Đại địa dưới chân Phong Nhất Hưu kịch liệt run lên, thoáng qua, cả vùng đất đột nhiên nhấc lên, mặt đất vừa nhấc lên này tựa như một vòi rồng bao phủ về phía Diệp Huyền!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt đám người Bạch Trạch cách đó không xa đại biến!
Chiêu này đã có một tia thiên địa uy, nói cách khác, võ kỹ mà Phong Nhất Hưu thi triển, ít nhất là địa giai!
Cường giả Thông U cảnh thi triển võ kỹ địa giai, đó cũng không phải khủng bố bình thường!
Mà đúng lúc này, một tiếng kiếm reo vang vọng trong sân, ngay sau đó, một sợi kiếm mang từ nơi xa chém xuống một cái.
Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, hai bóng người trong đá loạn bùn đất liên tục lùi về sau!
Đúng là Diệp Huyền và Phong Nhất Hưu!
Mà trên đường lui, Diệp Huyền đột nhiên thả lỏng tay phải, Linh Tú kiếm trong tay hắn trực tiếp hóa thành một sợi kiếm mang bắn đi!
Đối diện Diệp Huyền, Phong Nhất Hưu hơi ép xuống lòng bàn tay phải, sau đó lật ngược nhấc lên trên.
Oanh!
Vô số đá vụn lập tức hội tụ vào một chỗ, chặn một kiếm này của Diệp Huyền!
Thế nhưng, cả người hắn lại bị chấn lui mấy trượng xa!
Mà hắn vừa dừng lại một thoáng, Diệp Huyền đã xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, Phong Nhất Hưu đột nhiên giẫm chân phải xuống đất, cả người nhanh chóng bắn tới.
Oanh!
Hai người vừa đụng, lập tức tách ra, phân biệt lui về chỗ cũ!
Diệp Huyền vừa chạm đất, mặt đất dưới chân trực tiếp nổ tung, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phong Nhất Hưu, thần sắc bình tĩnh.
Thông U cảnh!
Thông U cảnh và Lăng Không cảnh vẫn có khác biệt vô cùng lớn, đạt đến Thông U cảnh, không chỉ có thể lăng không phi hành, còn có thể nắm giữ một tia không gian lực, nếu có thể nắm giữ một tia không gian lực, vậy sẽ có trợ giúp thật lớn đối với bản thân!
Rõ ràng nhất chính là lúc thi triển võ kỹ, càng có thể phát huy tối ưu uy lực của võ kỹ địa giai!
Bởi vì có một vài võ kỹ, bản thân cần phải có thực lực cường đại chống đỡ, đặc biệt là võ kỹ địa giai, bản thân không đủ thực lực, căn bản không thể phát huy uy lực của võ kỹ này, hơn nữa, cho dù cưỡng ép thi triển loại võ kỹ này, cũng có thể sẽ bị cắn trả.
Mà Phong Nhất Hưu trước mắt, mặc dù là Thông U cảnh, nhưng hiển nhiên là vừa đạt đến Thông U cảnh, đối với việc vận dụng một chút không gian lực, cũng không quá thành thạo!
Nếu đối phương thật sự nắm giữ không gian lực...
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Diệp Huyền dần dần ngưng trọng.
Hắn không tự đại mù quáng, cũng sẽ không đánh mất bản thân, đối với ưu khuyết điểm của bản thân và đối thủ, hắn đều sẽ phân tích thấu triệt!
Tăng cảnh giới!
Giờ phút này, Diệp Huyền sâu sắc cảm nhận được, cảnh giới của bản thân không đủ, nếu không thể nhanh chóng đạt đến Lăng Không cảnh, ngày sau gặp phải đối thủ Thông U cảnh, có lẽ hắn sẽ không đủ lực đánh một trận.
Đối diện Diệp Huyền, vẻ mặt Phong Nhất Hưu cũng vô cùng ngưng trọng, bởi vì chiến lực của Diệp Huyền xa xa vượt khỏi dự đoán của hắn!
Từ lúc mới bắt đầu giao thủ, hắn đã không giữ lại chút nào, cả võ kỹ địa giai cũng phát huy hết ngay trong hiệp một!
Nhưng, hắn vẫn như cũ không làm gì được!
Mà Diệp Huyền mới Ngự Khí cảnh!
Nếu Diệp Huyền đạt đến Lăng Không cảnh, hoặc là Thông U cảnh...
Nghĩ đến đây, Phong Nhất Hưu nắm chặt hai tay, lại chậm rãi buông ra!
Sát tâm?
Trong chớp mắt đã có.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, bởi vì hắn và Diệp Huyền cũng không có thâm cừu đại hận! Loại người này, nếu không có thâm cừu đại hận, vậy tại sao phải trở thành tử địch?
Phong Nhất Hưu quay đầu nhìn qua một chỗ, nơi đó, một lão giả tay cầm quải trượng lặng yên xuất hiện!
Nhìn thấy lão giả này, thần sắc đám người Diệp Huyền khẽ biến.
Lão đầu này, có thể là cùng một cấp bậc với Kỷ lão đầu!
Lão giả quải trượng đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, trong mắt có một tia phức tạp:
- Ta nghe nói trước kia ngươi từng muốn gia nhập Thương Mộc học viện Khương quốc này?
Diệp Huyền gật đầu.
- Bọn hắn không cần ngươi?
Lão giả quải trượng hỏi.
Diệp Huyền gật đầu lần nữa.
Lão giả quải trượng lắc đầu thở dài:
- Đều là một đám não thiếu nếp nhăn.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Phong Nhất Hưu cách đó không xa, sau đó lại nói:
- Không đánh nhau sẽ không quen biết, mọi người hãy làm bằng hữu, thế nào?
Diệp Huyền yên lặng.
Lão giả quải trượng mỉm cười:
- Ta biết, tiểu đồ đả thương bằng hữu của ngươi...
Nói xong, hắn đột nhiên bấm tay một cái, hai bình ngọc màu trắng chợt xuất hiện trước mặt Mặc Vân Khởi và Kỷ An Chi, cùng lúc đó, trước mặt Mặc Vân Khởi xuất hiện một thanh phi đao màu vàng óng, mà trước mặt Kỷ An Chi, lại xuất hiện một thanh trường đao tản ra lửa cháy hừng hực.
Hai thanh Cực phẩm Linh khí!
Mặc Vân Khởi và Kỷ An Chi đều ngây ngẩn cả người.
Lão giả quải trượng mỉm cười, rất là hòa ái:
- Trong bình, là kim sang đan thượng hạng, giá thị trường hẳn là ba mươi vạn kim tệ một viên, mỗi bình có năm viên, về phần phi đao màu vàng óng kia, là Cực phẩm Linh khí, ta đã từng ngẫu nhiên đoạt được. Còn thanh trường đao kia, gọi là Xích Viêm, cũng là Cực phẩm Linh khí, nếu hai người họ có cơ duyên khác, có thể tăng hai thanh Cực phẩm Linh khí này lên đến Minh giai.
Nghe vậy, Kỷ An Chi cách đó không xa lập tức thu hồi bình ngọc và chuôi Xích Viêm này, đặc biệt là Xích Viêm kia, trong mắt Kỷ An Chi không hề che giấu niềm yêu thích!
Mà Mặc Vân Khởi cũng vội vàng thu hồi bình ngọc và phi đao, nhìn phi đao màu vàng óng trong tay, Mặc Vân Khởi đã cười không ngậm được mồm.
Cực phẩm Linh khí!
Cả sờ hắn cũng chưa được sờ qua!
Bạch Trạch nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi, trong mắt không hề che giấu vẻ khinh bỉ:
- Tiền đồ!
Nơi xa, Diệp Huyền nhìn về phía lão giả quải trượng:
- Vì sao?
Lão giả quải trượng cười nói:
- Chúng ta chỉ là muốn kết giao bằng hữu!
Diệp Huyền yên lặng.
Trên mặt lão giả quải trượng vẫn như cũ mang theo nụ cười:
- Nếu tiểu hữu cảm thấy không được, cũng không sao, nếu ngày khác có cơ hội, ngươi và tiểu đồ có thể kết bạn sau.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Cũng không phải, chỉ là...
Nói đến đây, hắn nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi và Kỷ An Chi cách đó không xa, sau đó nói:
- Bọn hắn đều có đồ để cầm, nhưng ta không có...
Vẻ mặt lão giả quải trượng lập tức cứng đờ, rất nhanh, hắn cười ha ha một tiếng, sau đó bấm tay một cái, một thanh kiếm lơ lửng trước mặt Diệp Huyền.
Cực phẩm Linh kiếm!
Diệp Huyền vội vàng thu hồi kiếm, đang muốn nói chuyện, lúc này, Bạch Trạch cách đó không xa đột nhiên nói:
- Còn ta!
Diệp Huyền:
- ...
Mặc Vân Khởi nhìn thoáng qua Bạch Trạch, khóe miệng có một tia cười lạnh: