Ai cũng hiểu được tâm tình hiện giờ của Phong Thiên Trạc.
Nhưng một giọng nói vô cùng bình tĩnh từ sau lưng Tiết Vong Hư vang lên: "Định Nhan Châu đâu?"
Mọi ánh mắt lại đổ dồn vào Đinh Ninh.
Ai cũng hiểu ý của hắn, lúc nãy Phong Thiên Trạc đã hứa hẹn, chỉ cần hắn đánh bại Phong Thanh Hàm, Định Nhan Châu chính là của Bạch Dương Động.
Nhưng với tình hình bây giờ lại vẫn mở miệng đòi Định Nhan Châu thì rất là không đúng lúc.
"Định Nhan Châu?"
Phong Thiên Trạc giận quá thành cười, nhìn Phong Thanh Hàm không biết còn sống hay đã chết trong tay, sầu thảm nói: "Cả tu vi và tính mạng của Tôn nhi ta, còn không bằng một viên Định Nhan Châu hay sao?"
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn hắn: "Định Nhan Châu."
Cả đám quý nhân huyện Trúc Sơn đều nói không ra lời.
Đinh Ninh vẫn khăng khăng phun ra ba chữ kia, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, thì đó là chuyện đương nhiên. . . Không chỉ cho rằng Phong Thiên Trạc phải trả Định Nhan Châu là đương nhiên, mà còn xác định tính mạng của Phong Thanh Hàm không bằng Định Nhan Châu.
Phong Thiên Trạc phẫn nộ đến mức mắt tóe lửa.
"Định Nhan Châu." Đinh Ninh không sợ hãi chút nào nhìn y, bình tĩnh lập lại.
Giống hệt một đứa bé cứ cố chấp đòi kẹo, nhưng Phong Thiên Trạc chỉ cảm thấy miệt thị và lạnh lùng.
Hắn giao Phong Thanh Hàm cho người nhà, mở tay trái ra.
Định Nhan Châu từ trong lòng bàn tay y bay lên, bay về phía Đinh Ninh, không mang theo bất kỳ sức mạnh nào, nhưng nét mặt y thì vô cùng lãnh khốc.
"Dù cho các ngươi, thì các ngươi có thể sử dụng được sao?" Giọng nói của y đầy sát ý, lạnh băng.
Đinh Ninh cầm lấy Định Nhan Châu.
Sau đó hắn làm một việc khiến ai nấy đều bất ngờ.
Hắn lấy túi nước bên hông, rửa sạch Định Nhan Châu, rồi bỏ vào miệng nuốt.
Cả đám quý nhân huyện Trúc Sơn đều im bặt vì khiếp sợ.
Đinh Ninh không nói một chữ nào.
Nhưng hành động của hắn, lại chẳng khác gì tát cho Phong Thiên Trạc một bạt tai.
Hắn dùng hành động nói cho Phong Thiên Trạc biết, dù hắn và Tiết Vong Hư có chết ở đây, thì hắn cũng đã dùng xong Định Nhan Châu.
Điều làm cho người rung động chính là, sau khi nuốt Định Nhan Châu, Đinh Ninh nhắm mắt lại, ngồi lên một tảng đá sau lưng Tiết Vong Hư.
Hắn giống như không buồn bận tâm tới mọi việc xung quanh nữa, mà chỉ lo luyện hóa Định Nhan Châu!
Nhìn Đinh Ninh ra vẻ ta đây, và nghe thấy tiếng la khóc sau lưng, Phong Thiên Trạc tuy biết lúc này phải tuyệt đối tỉnh táo, nhưng hai tay vẫn không kềm được run lên.
Hắn hít một hơi thật sâu, đưa tay ra.
Phong Phù Đường mặt trắng bệch đang đứng sau lưng y, ôm một thanh trường kiếm.
Thấy Phong Thiên Trạc chìa tay về phía mình, hắn không kìm được run rẩy.
Tiết Vong Hư nhìn thấy hết, nhưng chỉ bình thản chờ đợi.
Phong Thiên Trạc không cầm nhận lấy thanh kiếm, mà nắm thẳng vào chuôi kiếm, rút kiếm ra.
Điều này đã chứng tỏ thái độ của y.
Từ trong vỏ kiếm bằng ô kim đen tuyền, một thanh kiếm rực rỡ với bảy sắc cầu vồng dần lộ ra.
Thanh trường kiếm như làm bằng ngọc lưu ly, tỏa ánh sáng bảy màu, bóng loáng.
Tiết Vong Hư thở ra, thì thào: "Thì ra là thanh kiếm này."
Ba Sơn Kiếm Tràng là tu kiếm chi địa mạnh nhất của Đại Tần vương triều, có rất nhiều Kiếm Kinh và Danh Kiếm cường đại.
Với tư cách là người sống sót cuối cùng của Ba Sơn Kiếm Tràng, người kia đã được nhận không ít Kiếm Kinh và Danh Kiếm.
Ngày xưa lúc Phong Thiên Trạc đánh bại Đỗ Thanh Giác cướp Định Nhan Châu, y đã dùng Bản Mệnh kiếm của mình, chứ không phải danh kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng.
Nhưng bây giờ, y lại chọn một trong những thanh danh kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng.
Trong số tất cả danh kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng, chỉ có một thanh là có bảy màu.
Thanh kiếm này gọi là Thất Bảo Lưu Ly Kiếm, còn được gọi là Phật Quang Trấn Ma Kiếm.
*** Thanh kiếm xuất hiện, mang theo một luồng khí tức khổng lồ.
Những người ở gần đều cảm thấy nguy hiểm, đều không tự giác lui về sau.
Tượng thần Ông Táo Vương cũng được dời ra xa, mảnh đất rộng rãi trước Hỏa Đức Điện trở nên trống trơn, trong phạm vi mười trượng, chỉ còn lại Phong Thiên Trạc, Tiết Vong Hư và Đinh Ninh.
Thiên Địa Nguyên Khí hội tụ trong những vòng Phật quang, vây quanh Phong Thiên Trạc, khiến y như lớn lên, biến thành một bức tượng Phật khổng lồ, xung quanh là vầng sáng bảy màu sáng óng ánh.
Phong Thiên Trạc bỗng thấy hoảng hốt.
Y cảm thấy đây là chuyện vô cùng vớ vẩn, đã nhiều tuổi vậy rồi, nhiều năm như vậy rồi, vậy mà bây giờ lại vì một Bạch Dương Động nho nhỏ, một thanh kiếm lẽ ra không còn nên tồn tại trên đời lại phải xuất hiện, mà hắn, lại phải vì để dùng thanh kiếm này mà dốc hết sức mình.
Nhưng hốt hoảng ấy chỉ hiện lên trong tích tắc, sau đó bị tiêu diệt, hóa thành sát ý hoàn toàn.
Cổ tay hắn khẽ lật, Phật quang kinh người cách không đâm về phía Tiết Vong Hư.
Những vòng Phật quang chuyển động, chồng chất lên nhau, khiến trong không gian như xuất hiện những đợt sóng cuồn cuộn ngập trời.
Đất bằng chợt nổi cuồng phong.
Nhiều người dân ở gần đó không còn đứng vững được, bị gió mạnh đẩy lật nhào.
Mái tóc dài trắng như tuyết Tiết Vong Hư cũng bị cuồng phong thổi bay thẳng tắp về phía sau, nhưng ông chỉ khẽ lắc đầu, cảm khái thở dài: "Đúng là vẫn còn khí phách, dùng Trọc Lãng Kiếm Kinh phối hợp Thất Bảo Lưu Ly Kiếm, uy thế có thừa, nhưng lại thiếu đi sự mê say hòa quyện. . . Nếu đã có khí phách như thế sao không đổi sang dùng kiếm kinh của thiền tu, không phá thì sao xây được, sao lại không nỡ bỏ Trọc Lãng Kiếm tạo nghệ của mình?!"
Ông đưa tay ra.
Từ trước tới nay, ông chỉ dùng kiếm của tông chủ Bạch Dương Động.
Nhưng hiện giờ kiếm ấy ông đã trao lại cho Lý Đạo Ky, mà lại không mang thanh kiếm nào khác bên người, nên ông chỉ có thể dùng Bản Mệnh kiếm.
Bản Mệnh kiếm của Tiết Vong Hư là kiếm dạng gì?
Đinh Ninh cũng rất tò mò, nên dù đang toàn lực luyện hóa Định Nhan Châu, cũng mở mắt ra xem.
Một luồng khí tức vô cùng bình tĩnh từ ngón tay của Tiết Vong Hư tràn ra.
Không có vầng sáng chói mắt, chỉ mang một màu sắc rất bình thường, như một tảng đá bình thường nhất trên đường.
Bản Mệnh kiếm của Tiết Vong Hư, chỉ là một tảng đá bình thường được cắt gọt thành một thanh tiểu kiếm.
Nhưng tất cả Tu Hành Giả huyện Trúc Sơn đều cảm nhận được khí tức vô cùng nguy hiểm.
Từng lớp từng lớp đá trên thân kiếm bị tróc ra từng mảng.
Những mảnh đá nhỏ và mảnh, lại chẳng khác gì những tảng đá lớn gào thét bay về phía trước, chụp về phía sóng đục ngập trời.
Lộ ra thân kiếm bên trong, sáng rực rỡ đến chói mắt.
Ánh sáng chói quá, khiến người ta không nhìn ra được nó là màu gì, làm cho người ta cảm thấy, thân kiếm này, thuần túy là không có thực chất, mà từ ánh sáng ngưng tụ mà thành.
Nhưng ai cũng biết thanh kiếm này xác thực có tồn tại.
Nên họ mới thấy sợ.
Thanh kiếm này đã bị cất đi quá lâu, đến mức bụi bặm bám vào nhiều quá, cứng lại thành từng lớp như vỏ đá.
Nhưng ngày hôm nay, thanh bảo kiếm tuyệt thế rút cuộc đã lại xuất thế.
Ánh sáng Phật quang trước ánh sáng của nó cũng trở nên ảm đạm.
Phong Thiên Trạc cũng cảm nhận được áp lực khiến người ta hít thở không thông, y gầm lên một tiếng, kiếm trong tay trong nháy mắt đánh ra bảy mươi hai kích!
Trong Phật quang xuất hiện hơn bảy mươi hai cơn sóng lớn, chấn vỡ tất cả thạch bì bay tới.
Nhưng thạch bì bao phủ thanh Bản Mệnh kiếm của Tiết Vong Hư cũng đã bị bóc ra hết rồi.
Trong ánh sáng rực rỡ của thanh kiếm, cả cơ thể ông cũng trở nên chói mắt như từ bạch ngọc khắc thành.
Không chút hoa mỹ, ông đâm thẳng tới một kiếm.
Oanh một tiếng.
Âm thanh như đến từ nơi nào đó rất xa.
Trên đỉnh đầu ông xuất hiện một ngọn núi vô hình, nó co lại, chui vào trong Bản Mệnh kiếm.
Hầu như tất cả Chân Nguyên và Thiên Địa Nguyên Khí tích góp trong người ông cũng chui hết vào Bản Mệnh kiếm.
Chiêu kiếm cường đại như vậy, ông chỉ xuất được một lần.
Nhưng ông muốn làm như vậy.
Vì ông không muốn quá nhiều dây dưa lâu, chỉ dùng một kiếm để phân ra thắng bại.
Ông dồn tất cả kiếm ý và sức mạnh của bản thân vào trong một kiếm này.
Tất cả Phật quang đều bị diệt!
Những đợt sóng cuồn cuộn bị đánh tan!
Nhìn đường kiếm quang sáng chói đâm thẳng về phía mình, Phong Thiên Trạc không thể nào tin được. Y không thể ngờ Tiết Vong Hư lại có thể đâm ra một kiếm uy lực như vậy.
Y không cam lòng bị thất bại bởi một kiếm này.
Trong mắt y cháy lên ngọn lửa, y rống to một tiếng, những vòng phật quang của Thất Bảo Lưu Ly Kiếm thay đổi, biến thành những tia kiếm quang bảy màu.
Ngàn vạn kiếm cùng đâm về phía Tiết Vong Hư, không nhìn ra được thanh nào mới là Thất Bảo Lưu Ly Kiếm thật.
Nhưng Tiết Vong Hư chỉ cười nhạt, kiếm thế không hề thay đổi, vẫn thẳng đường đi tới.
Bụng hắn phun ra một vòi máu, cả thân hình lắc lư bay ngược ra sau, kéo theo một đường máu dài, tới khi đụng vào bậc thang trước Hỏa Đức Điện mới dừng lại.