Kỉ niệm Valentine : Tình yêu vĩnh hằng (P1)

Chương 30: Hồi tưởng (1)

Chương 30
Việt Anh không biết rằng khi hắn nói câu đó lão Trần phía sau thân khẽ run, mắt lâm vào hồi ức…..

….Bùm ...Hú! hú! báo động tại một phòng chỉ huy quân sự, mọi người đang chạy gấp đôn thúc bỗng một người lính chạy đến trỗ người mặc đồ đội mũ chỉnh tè nói: "Thiếu tá nguy rồi nguy rồi căn cứ chúng ta bị tập kích hiện phân khu một đã bị kẻ địch đổ bộ chiếm đóng rồi còn phân khu 2 và 3 sắp không chống cự nổi, chúng ta phải mau rời đi. Trung tướng đã ra lệnh lập vành đai 1, 2 và 3 rồi chúng ta chỉ cần đén đó là an toàn".

Rầm… rầm căn cứ rung chuyển dữ dội, người lính nhìn vị thiếu tá trẻ tuổi trước mặt này được vạn người tôn sùng lòng gấp như lửa đốt nhưng vẫn yên lặng đứng bên mặc cho căn cứ đang có dấu hiệu sắp sụp.

Sau một lúc trầm tư thiếu tá mở miệng nói: "Ngươi cứ dẫn mọi người đi đi ta ở lại".

Người lính nghe vậy quả quyết nói to: "Không được thiếu tá ngài phải đi cùng chúng tôi tính mạng ngài rất quan trọng không thể xảy..." chưa chờ hắn nói hết bỗng mảng tường trên trần sập xuống. Thiếu tá Tả Thiên nhanh chí đạp bay tên lính ra cổng căn cứ.

Tên lính thóat khỏi bị mảng tường đè sập đứng dậy định chạy lại tiếp tục khuyên thì nghe thấy giọng uy nghiêm mang tính quả quyết của Tả Thiên vang lên: "Cậu mau về báo với Trung Tá tôi sẽ ở chỗ này không cần họ lo lắng. Đây là lệnh không cho phép phản kháng".

Tên lính định tiếp tỵc khuyên nhưng thấy sự quả quyết và ánh mắt kiên định trước mặt kia không thể làm gì hơn khác mắt đỏ đành cắn răng rời đi, trước khi đi còn nói: "Thiếu tá bảo trọng!".

Còn thiếu tá lúc này thì bắt đầu bước đi vừa đi vừa khoác áo giáp lên người đội mũ, tay giắt theo một băng lựu đạn lên thắt lưng, sau lưng vác theo khẩu M16 lẫn M1887 hai tay phía trước cầm mỗi tay một khẩu MP40 đi đến phân khu 2 và 3. Tả Thiên lưng thẳng đi từng bước về phía chiến trường.

Tại Phân khu 2
….Đoàng...chíu ...bụp. A! a! a!...Rầm từng tiếng âm thanh bắn súng, tiếng người kêu, tiếng nổ lớn, tiếng công trình sụp đổ và hơn thế nữa là âm thanh kêu cứu của những người lính, những cái xác đẫm máu được ánh mặt trời chiếu vào bay lên nồng đậm mùi huyết tinh khắc họa rõ sự khốc liệt của chiến trường. Tả Thiên đứng đó nhìn khung cảnh chiến trường ấn tượng khắc cốt ghi tâm vào não hắn vậy.

Tả Thiên nhìn những người lính ngã xuống, từng màn hồi ức vui vẻ cười nói, lúc khó khăn mọi người cùng đồng lòng vượt qua,.... từng màn trôi qua hắn mắt đỏ hoe.

Đúng lúc này một người lính vô tình thấy Tả Thiên vội chạy đến kêu to: "Thiếu tá sao ngài ở chỗ này? Ở đây nguy hiểm lắm ngài mau về đi tất cả để chúng tôi lo". Tiếng nói của tên lính rất to khiến cho nhiều người lính xung quanh cũng nghe thấy liền nhìn sang phát hiện là Thiếu tá liền cùng hô to khuyên: "Thiếu tá ngài mau về đi….thiếu tá ở đây nguy hiểm lắm...ai mau đưa thiếu tá về".

Tả Thiên nhìn hành động của họ vì mình quên cả bản thân mặc hiểm nguy tính mạng trước mắt liền cảm động nói to: "Ta! thiếu tá Tả Thiên ở đây không đi đâu, cùng mọi người chiến đấu đến cuối cùng vì tổ quốc vì những người anh em đã ngã xuống của chúng ta bất chấp sinh tử".

Những người lính nghe xong nghe vâny bỗng cảm thấy một luồng nhiệt huyết rong người dâng lên, bỗng một người lính đứng lên nói to: "Thiếu tá đã hi sinh ra đây cùng chúng ta đánh trận, vì tổ quốc, vì thiếu tá và vì những người anh em đã ngã xuống tất cả hãy LÊN!!!".