- Loại người như ngươi, trong tiểu thuyết nghĩa hiệp, không sống được lâu đâu!
Bạch Trạch nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi:
- Có tin ta đánh ngươi hay không!
Mặc Vân Khởi lui ra xa mấy trượng, hắn vẫy tay với Bạch Trạch:
- Tới a, ngươi tới đây a!
Khóe mắt Bạch Trạch giật giật, hắn không thèm nhìn Mặc Vân Khởi, lại nhìn về phía Diệp Huyền:
- Chúng ta trở về thôi!
Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía Kỷ An Chi ở trên mái hiên:
- Kỷ tham ăn... A không đúng, Kỷ đại mỹ nữ, chúng ta về thôi!
- Kỷ tham ăn?
Kỷ An Chi nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sắc mặt bất thiện.
Diệp Huyền thầm nghĩ hỏng bét, hắn ngây người, sau đó chỉ qua Mặc Vân Khởi cách đó không xa:
- Là hắn, hắn kêu ngươi là Kỷ ăn hàng.
Mặc Vân Khởi ngây ngẩn cả người.
Lúc này, Diệp Huyền quay người nhìn về phía Bạch Trạch:
- Là Mặc Điêu Mao nói, đúng không?
Bạch Trạch nhìn thoáng qua Diệp Huyền, lúc này, Diệp Huyền há miệng:
- Có muốn ăn cơm không?
Chỉ có khẩu hình, không có âm thanh.
Hiển nhiên là Bạch Trạch hiểu. Hắn quay đầu nhìn về phía Mặc Vân Khởi cách đó không xa:
- Chính là hắn nói!
- Đậu đen rau muống!
Mặc Vân Khởi lập tức nhảy dựng lên, mà đúng lúc này, một đạo đao mang đột nhiên giáng xuống từ trên trời, chém tới Mặc Vân Khởi.
Sắc mặt Mặc Vân Khởi đại biến, xoay người chạy:
- Hai tên khốn kiếp...
Bên cạnh Diệp Huyền, Bạch Trạch đột nhiên nói:
- Tối nay ta muốn ăn gà nướng!
Diệp Huyền gật đầu:
- Không thành vấn đề!
Cứ như vậy, hai người sóng vai đi về nơi xa.
Chỉ chốc lát, hai người đi tới một mảnh rừng rậm, xuyên qua mảnh rừng rậm này, là đến dưới Thương Lan sơn.
Mà đúng lúc này, trong rừng rậm đột nhiên xuất hiện hai âm thanh nổ vang, rất nhanh, hai bóng người vọt ra từ trong rừng rậm, đúng là Mặc Vân Khởi và Kỷ An Chi!
Giờ phút này, khóe miệng hai người đều mang theo máu tươi, không chỉ như thế, có hai mũi vũ tiễn cắm trên hai vai Kỷ An Chi, mà trên đùi phải của Mặc Vân Khởi, cũng cắm một mũi vũ tiễn!
Hai người cũng không có thân thể cường hãn như Diệp Huyền, bởi vậy, vũ tiễn kia trực tiếp xuyên qua!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Diệp Huyền và Bạch Trạch đại biến, bọn hắn vội vàng vọt tới, mà lúc này, trong rừng rậm, một nam tử và một nữ tử đi ra.
Nữ tử chính là nữ tử áo đen chạy trốn trước kia!
Mà nam tử, ước chừng hai mươi tuổi, tóc đen, mặc một bộ trường bào rộng lớn màu mực, trên vai hắn có một con rắn nhỏ màu đen nhánh!
Bên cạnh Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi trầm giọng nói:
- Cẩn thận, tên kia rất mạnh!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía nam tử cách đó không xa, nam tử nhếch miệng cười một tiếng:
- Sở quốc, thủ tịch nội viện Thương Mộc học viện, Phong Nhất Hưu, xếp thứ mười chín Thanh Châu võ bảng!
Diệp Huyền đột nhiên chậm rãi đi về phía nam tử, trong tay hắn, một thanh kiếm lặng yên xuất hiện!
Diệp Huyền nhìn thẳng Phong Nhất Hưu:
- Khương quốc, Thương Lan học viện, Diệp Huyền, đệ nhất Thanh Châu võ bảng!
Diệp Huyền đã nghe qua, truyền thuyết là một bảng danh sách của Thanh Châu, về phần do ai lập ra, không ai biết!
Chỉ biết, người có thể lên bảng, đều là những người yêu nghiệt nhất Thanh Châu.
Mà toàn bộ Khương quốc, chỉ có một người lên bảng!
An Lan Tú!
Diệp Huyền không hề khinh thị Phong Nhất Hưu trước mắt, thế nhưng, hắn cũng không e ngại!
Tốc độ của Diệp Huyền càng lúc càng nhanh, Linh Tú kiếm trong tay hắn kịch liệt rung động.
Mà đối diện Diệp Huyền, khóe miệng Phong Nhất Hưu có nụ cười, trong mắt có ngưng trọng.
Hắn cũng không hề khinh thị Diệp Huyền!
Người có thể khiến cho Thương Mộc học viện ra cái giá khủng bố như thế để giết, sẽ là người bình thường sao?
Người có thể lên võ bảng, cả thực lực và trí lực đều không hề thấp. Ngược lại, những người có thể lên bảng, đều là người đã chiến đấu vô số lần, vô cùng rõ ràng việc khinh thị một người trong chiến đấu là chuyện ngu xuẩn thế nào!
Muốn khinh thị một kẻ địch, có thể, nhưng chỉ khi kẻ địch này đã chết!
Bên cạnh Phong Nhất Hưu, nữ tử áo đen giương cung cài tên, nhắm ngay Diệp Huyền đang vọt tới.
Lúc này, Phong Nhất Hưu giơ tay ngăn trường cung của nữ tử áo đen:
- Ta tự xử lý!
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền trước mặt.
Giờ phút này, Diệp Huyền chỉ cách Phong Nhất Hưu không đến mấy trượng! Mà lúc này, một cỗ khí thế khủng bố đột nhiên bao phủ Phong Nhất Hưu!
Kiếm thế!
Giờ khắc này, Diệp Huyền cho người cảm giác, hắn chính là một thanh kiếm phảng phất có thể xuyên phá bầu trời!
Bên cạnh Phong Nhất Hưu, trong mắt nữ tử áo đen có một tia khó có thể tin.
Loại thế này, lẽ ra không thể xuất hiện trên thân một Ngự Khí cảnh!
Vẻ mặt Phong Nhất Hưu lạnh nhạt, hắn đột nhiên mở ra bàn tay phải, sau một khắc, một vòng xoáy màu trắng quỷ dị xuất hiện xung quanh lòng bàn tay của hắn, mà giờ khắc này, đại địa dưới chân hắn cũng vặn vẹo hư ảo hẳn đi!
Diệp Huyền đến, kiếm hạ xuống!
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Một kiếm chém xuống, phảng phất có thể chém nát đại địa này, kiếm thế bá đạo vô cùng.
Mà lúc này, Phong Nhất Hưu khẽ nâng lên tay phải, trong chốc lát, vòng xoáy màu trắng trong tay hắn trực tiếp nuốt hết một kiếm của Diệp Huyền!
Oanh!
Lấy hai người làm trung tâm, mặt đất trong phạm vi mấy chục trượng kịch liệt run lên, sau đó nổ tung!
Cùng lúc đó, hai người đồng thời lui nhanh vài chục trượng, mà trước mặt hai người, là một khe rãnh sâu chừng nửa trượng!
Bốn phía, khắp nơi bừa bộn!
Diệp Huyền nhìn qua Linh Tú kiếm trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Phong Nhất Hưu cách đó không xa:
- Thông U cảnh!
Thực lực của người trước mắt, căn bản không phải Lăng Không cảnh!
Mà là Thông U cảnh!
Hai mươi tuổi Thông U cảnh!
Nơi xa, Phong Nhất Hưu nhìn thoáng qua tay phải của mình, toàn bộ cánh tay phải của hắn đã rạn nứt!
Nếu như vừa rồi hắn có nửa phần khinh thị, không dùng hết toàn lực, một kiếm vừa rồi, không chết cũng trọng thương!
Phong Nhất Hưu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền:
- Không hổ là kiếm tu, Ngự Khí cảnh đã có chiến lực kinh khủng như vậy, thật khiến người ngoài ý muốn.
Diệp Huyền không nói gì, mà một lần nữa xuất kiếm vọt tới phía Phong Nhất Hưu!
Lúc đánh nhau, xưa nay hắn không thích nói nhảm!
Đây là sinh tử chiến, không phải chơi, nói nhiều lời, có ý nghĩa sao?
Không có bất kỳ ý nghĩa gì!
Đánh thắng mới là quan trọng nhất!
Tốc độ của Diệp Huyền rất nhanh, càng lúc càng nhanh, Linh Tú kiếm trong tay hắn kịch liệt rung động, trên thân kiếm, tản ra kiếm mang lăng lệ!
Phong Nhất Hưu chậm rãi đóng hai mắt lại, một cỗ thế vô hình đột ngột xuất hiện quanh người hắn!
Khí thế của cường giả Thông U cảnh!
Cùng lúc đó, đại địa dưới chân hắn bắt đầu rung động kịch liệt, vô số đá vụn đột nhiên ngưng tụ trước mặt hắn, lòng bàn tay phải của hắn ép xuống, nói khẽ: