Kiếm Có Lời Nói

Chương 12

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Chuyện đầu tiên khi Phong Thính Lan tỉnh lại, chính là đi tìm kiếm xung quanh khuôn mặt ghi nhớ cuối cùng kia. Sau đó nghe ngóng được, ngày đó đưa hắn về chính là Tễ Khinh Vân.

Không giống với mấy vị tiên thiên thần linh còn sót lại, đại hoang càng nhiều hơn chính là những người về sau phi thăng thành tiên, Tễ Khinh Vân là một tên kiếm tu, sau khi phi thăng, đạo trường ở Lan Khê, cho nên được người khác nhân xưng làm Lan Khê Quân.

Sau khi đưa Phong Thính Lan về thần điện của Nguyên Tân Thiên Quân, Tễ Khinh Vân đầu cũng không quay lại mà đi mất. Phong Thính Lan đã nghe ngóng được người, liền không chịu chậm trễ một khắc nào, kéo thân thể ốm yếu đuổi tới Lan Khê, gặp được Tễ Khinh Vân.

Lúc mới gặp, Tễ Khinh Vân dựa vào thành lan can lầu cong gối ngồi, trên đầu gối để một thanh kiếm, bạch y sáng sủa, tay áo tung bay. Nghe thấy tiếng động, hắn liền xoay người qua, lãnh đạm nhàn nhạt nhìn Phong Thính Lan, giống như nghĩ một hồi, mới nói: "Nhị điện hạ?"

Cổ họng Phong Thính Lan xiết chặt lại, trong đầu đau âm ỉ. Chuyện lúc trước hắn đã không nhớ rõ nữa, nhưng người trước mắt lại lờ mờ trùng hợp với thân ảnh kia. Hắn đi lên trước kéo tay Tễ Khinh Vân, thấp giọng gọi một câu: "Sư phụ."

Tễ Khinh Vân cứng đờ lại, lập tức rút tay ra, đứng dậy nói: "Điện hạ đây là có ý gì?"

"Sư phụ?" Phong Thính Lan cũng sững sờ.

Tễ Khinh Vân hơi lùi lại hai bước, vẻ mặt lạnh như băng: "Ta và điện hạ không hề có danh sư đồ."

Phong Thính Lan ngơ ngẩn nhìn hắn, bên tai phảng phất vang lên một thanh âm, xa xôi lại mơ hồ: "Nếu đến lúc đó, duyên phận sư đồ của ngươi và ta đã hết, không cần cưỡng cầu..." Lồng ngực giống như bị lưỡi đao sắc bén xuyên thủng, Phong Thính Lan nếm trong miệng dâng lên một tầng máu tanh ngọt, hắn nhìn Tễ Khinh Vân ở trước mặt, nói từng câu từng chữ: "Ta chưa từng quên người, cho dù như vậy, người cũng không chịu nhận ta sao?"

"Mời điện hạ về đi." Tễ Khinh Vân thờ ơ, ngoài kiếm ra, hắn đối với bất kì việc gì cũng đều không có hứng thú, một người độc lai độc vãng quen rồi, nói nhiều hơn nửa câu đều chê phiền phức.

Phong Thính Lan như tới hầm băng, đáy mắt rực rỡ dần dần ảm đạm, con ngươi của Long Tộc đen đậm như mực, sâu không thấy đáy. Gió từ khe núi Lan Khê thổi lên làm tung bay huyền y vân vàng cùng mái tóc đen của hắn, bay phấp phới.

Tễ Khinh Vân mắt thấy vị nhị điện hạ tôn quý trước mặt này trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra vài phần u sầu gần như tuyệt vọng, tiếp đó liền nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của Phong Thính Lan, hắn nói: "Ta cứ muốn cưỡng cầu."

Hoa của núi Lăng Dương không bao giờ lụi tàn, theo gió mà bay, rụng xuống đất mà mọc rễ.

Sư Yển Tuyết đợi ở trên núi vạn năm, lúc đó vết thương lưu lại sớm đã không còn đau nữa, chỉ là không chờ được con rồng của hắn nữa.

Thời gian bao giờ cũng bào mòn đi rất nhiều mong nhớ, năm năm tháng tháng, tháng tháng năm năm.

Lại qua sau đó, trên bích đàm Vạn Khoảnh, Sư Yển Tuyết nằm trên một chiếc thuyền lá nhỏ, thuận tay kéo một nhánh lá sen che lên mặt, khe khuất ánh sáng chiếu xuống.

Chân trời có một đạo ánh sáng đi tới, thần chủ của Tử Tiêu thiên đình nhẹ nhàng hạ xuống chiếc thuyền nhỏ của hắn.

"Đế Quân tới tìm bổn tọa có việc gì?" Ngón tay như ngọc của Sư Yển Tuyết mở lá sen ra, đôi mắt mang theo sương mù mới thức dậy.

Thiên Đế nói: "Thần Quân, lần này ta đến muốn vì con trai Thính Lan của ta, xin lấy một hôn sự."

Lá sen hơi run lên, từ đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết mà rơi xuống, đánh xoay vòng mà rớt xuống trên sóng xanh của bích đàm...

***

Tác giả có lời nói:

Tất cả bối cảnh đều là tự thiết lập, thần thoại thượng cổ lẫn tu tiên, phân chia toàn dân.

Văn tu chân đứng đắn, khẳng định không có sau khi phi thăng, còn bị ép vướng vào vấn đề tình cảm.

Lan Khê Quân đau lòng một phút.

Editor: Cũng đau lòng cho Lan Khê Quân một phút (っ´ω`)