Hắn không ngốc, giao chiến một hồi, hắn đã biết, bọn hắn đã đánh giá thấp thực lực ba người này!
Nếu còn đánh nữa, sẽ chỉ hy sinh vô ích!
Mà bốn phía, đám học viên Thương Mộc học viện, không có bất cứ người nào chạy trốn.
Diệp Huyền đột nhiên quay người đi tới phía xa.
Bạch Trạch cùng Mạc Vân Khởi nhìn Tả Lập đã bị Diệp Huyền đánh nát ngũ tạng, sau đó cũng quay người rời đi.
Mà lúc này, Tả Lập đột nhiên nở nụ cười gằn:
- Thế nào, muốn làm nhục ta sao? Ha ha, học viên Thương Mộc học viện ta, thà chết cũng sẽ không bị học viên Thương Lan học viện làm nhục!
Thanh âm vừa dứt, trước mặt đám người, Tả Lập nắm chắc hai tay, sau đó đột nhiên đánh mạnh tới yết hầu bản thân.
Rắc!
Xương vỡ, thân thể Tả Lập lập tức ngưng tại chỗ.
- Tả Lập học trưởng!
Đám học viên Thương Mộc học viện vội chạy tới, nước mắt chảy xuôi.
Các đó không xa, Mạc Vân Khởi lau máu nơi khóe miệng:
- Mẹ nó, làm như ba người chúng ta là người xấu không bằng, đến cùng con mẹ nó là ai tới khi dễ ai vậy?!
Bạch Trạch vuốt vuốt người, rất nhanh, những vết rạn trên người dần hồi phục như cũ, nhìn qua Diệp Huyền:
- Thân thể ngươi thực lợi hại!
Vừa rồi, hắn phát hiện, thân thể Diệp Huyền sợ là không kém hắn chút nào!
Diệp Huyền nói khẽ:
- Ngươi cũng rất lợi hại!
Hắn không chỉ khen xuông, thực sự cho tới giờ, trong thế hệ trẻ cũng chỉ có Bạch Trạch mới có thể so thân thể với hắn!
Đúng lúc này, một nam tử trung niên xuất hiện trước mặt ba người Diệp Huyền, nam tử trung niên mặt một bộ Kim ti trường bào, trên ngực trái, có tiêu chí Thương Mộc học viện.
Người tới, Diệp Huyền biết, chính là vị Lê Tu kia, cũng chính là Phó Viện trưởng Thương Mộc học viện!
Chuyện này lớn rồi!
Lê Tu gắt gao nhìn Diệp Huyền:
- Giết người xong, muốn đi?
Diệp Huyền cười nhạo:
- Giết người? Thế nào? Chỉ cho phép Thương Mộc học viện các ngươi giết người, không cho phép Thương Lan học viện ta giết người? Hay là, Thương Mộc học viện không còn ai nữa, phải để Phó Viện trưởng đại nhân tới báo thù?
Lê Tu cười lạnh:
- Khích tướng? Yên tâm, ta sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ!
Nói xong, hắn quay người nhìn về khối đã lớn nào đó, nơi đó, có một lão đầu, không phải ai lạ, chính là Kỷ lão đầu.
Khóe miệng Lê Tu trở nên dữ tợn:
- Kỷ lão đầu, từ giờ phút này ta tuyên bố, Thương Mộc học viện khiêu chiến Thương Lan học viện, bắt…
Kỷ lão đầu đã đột nhiên đứng lên, sau một khắc, lão rút một cây cỏ dại bên cạnh, tiện tay ném tới.
Lê Tu biến sắc, hay tay vội ngăn trước ngực, nháy mắt, một vỗ khí tràng vô hình bao lấy hắn, cùng lúc, một cỗ cường lực như thủy triều không ngừng chấn động mà ra!
Ba người Diệp Huyền trực tiếp bị cỗ lực lượng này đẩy ra mấy chục trượng!
Mà lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của ba người Diệp Huyền, cây cỏ dại kia như hóa thành bảo kiếm, trực tiếp xuyên phá lực lượng của Lê Tu, khí tràng mà Lê Tu tạo ra cũng trực tiếp biến mất vô ảnh vô tung!
Xùy!
Tay phải Lê Tu trực tiếp bay ra!
Khung cảnh lập tức yên tĩnh!
Nhìn thấy cảnh này, ba người Diệp Huyền cũng trợn mắt hốc mồm.
Yết hầu Mạc Vân Khởi khẽ lăn lăn:
- Lão đầu này… trâu như vậy sao? Lần sau nói chuyện với lão, phải tôn kính hơn một chút mới được…
Diệp Huyền cũng có chút khiếp sợ, thực lực lão đầu này thực sự khủng bố! Chỉ sợ so với tam lâu chủ Túy Tiên lâu mà hắn từng thấy còn mạnh hơn một điểm!
Nơi xa, Kỷ lão đầu nhìn qua Lê Tu:
- Khai chiến? Ngươi chắc chắc chứ?
Lê Tu gắt gao nhìn Kỷ lão đầu, sắc mặt khó coi tới cực điểm!
Kỷ lão đầu uống một hớp rượu, lắc đầu:
- Biết tại sao tới giờ Thương Lan học viện cũng chưa ngã không?
Nói xong, lão chỉ chính bản thân:
- Bởi vì ta, ta chưa chết, Thương Lan học viện sẽ không đóng cửa, ngươi muốn khai chiến? Được, cho ngươi giết ba tên gia hỏa này, thế nhưng, lão phu cam đoan, người Thương Mộc học viện chưa tới ba mươi tuổi các ngươi, tuyệt không nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai, nếu không tin, ngươi cứ tới xem. Dù sao ba tên này cũng là ta nhặt được, không quan trọng!
Nghe vậy, ba người Diệp Huyền kém chút nổi điên.
Nhặt được?
Mẹ nó!
Mạc Vân Khởi hung hăn trừng mắt nhìn Kỷ lão đầu:
- Đánh lão một trận?
Diệp Huyền nhìn Mạc Vân Khởi:
- Ngươi lên trước?
- Lên ông nội ngươi!
Mạc Vân Khởi trừng mắt nhìn Diệp Huyền:
- Ngươi lại muốn bán đứng ta!
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
- Đại ca, sau này có muốn đánh người, có thể tự tính một chút được không? Đánh thắng thì hẵng đánh, được không? Đừng con mẹ nó đánh không lại cũng nhảy lên đánh, cái này không phải đánh người, mà là đi gọi đòn đấy!
Mạc Vân Khởi: “…”
Lúc này, Kỷ lão đầu đột nhiên liếc mắt:
- Nói nhảm cái gì? Đi thôi!
Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch muốn đi, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cười nói:
- Chờ một chút!
Đám người nhìn lại, Diệp Huyền đi tới thi thể đám học viên Thương Mộc học viện đã chết, thu lại từng túi tiền cùng vũ khí, có điều,hắn cũng không thu của Tả Lập kia.
Thấy Diệp Huyền động, đám người lại sợ ngây người.
Kỷ lão đầu cũng trực tiếp nằm xuống tảng đá, giả chết!
Cách đó không xa, Mạc Vân Khởi vội đi tới bên cạnh Diệp Huyền, kéo tay áo:
- Đại ca, ngươi có thể giữ chút mặt mũi được không? Bao nhiêu người còn đang nhìn đó.
Diệp Huyền trừng mắt liếc Mạc Vân Khởi:
- Mặt mũi? Ngươi muốn ăn cơm hay là gặm cỏ?
Mạc Vân Khởi yên lặng, ngoan ngoãn về tới bên cạnh Bạch Trạch.
Hai tay bụm mặt, lắc đầu:
- Mất mặt! Mất mặt a…
Cứ như vậy, trong mắt đám người, Diệp Huyền thu lại tám chín cái túi nhỏ cùng năm sáu kiện binh khí, nhìn thoáng qua số binh khí, đều không phải phàm vật, có thể bán được không ít tiền!
Diệp Huyền hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Bạch Trạch cùng Mạc Vân Khởi:
- Còn đứng ngây đó làm gì, qua giúp ta đánh xe ngựa!
Hai người không hề động.
Diệp Huyền lãnh đạm:
- Tối nay các ngươi nhịn cơm!
Mạc Vân Khởi vội vàng chạy tới, sau dó nhảy lên một chiếc xe ngựa, mà Bạch Trạch do dự một chút, cũng chậm rãi đi tới…
Cứ như vậy, dưới cái nhìn soi mói của đám Thương Lan học viện, ba người Diệp Huyền đánh xe ngựa chậm rãi đi xa.
Kỷ lão đầu vẵn lười biếng nằm đó, tựa như đã ngủ thiếp đi.
Lê Tu nhìn Kỷ lão đầu:
- Hôm nay, chưa phải kết thúc, tất cả mới bắt đầu thôi!
Nói xong, hắn quay người dẫn đám học viên Thương Mộc học viện rời đi.
Trên tảng đá, Kỷ lão đầu vẫn khép hờ hai mắt, ngáy khò khò.
Chuyện giữa Thương Mộc học viện cùng Thương Lan học viện, nháy mắt truyền khắp Đế đô!
Toàn bộ Đế đô đều khiếp sợ!
Học viên Thương Lan học viện giết học viên Thương Mộc học viện!
Chuyện này đã bao năm chưa xuất hiện?
Chẳng lẽ, Thương Lan học viện sắp quật khởi?
Trong lúc nhất thời, cả Đế đô bắt đầu nghị luận ầm ĩ.