Kiếm Hiệp Tình

Chương 82: Vượt qua cơn sốc

Chậm rãi, thật chậm rãi, bàn tay trái của cô gái vuốt lên mái tóc. Tóc của cô có màu vàng nhạt và phủ xuống im lìm như một lớp vải mỏng trên đầu. Suốt hai mươi năm qua, mái tóc của Triệu Thị Tuệ đã được các y tá đều đặn cắt ngắn, nhưng thiếu bàn tay chăm sóc của một chuyên gia làm đầu. Đuôi tóc Triệu Thị Tuệ vì vậy không đều, nhiều chỗ trông lởm chởm.

Bàn tay từ trên trán vuốt xuống, rồi vuốt dọc hại con mắt, như thể cô ta đang muốn vén một tấm màn vô hình trước mặt sang bên. Cuối cùng, bàn tay dừng lại trên bức chăn phủ giường. Mười con mắt đổ dồn lại. Khuôn mặt của các bác sĩ và y tá vẫn còn nhợt nhạt. Không một ai hiểu nổi sự tỉnh dậy đột ngột này.

Triệu Thị Tuệ đã bất tỉnh, mê man suốt hai mươi hai năm trời, để rồi hôm nay cô ta ngồi đây như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Yếu tố khiến họ ngạc nhiên hơn cả là người phụ nữ này không hề già đi trong suốt khoảng thời gian đó. Tuổi của Triệu Thị Tuệ bây giờ là trên bốn mươi, nhưng gương mặt cô vẫn là gương mặt của cô gái hai mươi hai tuổi. Một hiện tượng huyền bí, một câu hỏi chưa có câu trả lời y học.

Cho tới giờ, vẫn chưa ai nói lời nào. Người ta dành cho Triệu Thị Tuệ lên tiếng. Đôi làn môi cô thật mỏng, hầu như chìm vào da mặt. Triệu Thị Tuệ mở miệng, lên tiếng. Với giọng nói vô cảm, cô ngỏ ý: “Tôi khát...”

Không một ai chuyển động.

Ai cũng gắng sức lắng tai nghe những âm thanh đó.

“Tôi khát.” - Triệu Thị Tuệ nhắc lại và đập nhẹ bàn tay xuống mặt chăn.

Tiến sĩ Trường Giang phản ứng: “Hãy lấy ngay cho bệnh nhân một cốc nước, Thế Trinh.” Phùng Thị Thế Trinh là cô y tá đã gọi ông lại đây.

“Thưa vâng, bác sĩ.”

Lập tức, Phùng Thị Thế Trinh biến ra phía sau tấm bình phong. Rồi tiếng nước chảy vang lên, làm át đi tiếng thở của những người có mặt.

Triệu Thị Tuệ hít thật sâu nhiều lần, cứ như thể cô phải thở bù.

“Tôi không hiểu nổi!” - Một bác sĩ trẻ mới đến khoa được một năm bật kêu lên. – “Tôi không hiểu nổi! Đầu óc tôi không thể nào chấp nhận!”

Tiến sĩ Trường Giang nhún vai. Ông cũng đâu có khác gì anh bạn trẻ. Ông cũng không tìm được lời giải thích. Việc này cần phải được trao đổi với giám đốc bệnh viện.

Phùng Thị Thế Trinh quay trở lại. Đó là một cô y tá da màu. Làn da của cô nâu sẫm. Cô phục vụ ở khoa này đã trên mười năm nay. Khó có gì có thể khiến người đàn bà dày dặn kinh nghiệm này hoảng sợ. Vậy mà bây giờ cái cốc đang run rẩy trong hai bàn tay cô, khi Phùng Thị Thế Trinh ngập ngừng tiến từng bước chân vụng về lại gần giường và đưa cốc về phía Triệu Thị Tuệ.

Triệu Thị Tuệ chìa tay về phía Phùng Thị Thế Trinh.

“Cám ơn!” - Cô ta nói, rồi cầm lấy cốc.

Không một ai phải giúp cô. Với một cử động tự tin và chính xác, cô gái đưa chiếc cốc lên miệng và uống một ngụm nhỏ. Vừa uống, mắt cô vừa nhìn ngước qua miệng cốc. Rồi cô ta uống ngụm thứ hai, cốc cạn. Y tá Phùng Thị Thế Trinh đón lấy cốc từ tay cô ta.

“Nước ngon lắm!” - Triệu Thị Tuệ mỉm cười.

Tiến sĩ Trường Giang gật đầu.

“Thế thì rất hay, cô thấy ngon là rất hay, cô Tuệ.”

Vẫn còn loay hoay tìm cách xử lý sự kiện giật gân này, ông hỏi tiếp: “Cô có đói không, cô Tuệ?”

Cô gái cười. Mắt sáng lên.

“Có, thưa bác sĩ, tôi thấy đói.”

“Tốt, tốt lắm.” - Tiến sĩ Trường Giang ngạc nhiên. – “Thế thì... hừm... cô muốn ăn gì nào?”

Triệu Thị Tuệ cân nhắc. Cô ta đưa lưỡi liếm bờ môi như một con mèo sau khi ăn.

“Thế thì,” - Cô ta nói sau một hồi suy nghĩ. – “tôi muốn ăn cá và tôm hùm. Ngày trước tôi rất thích món này.”

Tiến sĩ Trường Giang nuốt khan. Những người khác nhìn nhau.

“Cá và tôm hùm hả?”

Cô ta gật đầu.

“Vâng, thưa bác sĩ. Ông nghe đúng đấy. Tôi muốn ăn cá và tôm hùm.”

Tiến sĩ Trường Giang là một trong những chuyên gia hàng đầu, người ta có thể hỏi ông đủ mọi chuyện về y học, nhưng trong sự việc này thì hoàn toàn quá sức với ông. Ông đưa ánh mắt cầu cứu về phía y tá Phùng Thị Thế Trinh, muốn biết xem liệu nhà bếp của ông hiện có thể làm được món đó không.

“Để tôi đi hỏi xem.”

“Cám ơn cô, Thế Trinh.”

Khi cô y tá đã đi khuất, vị bác sĩ quay trở lại với Triệu Thị Tuệ.

“Thức ăn sẽ được mang lại cho cô ngay, đừng lo.”

“Có cả nước xốt nữa chứ?”

“Chắc chắn vậy.”

“Ôi trời.” - Vị bác sĩ nghĩ thầm, không biết cô ta đang nghĩ đến những gì. - “Cô ta nằm mê man ở đây suốt hai mươi hai năm trời và bây giờ làm ra vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mà cô ta không hề già đi. Không hề già đi!”

Những dòng suy nghĩ xuyên qua đầu của ông như tia chớp. Ông đang chứng kiến một hiện tượng huyền bí mà ông không giải thích nổi. Nó đi ngược lại tất cả những luật định khoa học.

Không có lời giải thích, một sự việc bí hiểm. Và những đồng nghiệp của ông cũng nghĩ giống như vậy. Tiến sĩ Trường Giang mời họ bước ra khỏi phòng, ông muốn một mình ở lại với Triệu Thị Tuệ.

Chính tay ông đóng cửa lại. Vừa xoay nắm đấm, bác sĩ vừa nghe vang đến bên tai ông, giọng của cô gái.

“Hôm nay là một ngày đẹp trời.”

“Vâng, hiện đang là mùa đông.” - Vị bác sĩ tiến gần lại chiếc giường.

Triệu Thị Tuệ mỉm cười. Mắt cô ta rất to. Ngạc nhiên, cô nhìn người đàn ông tóc đen mặc áo blu trắng trước mặt mình.

“Mùa đông rồi ư? Nhưng khi tôi bị đập vào đầu thì mới là mùa thu mà!”

Tiến sĩ Trường Giang đứng lại, húng hắng ho. Giờ thì chính bản thân ông cũng đang cần một ngụm nước, nhưng bác sĩ ngại không dám đi tới chiếc bồn rửa mặt đằng sau bình phong.

“Thời gian... thời gian đã qua đi.” - Ông lẩm bẩm.

“Vậy là tôi đã ngủ rất lâu.” - Cô gái lắc đầu và mỉm cười. - “Thế thì lạ quá.”

“Trời đất ơi, làm ơn giúp tôi!” - Vị bác sĩ nghĩ thầm. - “Thật là điên rồ, điên rồ. Tôi biết làm thế nào để giải thích cho cô ta hiểu rằng cô ta đã nằm bất tỉnh ở đây suốt hai mươi hai năm trời. Nếu tôi nói điều đó ra, chắc cô ấy sẽ hóa điên.”

Ông đưa tay lên trán, Triệu Thị Tuệ cũng nhận ra điều đó.

“Bác sĩ không được khỏe sao?”

Tiến sĩ Trường Giang gật đầu.

“Không, bản thân tôi rất ổn.”

“Sao nữa?”

Bác sĩ cười.

“Chỉ có... chỉ có một chuyện nhỏ.” - Ông lẩm bẩm.

Triệu Thị Tuệ tự chỉ vào mình: “Có phải chuyện đó liên quan tới tôi?”

“Vâng.”

“Là chuyện gì vậy?”

Tiến sĩ Trường Giang chống cả hai tay lên thanh sắt sau giường: “Chẳng lẽ cô không hề biết thật sao, cô Tuệ?”

“Không, tôi thật sự không biết gì cả.”

“Thế thì... vậy là cô không biết cô đã đến với chúng tôi bao lâu rồi sao?”

“Tôi không biết, nhưng đoán chắc rằng chỉ mới vài tuần lễ thôi.”

Suýt nữa thì tiến sĩ Trường Giang đã bật cười. Nhưng trong tích tắc cuối cùng, ông cố nín được. Cười chẳng ích chi. Chỉ khiến cô ta lo lắng hơn, và ông không muốn làm điều đó.

“Tại sao ông không trả lời tôi?”

Bác sĩ thu hết can đảm: “Thế này, chuyện rất khó nói. Vì nó không được bình thường.”

Triệu Thị Tuệ ngoẹo đầu sang bên: “Làm ơn đi bác sĩ. Vậy là có thể tôi nằm đây đã vài tháng?”

Tiến sĩ Trường Giang không giữ gìn được nữa, ông bật cười.

“Vài tháng ư? Cô Tuệ? Không đâu, không đâu, không phải như vậy. Cô đã mê man ở đây nhiều năm liền.”

Bây giờ, cô ta mới tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Tại sao lại vài năm?” - Cô khẽ hỏi.

“Nói cho chính xác là hai mươi hai năm, nếu cô muốn biết chính xác.”

Bây giờ thì ông đã nói ra và vị bác sĩ căng người, chuẩn bị để xử lý việc bệnh nhân sẽ bị suy sụp tinh thần. Nhưng cô ta không phản ứng như vậy. Cô ta chỉ ngồi đó, cúi đầu xuống và nhăn trán lại. Rõ là cô ta đang suy nghĩ thật căng thẳng. Thậm chí đôi bàn tay cũng nằm yên.

“Đúng như vậy phải không?” - Cô ta hỏi.

“Tôi hoàn toàn chẳng có lý do gì đế nói dối cô cả.”

“Thế thì tốt.”

Giờ thì đến lượt tiến sĩ Trường Giang đờ đẫn vì ngạc nhiên. Ông hoàn toàn không tính toán đến một phản ứng như vậy. Bàn tay ông đẫm mồ hôi vì căng thẳng. Ông những tưởng Triệu Thị Tuệ sẽ ngất xỉu hoặc nổi cơn điên phá phách. Cả hai trạng thái cực đoan này đã thống trị đầu óc ông, nhưng việc cô ta bình thản chấp nhận khiến ông cảm thấy sờ sợ. Cô ta cũng chẳng đòi ông cho mang gương tới để nhìn xem mình có thay đổi hay không. Cô ta chỉ ngồi đó, rồi khẽ nhún vai - phản ứng duy nhất.

“Cô không muốn biết nhiều hơn sao?”

“Không, thưa bác sĩ.”

“Cô đúng là một con người huyền bí, cô Tuệ ạ.”

Người đàn bà ngẩng phắt đầu dậy. Nét mặt cô ta đã biến thành hoàn toàn khác lạ, cứng rắn và cay độc hơn rất nhiều. Mắt bây giờ có thứ ánh sáng rờn rợn của thép.

Vị bác sĩ thấy sống lưng lạnh toát. Ông cảm giác vừa có kẻ vô hình nào đó ra lệnh cho cô ta, vì thế cô ta đã phản ứng khác hẳn đi, mà cũng có thể chính vì thế mà bây giờ cô ta im lặng. Cũng có thể cô ta vừa nhớ đến một sự việc nào đó, nhưng quyết định không nói ra.

“Cô nghe này, cô Tuệ, cô là một sự kiện thần kỳ của y học. Dĩ nhiên chúng tôi sẽ tiến hành một số thử nghiệm với cô, sẽ kiểm tra sức khỏe cho cô, nhưng điều đó tới sáng mai mới bắt đầu. Có một số việc cần phải làm, và tôi xin đảm bảo với cô rằng chúng tôi sẽ thực hiện mọi việc thật cẩn thận, từ từ từng việc một.”

Có tiếng gõ, rồi cửa mở ra. Y tá Phùng Thị Thế Trinh bước vào phòng. Cô cầm một cái đĩa, trên đó có dể những món ăn mà Triệu Thị Tuệ yêu cầu. Cá và tôm hùm. Cả hai vẫn còn bốc khói. Phủ trên cả hai món là một lớp nước xốt màu vàng.

Phùng Thị Thế Trinh đã vượt qua được cơn sốc. Cô mỉm cười.