Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1233: Lâm Lạc Phù (2)

Chờ bốn người khác đi tới, Lâm Lạc Phù chỉ vào hố sâu hình người nói:

- Đào chỗ này ra đi, cẩn thận một chút, đừng làm bị thương người ở bên trong. Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện

- Vâng!

Bốn người gật đầu lập tức khởi công bốn vị võ giả Thiên Giai Cảnh trung kỳ, hậu kỳ đào đất lên, tốc độ như bay.

Rất nhanh đất đá nghiền nát đã bị đào ra, khi được chừng chừng hai mươi mét thì xuất hiện một người.

Đây là một thanh niên mặc thanh niên, toàn thân đầy máu tươi.

Người trẻ tuổi mặc thanh y tướng mạo vô cùng anh tuấn, nhưng mà chỗ trán lại có một vết thương rách tới khóe mắt làm cho khóe mắt rách ra khiến hắn càng thêm anh tuấn chi khí và một chút lãnh khốc.

Người này không phải ai khác, đúng là Huyền Thiên từ trên tinh không bị lôi kiếp đánh xuống kiếm giới.

Tại khu vực cuối cùng của cương phong, Huyền Thiên bị một đạo phong nhận cự đại chém trúng làm bị thương không nhẹ, trực tiếp hôn mê. Sau đó tự do rơi xuống mặt đất.

Bởi vì bên ngoài cơ thể còn bao phủ hỗn độn Áo Nghĩa, Lôi Chi Áo Nghĩa, Hỏa Áo Nghĩa tạo thành quầng sáng, vì thế thoạt nhìn quang mang chớp nhấp nháy. Đứng từ xa xem xét đúng như một vì sao đang rơi.

Huyết thủy dưới người hắn chảy tràn mặt đất, đây không phải máu của hắn mà của yêu thú Xuyên Sơn Giáp, may mắn là Huyền Thiên rơi từ trên trời xuống đập trúng con yêu thú xui xẻo này.

Thân thể Huyền Thiên tuy rằng từ trên trời giáng xuống sâu hai mươi mét nhưng đất đá bên dưới sao sánh bằng bát phẩm Linh thân, vì thế hắn không bị tổn thương lần hai.

Chỉ là hắn bị lực va đập rất mạnh chấn cho hôn mê, không còn ý thức nhưng hô hấp vẫn rất chậm rãi, có thể thấy được hắn còn sống.

- Thật sự là một người?

- Quả thực không thể tưởng tượng nổi...!

- Trời giáng ngôi sao nghe nói qua, trời giáng một người chưa từng nghe nói qua...!

- Hắn đến tột cùng là ai? Vì sao từ trên trời giáng xuống, không phải là thần từ trên đó chứ?

Ngoại trừ Lâm Lạc Phù, bốn người khác một người một câu, vô cùng khiếp sợ.

Lâm Lạc Phù đến bên cạnh Huyền Thiên nhấc hắn lên, một tay lấy ra chai thuốc đổ hai viên đan dược óng ánh cho Huyền Thiên uống.

- Lạc Phù biểu muội, đây chính là Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, vô luận đối với thân thể hay là Võ Hồn đều có hiệu quả trị liệu cực lớn, là Thánh Dược liệu thương vô cùng trân quý mà gia chủ cho muội dùng để cứu mạng mà....

Tiêu Khoát kinh hô một tiếng muốn ngăn Lâm Lạc Phù lại.

Sắc mặt Lâm Lạc Phù trầm xuống, Tiêu Khoát lập tức ngậm miệng, vị đại tiểu thư này tính tình nổi danh quyết đoán, một khi đã quyết định thì ghét nhất người khác can thiệp.

Tiêu Khoát mặc dù là biểu ca của Lâm Lạc Phù nhưng đã hai mươi ba hai mươi bốn tuổi có tu vi Thiên Giai Cảnh ngũ trọng, tư chất cũng không xuất chúng.

Có thể cùng đi ra ngoài rèn luyện với Lâm Lạc Phù chủ yếu là quan hệ chị em họ hàng.

Cho Huyền Thiên ăn hai khỏa Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, Lâm Lạc Phù lau vết máu trên mặt Huyền Thiên lập tức lộ ra tướng mạo anh tuấn, đáng tiếc là trên trán có một vết thương sâu tới tận xương, tạo nên khuyết điểm.

Nhìn vết thương trên trán của Huyền Thiên, bàn tay Lâm Lạc Phù nhấc lên lấy một chai thuốc, nàng mở nắp bình ra, bên trong chảy ra nước thuốc chất lỏng vào miệng vết thương của Huyền Thiên.

- Tục Cốt Thần Thủy? Đây chính là thần dịch ngay cả xương gãy cũng có thể nối lại, bảo vật trân quý cũng mua cũng không được, nàng lại dùng cho người không quen biết. Ai!!!!

Trong lòng Tiêu Khoát đau đớn nhìn Lâm Lạc Phù.

Hiệu quả Tục Cốt Thần Thủy tốt vô cùng, vết thương trên trán Huyền Thiên khép lại rất nhanh.

Lâm Lạc Phù mang Huyền Thiên về cạnh đống lửa, năm người vây quanh đống lửa, Huyền Thiên từ trên trời giáng xuống thành chủ đề duy nhất của bọn hắn.

Người từ trên trời giáng xuống đến tột cùng từ đâu tới? Hắn tại sao tới nơi này? Hắn là ai?

Hết thảy đối với năm người mà nói đều là mê cục khó hiểu.

- Lạc Phù biểu muội, muội tính xử lý hắn như thế nào?

Tiêu Khoát nhìn Huyền Thiên vẫn hôn mê như trước nói.

Lâm Lạc Phù trầm tư một lát đáp:

- Ta muốn mang hắn trở về Lâm gia, ngày mai trời vừa sáng, chúng ta sẽ lên đường.

- Chúng ta ngay cả hắn là ai cũng không biết, không biết hắn đến từ đâu? Tới nơi này làm gì? Lạc Phù biểu muội, người này từ trên trời giáng xuống, thật sự là quỷ dị, ta cảm thấy việc này nên trở về thỉnh giáo gia chủ thì tốt hơn....

Tiêu Khoát nói:

- Muội nhìn trên người hắn không vấn đề gì, chỉ có đầu bị thương, có thể thấy được rơi tuy rằng nghiêm trọng nhưng cũng không có đả thương đến thân thể của hắn. Vết thương trên đầu hẳn là có từ trước khi rơi xuống, hắn chưa hẳn từ trên trời giáng xuống. Có lẽ là bị cường giả từ bầu trời bao la đánh rớt, có khả năng bị cường giả cường đại đuổi giết, tùy tiện cứu hắn về Lâm gia, vạn nhất đưa đến tai họa ngập đầu thì sao?

Lâm Lạc Phù vừa mới cầu nguyện muốn một lang quân như ý ngự Thất Thải tường vân từ trên trời giáng xuống.

Kết quả Huyền Thiên liền từ bầu trời rơi xuống phía dưới, tuy rằng phương thức Huyền Thiên rơi xuống không giống trong tưởng tượng của Lâm Lạc Phù nhưng Lâm Lạc Phù sinh ra rất nhiều hứng thú với nam tử thanh y này.

Có lẽ lúc Huyền Thiên rơi xuống, hỗn độn quầng sáng, Lôi Đình quầng sáng, hỏa diễm quầng sáng bên ngoài cơ thể hắn nhìn bề ngoài quang hoa lập loè tương tự Thất Thải tường vân làm trong lòng có Lâm Lạc Phù rung động nhẹ: Chẳng lẽ...! Thượng Thiên thật sự đã nghe được nguyện vọng của ta? Đây chính là lang quân như ý của ta?

Tuy rằng trong lòng có ý nghĩ này nhưng là vẻn vẹn là lóe lên mà thôi, muốn nàng thật sự cho rằng như vậy, trước hết hiểu rõ thanh y nam tử này là ai? Hắn từ đâu mà đến? Hắn tại sao lại từ trên trời rớt xuống?

Những vấn đề này không có biết rõ ràng thì đừng nói cái gì lang quân như ý.

Bây giờ Lâm Lạc Phù chỉ có hứng thú đối với Huyền Thiên, nàng vội vã muốn cứu hắn.

Lâm Lạc Phù nhất định là không thích người ngăn trở nàng cứu hắn.

Lâm Lạc Phù thản nhiên nói:

- Tiêu Khoát biểu ca, ngươi ở Lâm gia ta tu luyện Võ Đạo, trưởng bối Lâm gia ta có từng dạy ngươi thấy chết mà không cứu chưa?

Tiêu Khoát hơi sững sờ đáp:

- Không có... Không có!

- Cứu người một mạng người bằng xây bảy tháp phù đồ.

Lâm Lạc Phù nói:

- Lâm gia ta thuộc về Chính Đạo Liên Minh, đi chính là chính đạo, mở rộng là chính nghĩa, ngươi lại khích lệ ta thấy chết mà không cứu sao?

Tiêu Khoát bị hỏi tới á khẩu không trả lời được.

Lâm Lạc Phù đã có quyết định, tuy rằng Tiêu Khoát ngăn cản nhưng không cách nào cải biến.

Một đêm qua rất nhanh đi!

Miệng vết thương trên trán Huyền Thiên đã khép lại để lại một vét sẹo như con giun từ trán tới khóe mắt khiến tướng mạo anh tuấn của hắn nhiều hơn chút lạnh lùng.

Hắn vẫn còn hôn mê, xem ra cho dù là miệng vết thương khép lại nhưng mà đạo phong nhận khủng bố kia trảm trán của hắn hẳn là đã tạo thành tổn thương đối với thần hồn.

Trời vừa sáng năm người Lâm Lạc Phù liền dẫn Huyền Thiên lên đường phản hồi Thanh Thủy thành Lâm gia.