Một nam tử mặc hoa bào nhìn mật thư trong tay, một hồi, đột nhiên cười khẽ.
Nam tử trung niên đứng dậy đi tới cửa đại điện, hơi ngẩng đầu nhìn ra ngoài:
- Trong thư báo của Tiểu Cửu nói, lúc ở Lưỡng Giới thành thiếu niên dám một mình đối mặt với mấy ngàn Hắc kỵ, chính là Diệp Huyền đang được lưu truyền kia!
Trong một góc nào đó, một thanh âm nữ tử vang lên:
- Ta đã điều tra tư liệu của hắn, tới từ Thanh thành, từ nhỏ không có phụ mẫu, lớn lên cùng muội muội, vì Diệp gia mà cúc cung tận tụy, tuy nhiên lại bị Diệp gia vứt bở, vì để chữa bệnh cho muội muội, nên mới tới Đế đô!
Nam tử trung niên nhìn thoáng qua góc vắng, mỉm cười:
- Mấy chuyện này hẳn đều công khai.
Trong góc, một chiếc xe lăn chậm rãi lăn ra, trên xe, một nữ tử hắc y ngồi đó, người này thoạt nhìn rất trẻ, cũng rất xinh đẹp, thế nhưng mái tóc lại một màu tuyết trắng!
Trừ đó ra, hai mắt nữ tử này cũng nhắm lại, vẫn luôn nhắm lại.
Nữ tử hắc y nói:
- An Quốc sĩ coi trọng hắn, trên vân thuyền giết trưởng lão Túy Tiên lâu mà không sao, chi tiết cụ thể trong này, không thể tra được.
Nam tử trung niên cười nói:
- Giết trưởng lão Túy Tiên lâu mà còn có thể sống được, không đơn giản.
Nói xong, hắn đi tới trước án thư, lấy một tấm Viên bài, tiếp đó, lấy một cái bút lông viết lên trên một chữ Diệp.
Mà sau Viên bài, còn hai chữ “Quốc sĩ”.
Nam tử trung niên quay đầu nhìn nữ tử:
- Ngươi không phản đối chứ?
Nữ tử hỏi lại:
- Sao lại phản đối? Vốn là trăm lợi không hại!
Nam tử trung niên cười ha ha một tiếng, sau đó lại nói:
- Hiện có rất nhiều người trẻ chỉ biết bản thân, đặc biệt là đám đệ tử thế gia cùng học viên học viện, trong lòng bọn hắn chỉ có thể gia với học viện, còn quốc gia? Lòng bọn hắn vốn không có quốc gia. Thiếu niên kia dám ngang nhiên đứng ra ngăn cản Đường quân mà không vì bất cứ lợi ích gì, chỉ bằng điểm này, hắn đã xứng với hai chữ “Quốc sĩ”.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn nữ tử hắc y:
- Phiền Lục quốc sư thay ta đi Thương Lan học viện một chuyến!
…
Thương Lan học viện, Thương Lan điện.
Trong điện, mọi người tề tụ quanh bàn ăn, Diệp Huyền cùng muội muội thỉnh thoảng mang món ăn lên bàn, mỗi món đều không quá đẹp, nhưng mùi đều rất thơm, khiến người ra hết sức muốn ăn.
Một bên, Kỷ An Chi liếm đũa, nhiều lần muốn động đũa, có điều đều bị Kỷ lão đầu cùng đám Bạch Trạch dùng ánh mắt ngăn lại.
Nếu để nữ nhân này động đũa, lúc đó xương cốt cũng khog còn.
Qua một hồi lâu, rốt cục các món cũng được dâng lên.
Mười hai món ăn!
Chay mặn đều có!
Diệp Linh khéo léo lấy cơm cho mọi người, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyền.
Kỷ lão đầu uống một ngụm rượu:
- Hôm nay các ngươi đã xúc động.
Mọi người yên lặng.
Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó nói:
- Bọn hắn muốn bắt nạt chúng ta!
Kỷ lão đầu:
- Có thể nhịn nhất thời!
Diệp Huyền hỏi:
- Nhịn, bọn hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
Nói xong hắn lắc đầu:
- Sẽ không, càng nhẫn, bọn hắn sẽ càng làm tới. Lúc ta ở Thanh thành, tận mắt chứng kiến một số người, ngày thường bọn hắn đều rất hung ác, ngươi càng mềm yếu, bọn hắn sẽ càng khi dễ ngươi, chỉ khi ngươi đánh bọn hắn thật đau, bọn hắn mới sẽ tôn kính ngươi, mới không dám tùy tiện bắt nạt ngươi.
Kỷ lão đầu yên lặng.
Mạc Vân Khởi yên lặng.
Kỷ An Chi chỉ lo ăn.
Lúc này, Bạch Trạch đột nhiên nói:
- Hắn nói rất đúng, lúc ta ở Mang sơn, thường vật lộn với yêu thú, gặp yêu thú, ngươi tuyệt không nên chạy, ngươi càng chạy, nó sẽ càng hung dữ, càng sẽ công kích ngươi, chỉ khi ngươi đánh với nó, đánh cho nó sợ, lần sau thấy ngươi nó sẽ không dám tùy tiện lên nữa, thậm chí sẽ tránh lui.
Nói xong, hắn bưng chén rượu với Diệp Huyền:
- Làm rất tốt!
Diệp Huyền cũng cầm chén rượu, nhìn qua Mạc Vân Khởi, người sau nghĩ một chút, sau đó cũng cầm chén rượu, ba người đưa mắt nhìn nhau, sau đó uống một hơi cạn sạch!
Bọn hắn từng là những người không quen biết, nhưng hiện bọn hắn có chung một thân phận, học viên Thương Lan học viện!
Kỷ lão đầu không nói, bắt đầu ăn cơm.
Mấy người chung quanh đều như quỷ đói đầu thai, không tới nửa khắc, đồ ăn trên bàn đã bị quét sạch.
Sau khi ăn xong, Kỷ lão đầu lại hung hăng uống một ngụm, sau đó nói:
- Tối nay giờ Tý tới hậu sơn.
Nói xong, lão quay người rời đi.
Kỷ An Chi để đũa xuống, nhìn qua Diệp Huyền:
- Có thể làm thêm được không?
Khóe miệng Diệp Huyền hơi rút lại, chỉ một bên:
- Trong phòng bếp còn để lại một chút cho ngươi.
Kỷ An Chi gật đầu:
- Đa tạ!
Nói xong liền cầm đũa vào bếp.
Diệp Linh khóe léo thu dọn đồ trên bàn, mà hai người Bạch Trạch ăn xong liền trực tiếp chuồn đi… rửa chén? Lấy mạng bọn hắn đi còn hơn!
Thấy hai người chạy trốn, Diệp Linh bụm miệng cười cười.
Diệp Huyền có chút bất đắc dĩ, tiến lên hỗ trợ thu đồ, sau đó nói:
- Đi, ca rửa cùng muội.
Diệp Linh đang muốn nói, đúng lúc ngoài điện có tiếng vang truyền tới.
Diệp Huyền quay người, ngoài điện xuất hiện một chiếc xe lăn, trên xe là một nữ tử hắc y.
- Có chuyện?
Nữ tử hắc y đột nhiên nói.
Diệp Huyền chỉ bản thân:
- Ta?
Nữ tử hắc y gật đầu.
Diệp Linh cười ngọt với Diệp Huyền:
- Ca, đi đi! Muội thu dọn được!
Diệp Huyền nhẹ vuốt đầu Diệp Linh:
- Cẩn thận một chút!
Diệp Linh gật nhẹ, sau đó xách bát đũa đi tới một bên.
Diệp Huyền đi tới trước mặt nữ tử hắc y:
- Có việc?
Nữ tử hắc đi đưa tay phải, trong lòng bàn tay, một Viên bài bay tới trước mặt Diệp Huyền.
- Đây là?
Diệp Huyền có chút không hiểu.
Nữ tử hắc y nói:
- Phụng mệnh Quốc chủ, phong ngươi làm Quốc sĩ!
Quốc sĩ!
Diệp Huyền ngây người.
Một hồi sau, lắc đầu đưa lại Viên bài:
- Vô công bất thụ lộc.
Nữ tử hắc y không nhận:
- Lưỡng Giới thành, ngươi xuất thủ đối kháng Hắc kỵ.
Diệp Huyền cười nói:
- Chỉ như vậy?
Nữ tử hắc y không nói.
Diệp Huyền ngồi xuống một bên thềm đá:
- Đó là chuyện từ rất lâu, hiện mới tới phong ta làm Quốc sĩ… thứ ta nói thẳng, các ngươi còn mục đích khác?
Nữ tử hắc y trầm mặc.
Diệp Huyền lại nói:
- Giờ ta đã gia nhập Thương Lan học viện, đồng thời phát sinh xung đột với Thương Mộc học viện… để ta đoán một chút, nếu như ta đoán không sai, Hoàng thất không muốn Thương Mộc học viện một nhà độc đại, bởi Thương Mộc học viện càng lớn, càng mạng, đối với Hoàng thất sẽ càng bất lợi. Mà hiện tại, các ngươi cảm thấy Thương Lan học viện có thể đối kháng Thương Mộc học viện, thế nên muốn lôi kéo, để hai học viện đấu tới ngươi chết ta sống, đúng không?
Nữ tử hắc ý đặt tay lên đùi:
- Ngươi thông minh hơn ta tưởng.
Diệp Huyền nhìn nữ tử hắc y:
- Ta không muốn bị người khác lợi dụng.
Nữ tử hắc y lắc đầu:
- Từ khi ngươi gia nhập Thương Lan học viện, ngươi đã định sẵn phải gánh lấy cừu hận giữa hai học viện. Thù truyền kiếp này không có đúng sai, chỉ là vấn đề lập trường. Như ngươi nói, xác thực Khương quốc hy vọng có người có thể ngăn Thương Mộc học viện, thế nhưng, đây không phải nguyên nhân muốn phong ngươi làm Quốc sĩ!
Diệp Huyền đi tới trước mặt nữ tử hắc y:
- Vậy nguyên nhân thực sự là gì?
Nữ tử hắc y ngẩng đầu, vẫn không mở mắt:
- Có người, dám ở Lưỡng Giới thành dùng sức một người đối mặt mấy ngàn Hắc kỵ.
Diệp Huyền yên lặng.
Nữ tử hắc y lại bắt lấy tay phải Diệp Huyền, sau đó đem Viên bài đặt trong tay hắn:
- Bất kể là Thương Lan học viện hay là Thương Mộc học viện, kỳ thực đều là người Khương quốc, chỉ tiếc, rất nhiều người quên mất chuyện này. Trong lòng có quốc, lấy quốc làm ưu, lại có năng lực, mới được xưng làm Quốc sĩ, ngươi xứng với hai chữ Quốc sĩ này, mà danh xưng này cũng sẽ không hạn chế người bất luận thứ gì, ngược lại, ở bất cứ đâu trên Khương quốc này, ngươi cũng có thể thu được quốc gia trợ giúp.
Ní xong, sau lưng nữ tử hắc y lặng yên xuất hiện một người thần bí, người thần bí đẩy nữ tử hắc y rời đi.