Tào Hoàn vừa vào nấp xong, thì thấy Tiêu Thất đã dắt tay một người
khách, cùng vào phòng khách ngồi chơi. Chàng nấp khe cửa nhòm ra, thì
thấy người khách mới vào kia, mi dài mũi lớn, mồm rộng tai to, mặt đầy
như cái mâm bạc, mắt sắc như con dao cạu, mình cao tám thước, vai rộng
hai gang, mình mặc quần áo lối võ, cười to tiếng lớn, nói năng rổn rảng
ra dáng nhân hậu thực thà, ngay khi ngồi xuống ghế, người ấy hỏi Tiêu Thất rằng:
- Bữa trước Thất Ca ngỏ ý muốn đi Tung Sơn một dạo, vậy dạo này đã có thể đi được hay chưa?
Tiêu Thất gật đầu đáp rằng:
- Chính tôi đã định đi từ ba bốn hôm nay rồi. Nhưng lại mới có một anh chàng bé con ở Giang Nam tên là Tào Hoàn, xin vào nhập môn, bởi thế nên lại chậm đến hôm nay vẫn chưa đi được.
Người kia cười rằng:
- Vậy Lưu Hướng đi đâu, mà lại thêm được một người cao đồ nữa
rồi. Tào Hoàn là người thế nào, đại ca cho gọi ra đây để tôi xem mặt.
Tiêu Thất đáp:
- Lưu Hướng tôi mới cho sang Sơn Đông để học tập về nghề thủy
công ở Âu Dương sư huynh từ mấy hôm nọ rồi. Còn Tào Hoàn thì hắn mới đến đây, nhung tôi xem có lẽ hắn dụng tâm việc gì, chớ không phải thực chi
đến đây học tập.
Tào Hoàn nấp trong, nghe tới câu đó, bất giác giật mình kinh sợ vô cùng. Kế đó lại thấy người khách cười nói lên rằng:
- Có phải thế thì càng hay lắm. Cho gọi hắn ra đây để tôi xem, xem thế nào?
Tiêu Thất vâng lời bèn gọi người nhà vào, sai đi để gọi. Tào Hoàn thấy vậy, bèn chạy tót ngay vào phòng riêng trước để đợi.
Khi người nhà vào nói, Tào Hoàn mới lửng thửng làm bộ lễ phép
đi ra. Vừa ra tới phòng khách, Tiêu Thất trỏ ngay vào người khách và bảo Tào Hoàn:
- Tào Hoàn, ngươi ra chào Chu Tứ sư bá đi...
Tào Hoàn phải vâng lời, vái xuống lạy chào Chu Tứ, Chu Tứ vội
đứng lên đỡ Tào Hoàn dậy và đưa hai con mắt như hai luồng điện, chăm
chăm nhìn thẳng vào mặt Tào Hoàn. Tào
Hoàn kinh sợ mất mật, cắm đầu cúi xuống không dám ngẩng lên.
Đoạn, thấy Chu Tứ quát to lên rằng:
- À nó to gan thực ?
Tào Hoàn nghe mấy tiếng đó, giật mình biến hẳn sắc mặt, bắn
người lùi lại mấy bước. Chu Tứ thấy điệu bộ như vậy, nhân cười cười gật
gật bảo ý Tiêu Thất. Tiêu Thất cũng hiểu rõ ràng, bèn cười bảo Tào Hoàn
rằng:
- Tiêu mỗ vốn tính cương trực, chắc là lại có điều gì lầm lỗi
với ai ! Vậy anh đã đến đây thì anh cứ nói ra cho tôi biết là có ý gì mà đến.
Tào Hoàn lúc đó biết là cơ mưu đã lộ, khó lòng mà giấu cho
xong. Chàng nghĩ thầm trong bụng, bất nhược thừa thế lúc bất ý hạ thủ
trước ngay là hơn. Chàng bèn giơ tay phóng ngay phi đao thẳng đánh vào
hầu Tiêu Thất. Tiêu Thất trông thấy, ung dung cười nhạt, khẽ nghiêng
mình đi rồi giơ tay bắt lấy phi đao, không hề chút chi khó nhọc.
Tào Hoàn biết thế nguy cấp đến nơi, nghĩ chừng không sao địch
nổi, bèn co chân quay ra toan chạy. Bất chợt vừa quay trở ra thì bị Chu
Tứ nhảy theo đá cho một chân ngã lăn xuống đất. Đoạn Chu Tứ lấy chân
chặn ngang lên bụng không sao mà cựa được nữa. Tiêu Thất thì vẫn ung
dung như người vô sự, cười bảo Tào Hoàn:
- Ta với ngươi cũng không có thù oán việc gì, vậy nỡ lòng nào mà người xử thế! Ngươi có ý định gì, muốn sống nói thiệt ta nghe .
Tào Hoàn lúc ấy đoán chắc là mình không còn cách gì sống được
chẳng thà đem hết sự thực nói ra, may lại được tiếng là người can đảm
hào hiệp, chàng nghĩ vậy nên đem việc định báo thù thay Trần Nhị Lang
thuật cho hai người nghe.
Chu Tứ nghe đoạn quát to lên rằng:
- Té ra mày là cái nọc độc của Trần Nhị Lang ở Lật Dương còn sót lại định để mưu hại nhân gian. Vậy ta phải trừ đi mới được.
Nói đoạn liền rút phắt thanh bảo kiếm ra tay, Tiêu Thất vội chạy ra dằng lại can rằng:
- Đồ nhãi nhép này, giết chi cho thêm bẩn kiếm. Bây giờ cứ tha cho nó, liệu sau đây nó có làm càn, dễ thường đã che được mắt chúng ta
hay sao?
Chu Tứ nghe lời, bèn thả cho Tào Hoàn dậy. Tào Hoàn đứng dậy, nét mặt thẹn tái hẳn đi vội vàng cắm đầu quay ra chạy mất.
Chu Tứ bấy giờ mới quay vào bảo Tiêu Thất rằng:
- Bây giờ chúng ta vô sự, tôi muốn cùng đi Trung Sơn một thể xem sao?
Tiêu Thất gật đầu đáp:
- Được lắm, tôi xin sửa soạn đi ngay.
Nói đoạn bèn quay vào sửa soạn hành lí rồi cùng nhau đi sang
Trung Sơn. Tới đó, hai người liền vào ngay chùa Phạn Thiên để bái yết sư huynh là Trí Thanh hòa thượng.
Nguyên bọn Tiêu Thất tất cả có 9 người cùng là một bọn môn đệ
với nhau. Người sư huynh thứ nhất tức là hòa thượng Trí Thanh tên tục là Lục Kiến Đông, người thứ hai là Âu Dương Vĩnh Minh ở đất Sơn Đông và
người thứ ba là Phương Ngọc ở đất Trà Châu. Chu Tứ nguyên tên là Chính,
là người quận Hào Châu, đứng hàng thứ tư, vốn là một người tôn thất của
họ nhà Minh còn sống sót lại. Người thứ năm là Lương Hằng Đạo, hiện tu ở chùa Nhất Nguyên thuộc hạt Tương Dương. Thứ sáu là một người con gái,
tức là Cam nương nương ở đất Giang Nam. Tiêu thất là người thứ bảy.
Người thứ tám là Bành Khải Lôi quê ở Tứ Xuyên và người thứ chín là Hoàng Đại Niên, cũng quê ở đất Trà Châu. Chín người đó cùng bái làm môn hạ
Thái Hư thiền sư ở núi Nga Mi đều học được bản lĩnh cao cường, gần xa
thảy đều khét tiếng xưa nay.
Hôm ấy, Chu Tứ cùng Tiêu Thất đến chùa Phạn Thiên vào chào sư
huynh Trí Thanh thì gặp ngay Bành Khải Lôi cũng ở đó rồi. Trí Thanh nhân cười bảo bọn Chu Tứ rằng:
- Hai ông đến chơi thực là may quá. Tôi đương bị Lôi sư đệ làm nhiễu mấy hôm nay, không còn nói với ai được. Hắn ở tận Tứ Xuyên long
tong chạy sang tận đây bắt tôi cắt tóc cho hắn... Các ông thử coi, hắn
là một người thế nào mà đòi ra làm sư được. Tôi bảo hắn nếu muốn cắt tóc thì sao không làm ngay trước mặt sư phụ còn hơn? Hắn kêu là sư phụ
không bằng lòng, nên mới phải tìm đến tôi đây. Các ông tính như thế có
rầy hay không?
- Nếu sư phụ không ưng thì khi nào đại sư huynh dám nhận. Sao ông lẩn thẩn như thế?
Tiêu Thất cũng cười ầm lên mà rằng:
- Nhưng không biết vì cớ gì mà Lôi sư đệ lại nhiệt tâm làm thầy tu đến thế?
Bành Khải Lôi giậm chân thở dài mà rằng:
- Các anh có biết cái gì mà nói với các anh! Đây không có chỗ
cho tôi làm sư thì nơi khác khắc có chỗ, thiếu chi ! Nói đoạn đứng dậy
ngoắt ra toan đi. Tiêu Thất vội vàng lôi lại mà rằng:
- Lão đệ nên biết, chúng ta đây cũng là anh em tất cả. Vậy lão đệ vì cảm xúc việc chi mà đâm ra nghĩ lẩn thẩn như thế, lão đệ nên nói
rõ cho anh em nghe mới phải.
Bành Khải Lôi ra dáng giận dữ mà rằng:
- Tôi chẳng có cái gì là cảm xúc cả... Muốn làm sư thì làm, muốn thôi thì thôi, ai cấm được ai mà sợ!
Chu Tứ cười phá lên mà rằng:
- Tự nhiên vô cớ mà đòi làm sư thì thực là hiếu sự quá. Thôi
được muốn làm sư cũng không khó, song trước hết phải nghe tôi một việc
này cái đã, rồi tôi sẽ nói với đại sư huynh để xin thế phát ngay cho.
Bành Khải Lôi nghe nói hớn hở tươi cười mà rằng:
- Không cứ gì một điều, ngay đến mười điều tôi cũng có thể theo ngay lập tức.
Chu Tứ bèn ra dáng đứng đắn nói lên rằng:
- Nếu sư đệ muốn cắt tóc làm sư thì trước hết phải kiêng rượu và ăn chay mới được.
Chu Tứ vừa nói tới đó, Khải Lôi đã lắc đầu quầy quậy mà rằng:
- Cái ăn chay thì rất dễ, nhưng kiêng rượu thì hơi khó một tí.
Chu Tứ cũng lắc đầu mà rằng:
- Nếu thế thì không xong chuyện...
Trí Thanh cũng bảo Khải Lôi rằng:
- Không ăn được chay, không kiêng được rượu thì khó lòng mà làm nổi môn đồ nhà Phật. Dù ai cũng phải nói thế mà thôi.
Khải Lôi nghe vậy, lặng ngắt không nói gì. Nhân lừa lúc mọi
người đương nói chuyện với nhau chàng bèn rảo cẳng quay ra, một mình đi
thẳng xuống núi Tung Sơn. Khi tới chân núi, chợt gặp một ông sư ăn mặc
bộ quần áo nhà sư rách rưới vừa đi tới đó. Khải Lôi liền nắm ngay lại
nói nhờ nhà sư thế phát cho.
Nhà sư kia ngờ Khải Lôi là điên, liền co cẳng toan chạy.
Bành Khải Lôi nhất định không nghe lời nhà sư kia lại nói phắt ngay rằng:
- Nếu ông không cạo đầu cho tôi là tôi đánh ông một trận bây giờ.
Nhà sư kia lúng túng, không biết làm cách thế nào vội nói lên rằng:
- Tôi cạo cho ông! Tôi cạo cho ông nhưng không có dao cạo ở đây thì ông bảo làm thế nào?
Khải Lôi ngẫm nghĩ một lát, rồi bỗng cười cười gật gật, tay móc vào bọc, rút con dao găm sáng loáng ra, đưa cho nhà sư mà rằng:
- Con dao này sắc lắm đây, thổi cái tóc vào lưỡi nó cũng đứt đấy ông cầm nó mà cạo cho tôi là được lắm rồi...
Nói đoạn liền trật ngay cái khăn ở trên đầu ra, quỳ thụp ngay xuống trước mặt nhà sư, chìa cái đầu ra giục nhà sư phải cạo.
Nhà sư cũng phải theo lời, chắp hai tay vào ngực niệm một câu "A Di Đà Phật", xong, lại bảo Khải Lôi rằng:
- Nhưng ở đây không có nước thì cạo làm sao được?
Khải Lôi gắt lên mà rằng:
- Ông lão này mới lẩn thẩn quá. Người ta đã bảo, cái dao này sắc lắm, còn nước với non gì nữa, ông cứ thử cạo đi xem nào?
Nhà sư không biết làm thế nào đành cầm con dao giơ lên để cạo
thì thấy con dao sắc ngọt lạ thường, tay đưa tới đâu là tóc đứt theo tới đó, không còn một tí chân con ở lại, chỉ trong chốc lát cái đầu của
Bành Khải Lôi đã trọc long lóc, trông trắng hếu như là củ khoai vừa mới
gọt xong.
Bành Khải Lôi dậy giơ hai tay lên xoa đầu một cái, rồi cười lên ha hả mấy tiếng ra vẻ tự đắc vô cùng.
Nhà sư cạo xong, đưa ngay dao cho Khải Lôi rồi lại lật đật quay đi. Ngờ đâu Khải Lôi lại nắm lại mà rằng:
- Hãy khoan, sư phụ hãy thư thả cho tôi nói một câu đã. Hiện
giờ tôi đã hóa ra một đồ đệ của nhà Phật rồi, nhưng khốn một nỗi không
có bộ quần áo nào giống của nhà sư mà mặc thì làm thế nào. Vậy tôi có
một ít tiền đây, tôi xin đưa cho hòa thượng, rồi hòa thượng đổi cả quần
áo cho tôi để tôi mặc... Hòa thượng có ưng cho không?
Nhà sư nghe nói, sợ không ưng lời thì Khải Lôi lại lôi thôi
sinh sự, bất đắc dĩ phải gật đầu ưng nhận. Đoạn rồi, hai người rủ nhau
vào một chỗ khuất, trút quần áo ra trao lẫn cho nhau cùng mặc. Cũng may
hai người khuôn khổ to lớn cũng hơi giống nhau, nên quần áo mặc cũng vừa đúng, không đến nỗi chật rộng chi cả. Duy có đôi giày của nhà sư thì đã hơi rách mà lại hơi rộng. Khải Lôi cho chân vào như là cho chân vào hai cái bồ con, song chàng cũng không hề để ý tới chi.
Ăn mặc xong, chàng móc lấy hết tiền trong túi cho cả nhà sư,
cảm ơn nhà sư một tiếng, rồi quay lên núi thẳng. Nhà sư kia thần mặt
nhìn theo Khải Lôi một lúc, cho Khải Lôi là một thằng điên, bất giác bật cười một tiếng, rồi cũng quay đi.
Bành Khải Lôi lúc đó vẻ mặt hớn hở, khoát đạt đi lên trên núi
chưa vào tới cửa chùa Phạn Thiên đã đọc lên mấy tiếng "A Di Đà Phật" rất to, làm cho vang động cả chùa. Các sư trong chùa cùng mọi người nghe
tiếng không hiểu là ai, đều bảo nhau đổ xô cả ra. Bọn Trí Thanh, Tiêu
Thất cùng Chu Tứ chạy ra trông thấy như thế thì ai nấy ôm bụng nhịn cười không được.
Đoạn rồi, thấy Trí Thanh hòa thượng cau mày lại bảo Bành Khải Lôi rằng:
- Không biết vì cớ gì mà sư đệ lại làm phiền tới thế?
Khải Lôi nghe nói, cũng không nói lấy nửa lời cứ lẳng lặng đi
xồng sộc vào chỗ bồ đoàn đặt ở trước cửa Phật đài, quỳ phắt ngay xuống,
lạy lấy lạy để một lúc. Đoạn rồi lên tiếng dõng dặc mà khấn lên rằng:
- Đệ tử là Bành Khải Lôi, xin bắt đầu quy y Phật tổ từ nay, và xin có mấy lời tuyên thệ trước nơi Phật tổ: Thứ nhất, đệ tử không thắp
một nén nhang nào; thứ nhì, đệ tử không niệm một câu kinh gì; thứ ba,
không kiêng ăn mặn; thứ tư, không bỏ rượu; thứ năm, không phải ở chùa và thứ sáu, không kiêng những việc sát sinh. Vậy đệ tử xin lấy pháp danh
tên là Lục Bất (sáu điều không). Dám xin Phật tổ chứng cho....
Khấn xong, chàng đứng dậy quay ra, nét mặt dương dương tự đắc cười bảo bọn Trí Thanh rằng:
- Từ nay trở đi, các sư huynh phải gọi tôi là Lục Bất hòa thượng, chớ cái tên Bành Khải Lôi không dùng tới nữa.
Các bọn sư ở đó thấy vậy đều cho Lục Bất hòa thượng là điên
cuồng, bảo nhau bấm bụng cười thầm rồi quay đi cả. Bấy giờ Trí Thanh hòa thượng ra dáng nghiêm nghị bảo Lục Bất hòa thượng rằng:
- Sư đệ điên cuồng hay sao mà làm như thế? Đã ra mặt tu hành,
lại còn giữ đủ sáu điều không cấm... Nếu vậy ở đây là chốn danh sơn linh tích không thể dung cho sư đệ ở đây, sư đệ phải đi ngay cho khỏi chỗ
này...
- Được lắm! Được lắm! Sư huynh nên biết, ở đời này những hạng
khẩu phật tâm xà không phải là ít... Sư huynh đừng nên khinh tôi là một
anh sư khổ mới ra đầu phật làm chi! Nếu vậy tôi cũng không ở đây nữa,
tôi xin đi đây...
Nói dứt lời liền quay ngoắt đi thẳng, cũng không ngoái đầu trông lại nữa.
Tiêu Thất thấy vậy, liền bảo Chu Tứ rằng:
- Chúng ta bây giờ cũng rỗi, vậy ta thử ra đi theo hắn, xem hắn làm những cách chi.
Chu Tứ cũng gật đầu cho là phải. Hai người bèn cáo từ Trí Thanh hòa thượng, rồi cùng nối gót theo ra.
Bấy giờ mặt trời đã gần xế, bóng tà dương soi xuống bốn mặt
núi rừng, làm cho ngọn cỏ lá cây, thảy đều phơi màu đỏ ối. Hai người ra
khỏi cổng chùa, trông xuống mạn chân núi bên đông, thì đã thấy Lục Bất
hòa thượng đương xúng xính bộ áo nhà sư đã rách, ra điều tự đắc, rảo
bước mà đi. Chu Tứ cùng Tiêu Thất thấy vậy, đều bấm nhau bảo thầm, rồi
cũng rảo bước xa xa theo ở phía sau.
Được một lúc, mặt trời đã dần dần chìm xuống, đi đến một nơi
phố nhỏ con con kia, thì thấy Lục Bất hòa thượng xăm xăm đi vào quán
rượu. Bất chợt chàng vừa bước chân tới cửa thì bị tên nhà hàng gạt ra mà không cho vào.
- Thằng nhỏ nhà hàng bị nguy hiểm chớ không chơi. Thế nào lão ta cũng đánh cho một trận bây giờ.
Vừa nói dứt lời thì thấy Lục Bất hòa thượng lại vẫn ra vẻ ung dung cười nói, đứng ra trước cửa hàng bảo tên nhà hàng rằng:
- Anh đừng tưởng ta là một nhà sư khổ thế này mà vội khinh ta. Ta còn có hai tên người nhà đi theo trả tiền cho ta kia kìa...
Nói đoạn liền quay về phía sau trỏ vào Chu Tứ và Tiêu Thất mà rằng:
- Đó tức là hai tên người nhà của ta đó...
Bấy giờ bọn Chu Tứ biết rằng Lục Bất đã biết có mình đi theo
rồi, bèn bấm nhau đi thẳng đến chỗ Lục Bất xem chàng xử trí ra sao. Vừa
khi tới nơi, thì thấy tên nhà hàng vẫn còn đứng chắn lấy Lục Bất chưa
cho vào, và có ý trông hai người để xem hỏi ý tứ. Hai người hiểu ý, gật
đầu một cái.
Tên nhà hàng bèn ra dáng lễ phép, cười nói với Lục Bất hòa thượng rằng:
- Xin sư phụ đừng chấp trách, vì con xưa nay bị đền tiền cho
khách ăn lừa đã nhiều, cho nên con phải cẩn thận thế thôi... Xin mời sư
phụ vào cho.
- Ai chấp các anh làm gì! Ta Lục Bất hòa thượng đây, đi khắp các vùng Đại giang nam bắc chưa từng sinh sự với ai bao giờ...
Nói tới đó thì tên nhà hàng đã đưa chàng vào bàn ăn, mời ngồi
xuống đó. Chàng ngồi xuống một cái ghế chính giữa, bảo tên nhà hàng ra
lấy rượu nhắm, rồi mới quay ra vẫy bọn Chu Tứ mà bảo rằng:
- Hai anh cho vào ngồi cả đây cùng ăn một thể cho tiện.
Hai người nghe nói nhìn nhau mủm mỉm cười thầm, rồi cũng ngồi
vào đó. Những người quanh đấy thấy hai người ăn mặc sang trọng mà theo
hầu một lão nhà sư rách rưới như đứa ăn mày thì đều có ý kinh ngạc, thì
thầm bàn tán với nhau.
Lục Bất hòa thượng thì vẫn điềm nhiên coi như không có ai, trỏ bảo rằng:
- Anh chàng Tiêu, anh uống ít ít rượu, rồi ăn cơm đi, đừng uống say rồi lại sinh sự làm phí cả tiền của ta.
Nói đoạn lại quay sang bảo Chu Tứ:
- Ăn uống mau mau, rồi theo ta về nhà trọ, đừng lén đi đâu mà gọi là không có ngay.
Hai người tự nhiên vô cớ bị Lục Bất đe nẹt dạy dỗ, thì vừa bực mình lại vừa tức cười, nhưng cũng không tiện nói ra, đành phải lẳng
lặng để xem Lục Bất xử trí ra sao.
Vừa hay khi đó, tên nhà hàng bưng rượu nhấm lên, Lục Bất làm
như vũ như bảo, ngốn rượu ngốn cơm, vừa một hơi. Đoạn rồi chàng phưỡn
bụng ra, vuốt một cái từ ngực trở xuống bảo hai người kia rằng:
- À hôm nay ta đi mệt quá không ăn được mấy. Thôi các anh cứ ăn đi thôi, để ta đi trước cho được việc.
Nói đoạn liền đứng phắt ngay dậy toan đi.
Tiêu Thất vội nói lên rằng:
- Sư phụ hãy thư thả tính trả tiền hàng đi đã, chúng tôi đây có mang tiền đâu !
Lục Bất nghe vậy, lại ra dáng đường hoàng mà rằng:
- Anh vội cái gì? Tiền ta đã giao cho anh này cả rồi, cứ để anh ấy trả cho...
Nói đoạn lại gọi tên nhà hàng đến, trỏ vào Chu Tứ mà bảo rằng:
- Ta cần phải đi ngay bây giờ, tiền hàng ngươi cứ tính với anh Chu đây này... Ngoài tiền cơm rượu, ta thưởng cho ngươi một lạng nữa
đấy...
Nói dứt lời liền co cẳng đi ngay, không thèm quay đầu trở lại. Tên nhà hàng thấy vậy, nửa mừng nửa sợ, ngây hẳn cái mặt, nhìn theo Lục Bất hòa thượng, không hiểu là một hạng người thế nào.
Được một lát Chu Tứ cùng Tiêu Thất cũng đứng dậy tính trả tiền hàng, và cũng phải thưởng cho tên nhà hàng một lạng bạc, rồi cùng nhau
đi ra.
Ra tới ngoài cửa, Chu Tứ cười bảo Tiêu Thất:
- Cái anh Bành Khải Lôi này có lẽ anh ta phát điên đây chắc, mọi khi anh ta có thế bao giờ !
Tiêu Thất cũng cười cười gật gật mà rằng:
- Chúng ta hãy cứ theo riết, xem rồi lão ta đi đâu, làm những trò gì ?
Hai người vừa nói xong câu chuyện thì quay nhìn đã thấy Lục
Bất hòa thượng đương đi ở phía trước rồi. Bấy giờ trời đã tối hẳn, trên
đường phố đã vắng người đi, và các cửa hàng đều đã lên đèn tất cả. Lục
Bất hòa thượng đi tới chỗ đầu phố, bỗng dừng lại ngửa cổ nhìn lên một
cái đèn của một hàng trọ.
Tiêu Thất đi sau trông thấy, liền bấm Chu Tứ sẽ bảo rằng:
- Kìa, hắn sắp sửa vào nhà trọ đấy ! Phen này ta phải làm cách này để cho hắn bị choáng hồn một mẻ mới được.
Nói đoạn liền ghé vào tai Chu Tứ nói thầm mấy câu. Chu Tứ nghe đoạn, gật đầu cười mủm mỉm rồi hai người cùng rảo bước theo gần đến chỗ Lục Bất. Khi gần tới nơi hai người cùng nói lên rằng:
- Sư phụ thử chọn kỹ xem nhà nào lịch sự thì ta hãy vào đấy mà trọ .
Lục Bất chỉ gật đầu một cái, chứ không thèm nói câu gì.
Lúc đó tên hầu nhà hàng đã trông thấy Lục Bất hòa thượng
nghênh ngang nhìn ngắm từ trước, song vì thấy hòa thượng ăn mặc rách
rưới nên cứ mặc kệ không thèm mời vào. Tới đây nhân thấy có hai người
lịch sự theo đến, mà lại cung kính gọi là sư phụ nên tên hầu điếm cũng
vội vàng vồn vã, chạy ra ngay vái chào mà rằng:
- Xin đón ba ngài vào trọ hàng con. Hàng con sạch sẽ cẩn thận, đón ba ngài vào cho.
Lục Bất hòa thượng gật đầu nói một cách dõng dạc mà rằng:
- Được rồi, anh dọn căn phòng nào nhất hạng cho ta, phải rộng
rãi, phải sạch sẽ ta mới ngủ được. Còn hai tên người nhà ta đây thì nằm ở phòng nào xoàng xoàng cũng được.
Chu Tứ và Tiêu Thất nghe nói, liếc mắt trông nhau, rồi cũng phải cười nói bảo tên hầu điếm rằng:
- Được anh cứ chọn cái phòng hạng nhất cho sư phụ, còn chúng tôi nằm hạng nhì cũng xong.
Tên hầu điếm vâng lời, bèn dẫn ngay Lục Bất hòa thượng tới một gian phòng rất rộng rãi ở về phía nam rồi mới quay ra dẫn bọn Chu Tứ
tới một gian phòng xoàng ở đầu phía bắc.
Đêm hôm ấy, bọn Chu Tứ có ý đợi xem Lục Bất hòa thượng có sang nói chuyện gì không. Nhưng sau khi đã vào phòng rồi thì Lục Bất hòa
thượng đóng cửa đi ngủ ngay, tịnh không tìm đến nói năng chi cả. Hai
người đợi mãi không thấy liền bàn định mưu kế với nhau, rồi cùng đi ngủ.
Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ chưa sáng, hai người đã lóp ngóp
bò dậy định đi thực sớm. Bất ngờ vừa đẩy cửa sổ ra, thì thấy ngay tên
hầu điếm nằm phủ phục ngoài cửa sổ, mở choàng mắt dậy mà nói lên rằng:
- Thưa hai ngài, sư cụ phòng bên kia, người dậy đi từ lúc canh tư kia rồi. Người nói là tiền phòng để hai ngài trả cả, và người dặn
thưởng cho con hai lạng bạc ngoài. Bởi thế con không dám ngủ, phải nằm
đây để đợi các ngài...
Hai người nghe nói, chưng hững người ra, trông nhau nhịn cười
không được. Liền sai tên hầu điếm đi lấy nước lên để súc miệng rửa mặt.
Tên hầu điếm quay ra rồi, Chu Tứ cười bảo Tiêu Thất rằng:
- Rõ thế mới dại! Mình định lừa cho hắn ta phải trả tiền, ai
ngờ hắn lại khôn ngoan lẻn đi trước. Chúng mình thành thử lại làm đầy tớ không công cho hắn...
Tiêu Thất cũng cười rũ cả lên, không sao nhịn được. Đoạn rồi cùng nhau súc miệng rửa mặt, tính trả tiền trọ, rồi cùng đi ra.
Ra đi vừa cách được mươi nhà chợt đã thấy Lục Bất hòa thượng ở trên một cái nóc nhà nhảy tót xuống trước mặt hai người, cười nói mà
rằng:
- Cảm ơn hai anh, tiểu tăng đợi hai anh lâu quá, mời hay anh theo tiểu tăng đi thôi!
Nói đoạn lại khoát đạt bước ra đi trước. Chu Tứ cùng Tiêu Thất lại bưng miệng cười thầm một lúc rồi đưa mắt bảo nhau cố theo cho tận
kỳ cùng. Rồi đó hôm nào cũng vậy, cứ đi đến đâu tiền ăn tiền ngủ, Lục
Bất hòa thượng đều trỏ cho hai người trả. Hai người đành phải è cổ cáng
đáng, không dám nói lấy nửa lời.
Một hôm đi tới trấn Dư Phúc là một cái thành phố lớn, ước
chừng có tới 3, 4 nghìn nóc nhà ở, phố xá hàng quán sát rạt, kẻ đi người lại tấp nập suốt ngày. Lục Bất hòa thượng tới đó cũng len lỏi đi thẳng
vào phố. Chàng đi tới đâu, người ta trông thấy ăn mặc bẩn thỉu thì cũng
tránh dạt cả ra. Chàng thấy thế lại càng đắc ý, chân bước nghênh ngang,
đến chỗ nào đông, cũng cứ phăng phăng len vào đi thẳng.
Bất chợt chàng đương ngước mặt lên trời, chân rảo bước mau,
thì chợt có một đứa bé con gái, tay xách cái giỏ đựng mấy chục trứng gà, ở đằng kia lật đật đi lại, Lục Bất hòa thượng vô ý không nhìn thế nào,
đâm xầm ngay vào đứa bé, làm cho đứa bé ngã sấp một cái xóng xoài ra
đất, giỏ trứng đè xuống dưới bụng, vỡ bẹp tan nát cả ra.
Đứa bé con liền kêu lên một tiếng, rồi vội vàng trở dậy, nắm
ngay lấy áo Lục Bất hòa thượng bù lu bù loa, khóc tướng lên đòi bắt đền
lại. Các người phố xá thấy vậy đều đổ xô ra xúm xít lại xem làm cho Lục
Bất hòa thượng cuống cuồng vô kế khả thi.