*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Cảnh hoàng hôn trên núi Lăng Dương cực đẹp, tàn hồng mây giăng tản mạn, chở củ sen hương thanh khiết. Lông mi của Sư Yển Tuyết run run, trước khi tỉnh mộng bỗng nhiên nhớ đến ngày hợp tịch hôm đó, Phong Thính Lan một thân hồng y tôn lên dung mạo sắc bén đẹp đẽ. Tinh Quân chấp chưởng kết tịch của thiên đình đọc phù văn cầu nguyện, vừa dài dòng vừa lộn xộn, từ đầu đến cuối, Phong Thính Lan đều không nhìn về phía hắn.
Trong lòng Sư Yển Tuyết biết, quả nhiên vẫn là quên hoàn toàn rồi. Năm đó trong tiểu lâu giữa núi, thoại bản bày trên đầu gối hắn, đưa tay biếng nhác mà lật lật, góc của sách mực có một hàng chữ "Thế sự ngắn như ảo mộng, tình người mỏng tựa mây thu". Bây giờ bình phẩm lại, mới biết được tư vị trong đó.
Lúc một ánh tà dương ẩn vào giữa núi, Sư Yển Tuyết mở mắt ra từ trong đại mộng, trăng lên mặt trời lặn, ngày đêm đổi thay, một giấc này không biết đã qua bao lâu. Vốn hắn không nên tỉnh lại, một vật tiên thiên tạo hóa như hắn, ngủ say là cách tu dưỡng tốt nhất. Nhưng hắn lại cứ tỉnh lại vào lúc này, thì chính là có cơ duyên vào lúc này.
Trong mắt Sư Yển Tuyết có vài phần nhập nhèm, hắn chống người ngồi dậy, y phục hơi lỏng lẻo, tóc đen chưa buộc rơi xuống trước người. Ngồi thẳng người như vậy, cảm giác không ổn lắm, mi tâm của Sư Yển Tuyết nhíu lại, theo ý thức đỡ lấy bụng, lòng bàn tay bất ngờ không kịp phòng bị che lên một mảng mềm mại xa lạ. Hắn ngẩn người cúi đầu xuống, vạt áo không biết từ khi nào rời hết ra, cái eo vốn bằng phẳng gầy gò lại bỗng nhiên phồng lên một đồi nhỏ tròn tròn. Dưới lòng bàn tay hình như có linh khí lưu chuyển, mang theo một tầng thủy khí ẩm ướt ngào ngạt hương thơm, đó không thuộc về khí tức của hắn.
Cơn buồn ngủ lập tức tản đi, Sư Yển Tuyết chớp chớp mắt, nghi hoặc mà nâng bụng. Hắn trước giờ không biết tiên thiên thần linh ngủ nhiều còn có thể béo phì, chuyện lạ rồi. Nếu như hắn là cây cỏ sinh linh, tỉnh dậy dài xù ra một đoạn, ngược lại còn dễ lí giải. Nhưng nguyên thần của hắn là kiếm, làm sao kiếm ngủ còn có thể biến rộng chứ? Cái bụng lồi lên dưới lòng bàn tay hơi phập phồng theo hơi thở, vào lúc Sư Yển Tuyết bàng hoàng, trong bụng lại sinh ra dị động.
"..." Sư Yển Tuyết trừng lớn mắt, sống lưng bỗng nhiên phát lạnh, trong đầu trống rỗng, rất lâu sau trong đầu mới sinh ra một ý niệm đầu đầu không đuôi.
Xong rồi, là sống.
Sư Yển Tuyết năm đó gánh thiên đạo phản phệ huyết tẩy Ma Tộc Bất Dạ Thiên, mắt cũng không chớp lấy một cái. Bây giờ lại bị dị động trong bụng làm hoảng sợ đến đầu ngón tay cũng phát run. Hắn hít sâu một hơi, đầu ngón tay niệm tĩnh tâm quyết, nhắm mắt lại. Thần thức đảo qua toàn thân mình, dọc theo kinh mạch thức hải dạo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở trong bụng. Vốn nên là một khí hải im ắng, lúc này lại nhiều thêm một thứ. Tròn tròn phồng phồng, một viên trắng trắng, bên ngoài bao phủ linh khí ẩm ướt, mờ mịt không rõ, giống như một cái túi nước nặng trịch chứa một thứ đồ chơi gì đó, thỉnh thoảng lại run run, lắc lư đau buốt ở trong bụng.
Linh khí căn nguyên của hắn không tự chủ mà cuốn vòng quanh đồ vật đó, thật cẩn thận ôm nó vào, nhè nhẹ thấm từng đợt từng đợt vào bên trong, nuôi dưỡng nó.
Tĩnh tâm quyết đứt ra, một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương của hắn xuống dưới, Sư Yển Tuyết mở mắt ra, gió lạnh trong đêm phất qua, làm người ta tỉnh táo lại. Lấy chỗ hắn tĩnh tọa làm trung tâm, hào quang tản ra nổi lên một vòng bát quái suy diễn cực lớn. Sư Yển Tuyết mượn sao xếp hàng trên trời, suy diễn nhân quả biến cố của bản thân.
Mọi sự đều có nguồn gốc, vật có gốc ngọn, sự có đầu cuối. Hắn đã phát sinh ra việc này, vốn có nguyên nhân. Quy luật của các vì sao bó lại ở trong bát quái suy diễn, đầu ngón tay ngưng tụ một mảnh băng hoa, chảy xuôi theo nguyên nhân hậu quả của vận mệnh. Đợi băng hoa tàn lụi, hào quang trên bàn bát quái tản đi, chân trời tờ mờ một đường sáng.
Sư Yển Tuyết chậm rãi mở mắt ra, trầm mặc không nói gì. Một lát sau, trong rừng nổi gió, lá trúc tung bay như biển, hoa thương khung bay lả tả tán loạn, bao phủ bình minh, tâm tình của thần chủ nơi đây nổi lên sóng lớn, đạo trường cũng sinh ra dị tượng theo. Sư Yển Tuyết biết còn tiếp tục như vậy, núi Lăng Dương đều sẽ bị tâm trạng phức tạp của hắn hủy hoại mất, hắn miễn cưỡng đọc ba lần tĩnh tâm quyết, nâng tay đè ngực lại, thần văn vừa hiện giữa mi tâm, lại biến mất trong khoảnh khắc.
Gió dần dần ngừng lại, Sư Yển Tuyết lảo đảo vịn vào thành lan can lầu ở bên cạnh, cảm xúc ở trong mắt mạnh mẽ bốc lên, hắn cắn chặt môi dưới nhịn một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, một chưởng đập vỡ nửa ven lầu, giận dữ nói: "Long Tộc các ngươi còn biết xấu hổ không!" Hắn dùng sao suy diễn một đêm, xem nhân quả rõ rõ ràng ràng, năm đó hắn cứu Phong Thính Lan kết xuống nhân, bây giờ đền bù cho hắn một "Quả", nặng trình trịch, "Quả" sống sờ sờ.
Sư Yển Tuyết tức đến bụng đau đớn, nghiến răng đỡ eo, bước tới bước lui, càng nghĩ càng giận, nào có như vậy chứ? Hắn bỏ ra một nửa công đức, đến cả mạng cũng suýt nữa đáp xuống, Long Tộc lại cứ như vậy mà đền nhân quả cho hắn? Hắn là tiên thiên thần binh, được tạo hóa sinh ra, lại không phải là sinh linh sau này. Vì sao phải sinh con nối dõi cho Long Tộc chứ? Cái vật sống trong bụng kia rõ ràng là nồng đậm long tức(*), không phải trứng rồng thì là cái gì? Đây là Long Tộc trả nợ hay là đòi nợ?
(*) Hơi thở rồng.
Chịu ảnh hưởng của tâm trạng, Sư Yển Tuyết càng cảm thấy trong bụng đau âm ỉ không ngừng, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy sợ không phải thiên đạo muốn tìm cách muốn mạng của hắn. Năm đó Bàn Phượng vì sinh Đại Bằng(*) và Khổng Tuyên(**) kiệt sức mà chết. Bây giờ hậu duệ của Long Tộc gửi sinh trên sợi nhân quả của hắn, chắc không phải cũng muốn mạng của hắn tận ở đây chứ.
(*) Đại Bằng: Chim đại bàng, chim bằng.
(**) Khổng Tuyên: Là một linh hồn con công đã trở thành tướng quân của Vua Chu trong tiểu thuyết "Phong Thần Diễn Nghĩa".
Xem hình bên dưới: Bấm để xem Đại bàng
Khổng Tuyên
***
Sư Yển Tuyết không sợ chết, nhưng vừa nghĩ đến năm nào đó sử sách đại hoang ghi lại một nét, chủ của thiên hạ thần binh chết vì sinh trứng cho Long Tộc, bộ mặt già này của hắn biết đặt ở chỗ nào?
Kiếm ý sắc bén bất tri bất giác ngưng tụ trong lòng bàn tay, nổi lên hàn quang băng lãnh, Sư Yển Tuyết mặt không cảm xúc cúi đầu nhìn xuống cái hòn mềm mềm lồi lên ở bụng kia, thầm nghĩ: Bây giờ thứ này vẫn còn chưa sinh ra ý thức của chính mình, hắn không coi là sát sinh.
Kiếm ý trong lòng bàn tay đến gần phần bụng dẫn ra một cơn đau đớn lạnh lẽo, vẻ mặt của Sư Yển Tuyết quạnh quẽ, cánh môi nhợt nhạt hơi mím thành một đường, đúng lúc này trứng rồng trong bụng dường như bị kinh sợ mà mạnh mẽ run lên. Lòng Sư Yển Tuyết xiết chặt lại, kiếm ý trong lòng bàn tay tức khắc tiêu tan.
Tia nắng ban mai chiếu xuống núi Lăng Dương, cảnh vật trong núi thu hết vào đáy mắt, núi xanh, rừng trúc, bích hồ, thuyền nhỏ, gió núi thổi qua mái tóc đen hắn chưa buộc, nơi này hình như thật sự quá mức vắng vẻ rồi.
Sư Yển Tuyết chầm chậm buông cánh tay xuống, tay áo che khuất đầu ngón tay khẽ run của hắn, hắn cười khổ một tiếng buông mắt nhìn bụng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Bỏ đi." Thiên đạo không hẳn không thể dung hắn, có lẽ đây thật sự là ân huệ Phong Thính Lan bồi thường cho hắn, đưa đến một phiền phức ở bên hắn.
Sư Yển Tuyết chế ngự một chút khác thường trong lòng, đưa tay cẩn thận chạm nhẹ vào bụng mình, không nhịn được lại phát sầu. Nói đi nói lại, rốt cuộc trứng rồng phải dưỡng thế nào?