao, không cách nào chạm được đến nó.
Cây chổi trúc đâm thẳng vào lồng ngực hắn.
Phù một tiếng, hỏa diễm bị dập tắt.
Những mảnh trúc nhỏ do bị đốt đâm vào trong da thịt hắn, làm vãi ra rất nhiều máu tươi.
Người mặc hoa phục không thể nào tin được, kiếm trong tay hắn vẫn chĩa thẳng về phía trước, nhưng còn cách Tiết Vong Hư mấy xích.
Hắn mờ mịt cúi đầu, nhìn đoạn cây chổi đang ghim trên ngực, sau đó ngã ngồi xuống đất.
Lại có mấy người nữa rống to vọt lên.
Tiết Vong Hư đứng nguyên tại chỗ, chỉ đưa tay ra đâm đâm mấy cái.
Trên ngực những người đó đều phun máu, kêu thảm ngã xuống đất.
Vẫn là cây chổi ban nãy, nhưng khúc đầu đã bị đứt ngang, ngay đầu bị gãy nhuốm máu tươi đỏ rực, nằm trong tay Tiết Vong Hư cứ như một cây kiếm trúc to bản chứ không phải cây chổi.
Chung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Nhìn mấy người bị Tiết Vong Hư hời hợt đâm trúng đang nằm trong vũng máu, đám quý nhân đang định tới tham gia trắng bệch mặt, ngồi trở lại xuống ghế.
Trong những cú đâm vừa rồi, Tiết Vong Hư không hề dùng tới Chân Nguyên.
Ông dùng cách như vậy để nói cho họ biết, dù không sử dụng Chân Nguyên, giữa Tu Hành Giả đệ thất cảnh với Tu Hành Giả bình thường và giữa các võ giả, khả năng lý giải về kiếm thuật lý giải và sức mạnh thuần túy có chênh lệch rất lớn.
Nếu muốn giết Tu Hành Giả Thất Cảnh, phải dùng rất nhiều binh lính, hoặc thật nhiều Tu Hành Giả Ngũ Cảnh Lục Cảnh tới chiến đấu.
Chỉ dựa vào huyện Trúc Sơn bây giờ, nếu muốn giữ lại Tiết Vong Hư, phải chết bao nhiêu người?
"Ta rồi sẽ chết, ai mà chẳng chết."
Tiết Vong Hư để dọc cây gậy trúc để máu chảy xuống đất, lạnh nhạt nhìn Phong Thiên Trạc: "Nhưng ta có thể cam đoan trước khi chết, ta sẽ giết ngươi trước."
Đau đớn và kinh sợ, cả người Phong Thiên Trạc run rẩy.
Y biết, Tiết Vong Hư nói thật, chỉ cầm mấy kiếm vừa rồi, y đã nhận ra cảm ngộ về kiếm đạo của mình không thể nào bì được với Tiết Vong Hư.
Nếu không nhờ có Danh Kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng, y sẽ thất bại càng thê thảm hơn.
"Ngươi khinh người quá đáng!"
Y không biết phải trả lời như thế nào, nên phẫn nộ quát lên.
Tiết Vong Hư cười nhạt.
Từ lúc mới bắt đầu, ông đã nói với Phong Thiên Trạc, nếu đã nói chuyện bằng lời với nhau không hợp, thì dùng kiếm để nói.
Nếu không phải chỉ xuất một chiêu đã đánh bại tuyệt chiêu của đối phương, làm ông khoan khoái, thì sau khi đánh xong, ông đã chẳng thèm nói đến nửa câu.
Nên nói nãy giờ vậy đã quá nhiều rồi, ông không muốn nói thêm lời nào nữa, quay người ý bảo Đinh Ninh rời đi với mình.
Đinh Ninh quay người, đi theo ông.
Vừa đi, hắn vừa nói: "Chúng ta khinh người chỗ nào? Từ đầu chúng ta chỉ nói là muốn lấy lại Định Nhan Châu, mọi quy củ đều là do các ngươi quy định. Lúc các ngươi ăn nói bậy bạ, chúng ta cũng không hề nói lại một câu. Trong cả Đại Tần vương triều, mỗi ngày có bao nhiêu là cuộc quyết đấu công bằng, nhưng giống như huyện Trúc Sơn các ngươi, thua mà không nhận thua, còn muốn giết luôn hai chúng ta. . . thì chẳng có mấy nơi làm như vậy. Các ngươi không thấy xấu hổ hay sao?"
"Còn Phong gia các ngươi nữa."
"Nguyên bản chỉ cần một cuộc quyết đấu công chính là có thể giải quyết được xong việc, thế là lại lấy tranh của Hoàng Hậu ra đe dọa chúng ta, đến khi tỷ thí thua, lại còn kích động người của huyện Trúc Sơn đến giết một Thất Cảnh Tu Hành Giả. Dù Phong gia các ngươi không thừa nhận, thì khi chuyện này truyền đi, Phong gia các ngươi nghĩ người Trường Lăng sẽ cảm thấy thế nào? Thấy các ngươi rất giỏi chắc?"
Phong Thiên Trạc nghe mà lạnh người, mồ hôi lạnh ứa ra, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhìn theo đến khi Đinh Ninh và Tiết Vong Hư biến mất, y mới gào lên tuyệt vọng.
Biển người không ngừng tách ra, nhường đường cho hai người đi qua.
"Cảm thấy thế nào?"
Đinh Ninh khẽ hỏi Tiết Vong Hư.
Tiết Vong Hư cười như con nít: "Rất tốt."
"Còn ngươi?"
Đinh Ninh rất nghiêm túc trả lời: "Ta cũng thấy rất tốt."
Tiết Vong Hư tặc lưỡi: "Không phải chuyện đó. . . ý ta là hỏi ngươi nuốt Định Nhan Châu rồi, cảm thấy như thế nào."
Cảm giác được dược lực tinh thuần của Định Nhan Châu ở trong cơ thể mình, sắc mặt Đinh Ninh nghiêm túc hẳn lên.
Trong truyền thuyết, ngoài U Đế, không có ai biết sự huyền bí của cửu tử tằm, ngay cả hắn dù tu luyện nó, thì cũng theo sự tiến bộ của tu vi mới phát hiện được dần dần.
Lúc mới nuốt Định Nhan Châu, hắn đã phát hiện ra một chuyện mà từ đó đến giờ mình không để ý.
Chính là dược lực không phải cứ tác động tới chân khí, Chân Nguyên thì mới giúp hắn tu hành nhanh hơn.
Mà chỉ cần bồi dưỡng ngũ tạng, thì cũng làm cho hắn tu hành nhanh hơn.
Vì nhược điểm lớn nhất của cửu tử tằm, chính là làm tiêu hao quá nhiều ngũ khí trong cơ thể.
Cửu tử tằm làm ngũ khí tiêu hao rất nhanh, khiến cho ngũ tạng suy kiệt nhanh chóng, nên mới phải khống chế tốc độ tu hành.
Nhưng nếu bồi dưỡng nội tạng, giúp ngũ tạng mau hồi phục, thì cũng có nghĩa giúp thôn phệ được thêm càng nhiều ngũ khí dùng cho tu hành.
Dưỡng nhan châu, không chỉ làm cho hắn cảm thấy như được rót vào sinh mạng mới, mà còn mang tới cho hắn một ít đốn ngộ và nhắc nhở.
"Cảm giác rất tốt."
"Ít nhất tiết kiệm được mấy năm."
Tiết Vong Hư không biết suy nghĩ thực sự trong lòng Đinh Ninh, nhưng cảm giác được Đinh Ninh chân thành có ý cảm ơn, nên thỏa mãn sờ râu, hài lòng cười: "Vậy thì tốt."
Nhìn Tiết Vong Hư cười vui vẻ, trong lòng Đinh Ninh cảm thấy rất ấm áp.
Hắn nghĩ tới Trường Tôn Thiển Tuyết, và Ngư Thị lão phu nhân. . . ngoài hai người đó, chưa bao giờ mình ở chung lâu với ai khác.
Nghĩ tới ông lão râu tóc trắng xóa này không còn sống được bao lâu nữa, trong lòng hắn mềm hẳn đi, nhẹ giọng đề nghị: "Nếu như vậy, có muốn đi uống rượu không? Có cần tìm cho ngươi một cô nương bồi uống rượu không?"
Tiết Vong Hư mở to mắt nhìn hắn, không thể nào tin được, dứt đứt mấy cọng râu: "Ngươi nói đùa gì vậy?"