….loạt xoạt….hai đứa đi một đoạn khá xa cảm thấy không có ai. An Vương liền nhảy sang bắt vai Việt Anh, mặt lại gần nhướng nhướng mày hỏi với vẻ tự hào: "Thấy anh pro không?".
Việt Anh không nói nhiều chỉ gật đầu tán thành. An Vương bắt đầu nổ: "Chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi, lươn lẹo tý là ok".
Hơi ngừng hắn lại nói tiếp: "Thực ra chuyện này cũng đơn giản, ai trong trường cũng biết cô Hương với lão Lưu, hai người này luôn xung khắc với nhau, một bên vì lợi ích học sinh còn một bên lại vì giáo viên. Cho nên chúng ta chỉ cần diễn một vở kịch nhỏ để khiến lão Lưu buộc lựa chọn giữa việc giữ chúng ta mà mất danh tiếng hoặc thả chúng ta để giữ danh tiếng" hắn vừa nói vừa tay nâng cằm khẽ cười nhẹ.
Việt Anh nghe vậy liền bật hỏi: "Ơ thế số cô Hương sao mày có được, mày có dính líu gì với cô đâu mà cần số cô ấy".
"Chuyện này còn phải hỏi, trong trường này những nhân vật quan trọng tao đều có số kể cả học sinh, tao muốn là sẽ có. Thế nào thấy thằng bạn mày quá giỏi đúng không? Mày tìm mấy kiếp mới có được thằng bạn như tao đấy em ạ!".
"Dẹp...về phòng" Việt Anh biết An Vương nó lại sắp lên cơn nên dẹp luôn cho khỏi đau đầu.
…..
Hai đứa về đến phòng liền thấy có ai đó đang đứng chờ trước cửa phòng hắn. Việt Anh mở lời trước: "Bạn này bạn có chuyện gì vậy?".
Người đó quay sang thấy Việt Anh liền mừng rỡ nói: "Việt Anh cậu đây rồi! Mau đi theo tôi" nói rồi người đó liền dẫn đường hai đứa cũng tò mò đi theo sau.
...cạch cạch tiếng bước chân hấp tấp vang lên, ba người cùng đi đến phòng bảo vệ. Ở đó có một cái bao tải, An Vương nhìn từ xa liền bán tín bán nghi đoán mò thì thầm bên tai Việt Anh nói: "Đừng nói là bảo anh em ta đi lao động, khuân vác đấy chứ? Nếu thế thì tao xin nguyện từ chối luôn cho khỏe, đùa gì chứ là cả bao tải đấy".
Người đó dừng chỉ vào bao tải rồi nhìn Việt Anh nói: "Bao tải này là của cậu đấy".
"Tôi ư?" Việt Anh ngạc nhiên.
Người đó gật đầu nói tiếp: "Có một người đến mang theo bao tải này nhắn gửi là đưa cho cậu".
Việt Anh suy nghĩ thầm: 'Người gửi là ai?Mục đích là gì? Bao tải kia chứa gì?" Một loạt câu hỏi lơ lửng trong đầu hắn.
"Từ từ" An Vương bên cạnh bỗng bật thốt làm hắn tỉnh lại hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Có mùi" An Vương nói xong liền hít hít trong không khí.
"Mùi gì?" Việt Anh hỏi.
An Vương nhắm mắt cảm nhận tiếp tục ngửi lần theo mùi hương trong không khí thì phát hiện mùi hướng này xuất phát từ bao tải. Khẽ cảm nhận kĩ hơn hắn liền đôi mắt sáng ngời hô to: "Xoài...là mùi xoài. Ôi trời là món xoài muôn năm của tôi ơi!".