“Tôi đã phải thẳng tay thúc giục những người làm bếp. Đầu tiên, họ không chịu làm ngoài kế hoạch. Phải thuyết phục họ hết lời.”
Tiến sĩ Trường Giang đặt lên trên giường cho Triệu Thị Tuệ một chiếc bàn ăn nhỏ. Cô gái đang nhìn xuống chiếc dĩa trên tay Phùng Thị Thế Trinh, mắt sáng quắc. Cô ta liếm môi lần nữa.
Bác sĩ giật mình, ông không thích cử chỉ này. Nó nhắc ông nhớ tới một con thú, đúng, đó là cử chỉ của thú chứ không phải của con người. Khi đặt bàn xuống, ông phải cúi người, đầu ông hạ xuống gần khuôn mặt của nữ bệnh nhân và mũi ông ngửi thấy một mùi lạ khiến ông hoang mang.
Không, không phải mùi, đúng hơn là mùi hương. Mùi hương của những thân cây già cỗi, trộn lẫn với những thân cây còn tươi. Nó là tổng hợp của nhiều mùi hương trộn lại, như thể ông đang đứng cạnh một rừng cây khổng lồ.
“Mời bác sĩ dịch sang bên ạ!”
Phùng Thị Thế Trinh đã đến bên giường. Cô đang muốn đặt chiếc dĩa lên bàn.
“Vâng, dĩ nhiên rồi, xin lỗi cô.”
Hơi có vẻ hoang mang, bác sĩ đứng thẳng người lên. Ông nhìn cô y tá đặt đĩa thức ăn lên trên bàn.
Chỉ một tích tắc sau đó. Triệu Thị Tuệ bắt đầu. Cô ta không dùng tới dao, cô ta chỉ dùng duy nhất chiếc nĩa và ăn ngay lập tức. Nhưng cái cách mà cô ta ăn khiến cả hai người ngạc nhiên.
Vị bác sĩ và cô y tá đã lùi trở lại vài bước. Họ đứng cạnh nhau, và không phải chỉ quan sát nữ bệnh nhân, họ còn nghe thấy cả tiếng cô ta ăn.
Triệu Thị Tuệ không phải chỉ ăn như một con người, không, cô ta ngốn ngấu như một loài thú. Cô ta xúc từng đống cá và tôm hùm cho vào miệng, nuốt chửng, hầu như không nhai. Vừa nuốt, cô ta vừa sản sinh ra tiếng tóp tép, nhóp nhép và cả tiếng thở hổn hển. Thỉnh thoảng, cô ta nấc lên nhưng không hề ngừng ăn mà vẫn tiếp tục nuốt.
“Cô có ngửi thấy gì không, Thế Trinh?”
Cô y tá giật mình khi giọng thì thào của bác sĩ lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Mùi gì kia ạ?”
“Cái mùi... cái mùi thân cây đó. Nó tỏa ra từ cô ta, từ bệnh nhân. Nó đúng là mùi thân cây. Nhưng tôi không thể nói rõ là cây gì. Có cả mùi cây già cỗi lẫn mùi cây non cộng lại. Tôi thật không hiểu!”
“Bác sĩ không lầm chứ ạ?”
“Không!”
Phùng Thị Thế Trinh nhăn trán: “Lạ thật, tôi không ngửi thấy gì cả. Nhưng lúc đó tôi cũng không để ý.”
Bác sĩ không đáp lại lời nhận xét của cô. Ông nhún vai, nói tiếp: “Việc này là cả một câu hỏi mà tôi không hiểu nổi. Đột ngột cô ta tỉnh dậy, không có một lý do khoa học. Đây là một lĩnh vực mà tôi không bao quát được nữa rồi.”
“Ý bác sĩ muốn nói sao ạ?”
“Rất khó nói. Có lẽ nếu tôi nói ra, tôi chỉ khiến mọi người cười chê thôi.”
“Bác sĩ cứ nói đi!”
“Một chuyện bí hiểm, cô Thế Trinh ạ. Chẳng lẽ cô không thấy lạ, nếu cô nghĩ lại chuyện cô Tuệ?”
Phùng Thị Thế Trinh suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Có, bác sĩ nói đúng. Tôi cũng đã nghĩ gần giống như vậy.”
“Không nhiều hơn sao?”
Cô y tá mỉm cười: “Bác sĩ muốn nói cụ thể chuyện gì?”
Tiến sĩ Trường Giang im lặng. Ông cân nhắc tìm từ ngữ và cách thể hiện.
“Cô đừng cười tôi, nhưng trong chuyện này có cái gì đó bất ổn. Những sự kiện rất mâu thuẫn. Tôi đoán đây là sản phẩm của những thế lực khác. Dù cô có cười tôi thì cũng vậy, cô Thế Trinh, nhưng tôi không bỏ được suy nghĩ đó.”
“Những thế lực đen tối...”
“Tôi không nói thế, nhưng nếu cô cho đây là những thế lực đen tối thì tôi cũng sẽ không phủ định.”
“Những thế lực siêu nhiên?”
Vị bác sĩ im lặng một thoáng rồi ông gật đầu. Phùng Thị Thế Trinh không cười ông, cô tôn trọng câu trả lời của ông và suy nghĩ tiếp.
“Thế nào?”
“Có lẽ đúng như vậy, thưa bác sĩ.”
“Cám ơn cô.” - Ông thì thào rồi đặt tay lên vai cô y tá. Ngay sau đó, cả hai con người cùng phải nhăn mặt bởi họ không chịu đựng nổi âm thanh phát ra khi nữ bệnh nhân cào nĩa lên mặt đĩa. Cái đĩa đã gần trống.
“Bác sĩ không cần phải cám ơn tôi. Tôi cũng suy nghĩ gần như vậy. Ta thật sự có cùng quan điểm. Tôi chỉ thắc mắc là không hiểu các bạn đồng nghiệp của ông sẽ hiểu chuyện này ra sao?”
Tiến sĩ Trường Giang bật cười lớn, đến mức cả Triệu Thị Tuệ cũng ngẩng lên, ngừng ăn trong một thoáng.
“Các bạn đồng nghiệp ư? Họ sẽ cười tôi, cho tôi là một thằng ngốc. Cô cứ tin chắc như vậy. Nhưng còn một khả năng khác để xử lý vụ này.”
“Khả năng nào kia?”
“Tôi biết nói sao đây?” - Bác sĩ đưa tay vuốt mắt, hạ giọng. - “Có lẽ cô sẽ cho tôi là điên khùng, nhưng tôi có biết một người, một chuyên gia về những hiện tượng huyền bí. Tôi mới chỉ nghe danh anh ấy chứ chưa đích thân gặp gỡ. Nhưng anh ấy đã giải quyết một vài vụ án, liên quan đến một số bệnh viện và bệnh nhân. Người trong ngành y đã rỉ tai nhau những chuyện đó, tôi tin rằng chỉ có anh ấy mới thật sự thích hợp cho một sự kiện như việc của chúng ta ở đây.”
Phùng Thị Thế Trinh hắng giọng: “Bác sĩ không sợ người đàn ông đó sẽ cười giễu ông sao?”
“Không, tôi muốn nói chuyện với anh ta. Ở một địa điểm khác, ngoài khu vực này. Tôi muốn biết anh ta đánh giá vụ này ra sao? Chỉ thế thôi.”
Phùng Thị Thế Trinh vẫn chưa bị thuyết phục hẳn.
“Nhưng ông có tin rằng chúng ta sẽ tìm được giải pháp không, thưa bác sĩ?”
“Chưa, chưa có ngay đâu. Tôi chỉ muốn từ từ, tìm hiểu mọi sự kiện từng bước một.”
“Đúng là một phương pháp không tồi. Ta phải làm một cái gì đó. Nếu cánh nhà báo mà biết được thì đây sẽ là một sự kiện giật gân khổng lồ.”
“Đúng thế. Tôi chỉ không muốn tới lúc đó thì Trương Anh Hào mới biết tin qua báo.”
“Bác sĩ định bao giờ gặp ông ấy?”
“Trong thời gian nhanh nhất.”
“Nếu bác sĩ đã quyết định thì chắc chắn đây là phương pháp đúng.”
Vị bác sĩ mỉm cười và cúi xuống nói với cô y tá. Cô thấp hơn ông một cái đầu, nên ông phải cúi xuống thật thấp mới thì thào được vào tai cô: “Cô chú ý đến bệnh nhân nhé!”
“Dĩ nhiên, tôi sẽ chú ý.”
“Thế thì tốt, giờ thì tôi có thể đi được rồi.” - Ông đứng thẳng dậy. - “Tôi sẽ gọi điện cho anh Trương Anh Hào trước và hẹn gặp anh ấy. Chỉ mong hiện thời anh ấy cũng đang ở Thượng Thanh.”
Bác sĩ ném một cái nhìn về phía Triệu Thị Tuệ.
Cô gái đã ăn hết và thậm chí còn liếm sạch đĩa. Vậy mà cô ta vẫn không có một biểu hiện nào rằng đã no. Cô ta ngồi trên giường như một đứa trẻ bướng bỉnh, nắm hai tay lại thành hai nắm đấm và đặt nó bên cạnh cái đĩa. Nhìn cô ta như một người đang chờ mang tiếp đồ ăn ra.
“Cô xoay cho cô ta một suất ăn nữa nhé, Thế Trinh!”
“Người ở dưới bếp sẽ giết chết tôi mất. Hôm nay tôi đã khiến họ làm việc ngoài kế hoạch rồi.”
“Vậy thì xin cho cô ta món khác.”
“Xem sao đã.”
“Tôi đi dây!”
“Vâng, thưa bác sĩ.”
Tiến sĩ Trường Giang gật đầu với Triệu Thị Tuệ, rồi ông bước ra khỏi phòng và rảo bước.
Chỉ còn lại cô y tá da màu Phùng Thị Thế Trinh. Cô lấy hơi thật sâu, mỉm cười với bệnh nhân.
“Thế nào cô bạn trẻ, còn cô thì sao nào? Cô ăn có ngon không?”
“Có.”
“Nhưng cô vẫn còn đói phải không?”
“Đúng vậy!”
Cô y tá nhướn lông mày: “Cô bạn trẻ, bây giờ cô muốn gì nào?”
“Muốn ăn.”
Phùng Thị Thế Trinh là người rộng lượng, mặc dù cô không ưa cái kiểu đòi hỏi này. Triệu Thị Tuệ đã nằm ở đây trên hai mươi năm trời, để rồi thức dậy và đòi ăn, thật là không thể hiểu nổi. Nhưng trước mắt, cô y tá muốn thỏa mãn tất cả những đòi hỏi của nữ bệnh nhân, để rồi sau đó mới tiếp tục suy nghĩ về những khía cạnh khác. Có lẽ bệnh nhân cũng cần một khoảng thời gian để làm quen với khung cảnh mới. Trong hai mươi hai năm qua, không ít thứ ở đây đã thay đổi.
“Tôi phải mang món gì lại cho cô đây?”
“Cá và tôm hùm.”
“Chắc món đó nhà bếp không cho nữa đâu, xin lỗi cô. Người nhà bếp sẽ mắng tôi.”
“Nhưng mà tôi muốn.”
Triệu Thị Tuệ tỏ vẻ muốn nổi cơn giận dữ, nhưng cô y tá đã kịp thời xoa dịu cô ta.
“Thôi bình tĩnh đi, cô Tuệ, tôi sẽ cố hết sức. Chắc là sẽ được thôi, đừng lo.”
“Thế thì tốt.”
Cô y tá cúi xuống cầm cái khay lên. Cô mỉm cười với nữ bệnh nhân một lần nữa rồi bước ra cửa.
Đến bên cửa, Phùng Thị Thế Trinh quay trở lại. Triệu Thị Tuệ nhìn theo cô và bây giờ ánh mắt cô y tá nhìn thẳng vào đôi mắt của người con gái không già đi suốt hai mươi hai năm.
Ánh mắt này đã thay đổi. Cô y tá không nhìn thấy trong đó sự tìm kiếm trí nhớ, mà là một nét thấu hiểu tự tin đột ngột, cùng với một yếu tố khác.
Cái chết!
Lạnh sống lưng, Phùng Thị Thế Trinh rời phòng...
Xuống tới bếp chính của bệnh viện, Phùng Thị Thế Trinh gặp ngay những khó khăn mà cô đã dự tính trước. Toàn thể nhân viên nhà bếp đều bận tối mặt chuẩn bị cho bữa ăn đêm, và Phùng Thị Thế Trinh cảm thấy mình vô cùng thừa thãi giữa không khí tất bật vội vàng. Cô có cảm giác mình đang làm phiền họ, và người ta cũng không ngại ngùng nói thẳng điều đó vào mặt cô.
Cuối cùng, cô đã tìm được cơ hội trao đổi vài lời với ông bếp trưởng. Người đàn ông đảo tròng mắt vì giận dữ khi nghe lời đề nghị của Phùng Thị Thế Trinh. Ông đưa tay chùi lên tạp dề.
“Trời đất ạ, tôi không còn biết nói gì với cô nữa, cô Trinh ạ. Không thể người nào cũng có quyền đến đây và đòi hỏi chúng tôi phục vụ những yêu cầu ngoại lệ. Chúng tôi đã làm một lần rồi. Cô không thấy chúng tôi đang bận bịu lắm sao? Mỗi nhân viên đều có nhiệm vụ riêng. Cô thử tưởng tượng xem sao nếu tôi bước vào phòng mổ và đòi hỏi điều này điều nọ trong khi người ta đang tiến hành phẫu thuật?”
“Ông không thể so sánh như vậy được. Trong phòng mổ là cuộc chiến sống còn. Ở đây thì tôi chỉ muốn một chút thức ăn mà thôi...”