Chiều nay Vân Thịnh mơ thấy Khuynh Thế lúc nhỏ, nàng
còn là một tiểu nha đầu giống như một viên thịt, năm đó nhà hắn sa sút, bị bán
vào phủ công chúa làm nô tài, lần đầu tiên hắn thấy Khuynh Thế là lúc buổi tối,
Tiểu công chúa len lén chạy đến bên hồ nước bắt đom đóm, nàng chụp nửa ngày
cũng không bắt được con nào, hắn tiện tay bắt cho nàng một con, khuôn mặt
cô gái nhỏ nhắn mắt tròn to nhìn hắn kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn phát ra
tiếng “a a” kinh ngạc.
“Đại ca ca thật là lợi hại.”
Nhà hắn xưa kia cũng có chút khá giả, khi đó cũng
không cảm thấy mình có chỗ nào không bằng người, hắn nói:“Bay đầy trời như thế,
muốn bắt quá dễ”.
Thịt viên công chúa đang cầm đom đóm ủy khuất
nói:“Khuynh Thế không bắt được”.
Trái tim mềm nhũn, hắn sờ sờ đầu công chúa:“Ta giúp
ngươi.”
Cầm một túi đom đóm, Khuynh Thế vui vẻ cười khanh
khách. Sau đó Vân Thịnh nhớ lại, có lẽ là bắt đầu từ khi đó, hắn không thể
chống cự lại nụ cười đó của nàng.
Sau nô phó hầu hạ Khuynh Thế tìm tới, trước không nói
gì liền mắng Vân Thịnh té tát, hắn còn nhỏ, giận đến đỏ bừng mặt, là Khuynh Thế
cắn người nọ một cái, lảo đảo chạy tới ôm một cánh tay hắn, nói:“Ngươi mắng ta!
Khuynh Thế làm sai thì mắng Khuynh Thế! Không cho phép bắt nạt Đại ca ca!”.
Vì vậy sau này hắn trở thành thị vệ bên người công
chúa, Khuynh Thế đối xử với hắn không giống những người khác, hắn cũng dốc
lòng hồi báo tâm ý của nàng, nhưng, cho dù hắn hồi báo thế nào, cuối cùng hắn
vẫn nợ nàng, hơn nữa không cách nào đền bù được.
Trời sáng, Khanh Thời lại hầm cháo cho hắn, hắn lẳng
lặng uống hết.
Hắn muốn dùng tất cả của bổ khuyết vào chỗ trống kia,
mặc dù, hắn chỉ lấp được một chút, chỉ cần có chút liên quan đến Khuynh Thế dù
ít đến đáng thương, đối với hắn mà nói cũng là vô cùng trân quý.
Xuân đi thu tới, hộ quốc tướng quân bệnh nặng. Nằm
liệt giường không dậy nổi.
Hoàng đế lo lắng phái ngự y trong cung đến thăm mấy
lần, lần nào cũng giống nhau, khí hư thể yếu, mọi người đều nói Hộ quốc tướng
quân Vân Thịnh đã sắp đi đến điểm cuối cuộc đời rồi. Vân Thịnh lại cảm thấy
không có gì không tốt, thời gian hắn ngủ mỗi ngày một nhiều, thì được mơ thấy
Khuynh Thế cũng nhiều lên. Cho dù phải nhớ lại những đau đớn kia, nhưng so với
việc sau khi tỉnh lại trong đầu trống rỗng thì những điều đó tất cả đều là hạnh
phúc.
.
Khanh Thời ngày ngày túc trực bên giường, trong phòng
mùi hoa quế lượn lờ, Vân Thịnh đang ngủ say tựa như lại gặp phải ác mộng, hắn
xoay người, miệng nỉ non nói mơ, Khanh Thời nghiêng người lại gần nghe, mơ hồ
cảm giác được hắn đang gọi tên nàng:“ Khanh Thời… Khanh Thời……” Tựa như muốn
khắc hai chữ này vào cốt tủy, ngay cả chết cũng không thể quên.
Khanh Thời run lên, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một
hộp gỗ dưới gối của Vân Thịnh, hắn chưa bao giờ ngủ cùng nàng, nên Khanh Thời
chưa bao giờ nhìn thấy cái hộp này. Trong lòng nàng căng thẳng, cuối cùng tò mò
rút hộp gỗ kia ra .
Mặt ngoài hộp gỗ bóng loáng, giống như bị người vuốt
ve ngàn vạn lần, mở cái khóa nhỏ, bên trong là một dải lụa đỏ, cùng với đó là
vài lọn tóc dài, được người quý trọng cuốn thành một túm, lấy dây đỏ buộc lại.
Khanh Thời không khỏi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lọn
tóc dài kia, hình như đã qua rất nhiều năm, tóc đen đã có chút khô cứng, nhưng
Khanh Thời có thể tưởng tượng, lúc đầu những lọn tóc này chắc hẳn vô cùng xinh
đẹp.