….Trong căn phòng kí túc xá,Việt Anh tay chống cằm còn An Vương hai tay xoa xoa vào nhau nhìn chăm chú đống xoài với vẻ đầy xuýt xoa giống như hận không thể "clear" đống xoài này.
Trầm tư một lúc Việt Anh liền tiến tới mở bao tải xoài trước mặt mình. Bên trong là một đống xoài chín. An Vương nhòm vô liền nói: "Toàn xoài chín à?"
Việt Anh gạt thử vài quả ra kiểm tra thử dưới đáy xong thì gật đầu nhìn An Vương nói: "Đều là xoài chín cả. Vấn đề rồi đấy!".
"Ừm...Vấn đề thật, mấy quả xoài này đều chín cả rồi, trông nhìn cùng lắm để được 2-3 ngày. Xử lí chúng thế nào mới là vấn đề đây, tao chỉ thích xoài xanh chứ không hâm mộ xoài chín này đâu!".
Việt Anh nhìn đống xoài mà đau đầu chửi thầm: 'Lão già thối này tự nhiên gửi cái của nợ này lên đây làm gì chứ tính troll hắn à'.
….
"Ơ nè có thứ gì đó trong đống xoài thì phải" An Vương bỗng kêu, tay chỉ đống xoài.
Việt Anh nhìn lại thử rút thứ đó thì phát hiện nó là một tờ giấy nhỏ, bên trong ghi….
…."Nhóc con lâu lắm không gặp, nhớ ta không. À không cần nói ta cũng biết tên nhóc ngươi nhớ ta rồi. Không sao đâu sư phụ ta vẫn ổn, chỉ là tình hình thời buổi kinh tế hiện nay nó hơi khó khăn ấy mà. Ngươi bán hộ sư phụ cái tải xoài, lợi nhuận 7:3 nhé, yên tâm đi sư phụ công bằng mà. Ok nhé chốt là vậy, ai thay đổi ý thì làm cẩu. À quên, học hành thì hãy hành thiện tích đức đừng khẩu nghiệp kẻo trời phạt đó, bye bye bé con thân yêu"...
….Đọc xong Việt Anh không ngần ngại vo tròn tờ giấy phi thẳng nó vào thùng rác góc tường. Lòng rủa thầm: 'Nhớ thương? Kinh tế khó khăn? Bán xoài lợi nhuận 7:3? Khẩu nghiệp rồi lại còn bé yêu nữa chứ? Cứ nằm mơ đi lão già, ở nhà mà, hành thiện tích đức đi, hành hắn ở quê chưa đủ còn tính hành hắn ở phố sao đúng là lão già thối mà, cái thói cổ ngữ xưng hô vẫn không đổi trả biết bao giờ mới đổi tính nữa".
…..Ở một nơi nào đó vùng quê, tại một căn nhà tranh nhỏ, có một ông già đang ngồi trên ghế, một tay nhâm nhi trà, một tay ngoáy tai. Ông già đó bỗng ngoáy ra một cục ráy tai, nhìn cục ráy tai lão nói: "Tên nhóc thối lại khẩu nghiệp rồi, nghiệp chướng thật, đã dặn là hành thiện tích đức mà nó lại đi hành ác tích nghiệp mà...hài..".
….Trở lại với hai tên nhóc chúng ta, An Vương nhìn Việt Anh hỏi: " Giờ làm thế nào?"
"Còn gì nữa ngoài việc xử lí chúng chứ chẳng lẽ đổ đi thì phải tội chết mất" Việt Anh hít sâu rồi thở dài rồi nói.
"Đã đến lúc áp dụng câu nói học đi đôi với hành rồi đấy, sử dụng kiến thức Marketing để xử lí vụ này, đấy chính là giải pháp duy nhất!" Việt Anh nói với An Vương.