Giá y màu đỏ bay theo gió, nàng đứng trên Kì Thiên Đài, ánh mắt xuyên qua tấm mạn che bằng tơ vàng trên đầu, lạnh nhạt nhìn trăm quan cúi đầu. Tầm mắt chuyển tới người thị vệ đứng bên phải Kì Thiên Đài. Thị vệ kia mặc giáp bạc giày đen không giống với những kẻ khác, bên hông đeo ngọc bội màu xanh đặc trưng của phủ Công chúa.
Đó là thị vệ trưởng phủ công chúa, là……người nàng yêu.
Thị tỳ bên cạnh dâng nàng ba chén rượu thánh, nàng không động, chỉ hơi cúi đầu, vẻ mặt cao ngạo nhìn chằm chằm người kia. Lúc này không ai dám thúc giục nàng, lễ tế trời bị ngừng lại, trăm quan dưới đài bắt đầu rì rầm.
Những âm thanh này cuối cùng cũng tác động đến thị vệ trưởng đầu gỗ kia. Hắn quay đầu, ánh mắt giao với ánh mắt công chúa. Mũ phượng áo choàng vai, công chúa của hắn là người đẹp nhất thế gian. Nhưng công chúa là người hắn vĩnh viễn không thể đụng vào, chỉ nhìn thôi cũng đã là vượt quá khuôn phép.
Tay Vân Thịnh nắm chặt thành đấm, mặt hắn không chút thay đổi quay đầu đi, kiên quyết cắt đứt tầm mắt đang giao nhau, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân.
Bức rèm ngọc che đi khóe môi cong như cánh cung, tựa như khổ tựa như đau vừa tựa như bất đắc dĩ chấp nhận số phận. Tay áo phất qua chiếc khay khắc hoa văn hình rồng, nàng giơ chén rượu thứ nhất lên, quốc sư sau lưng cao giọng: “Bái trời!” Nàng giơ cao chén rượu qua đầu, một chén rượu vẩy lên trời xanh, sắc mặt nàng bình tĩnh, mang theo hào khí của nam tử nói: “Từ biệt đất nước.”
“Bái đất!”.
“Từ biệt dân chúng.”
“Bái tổ!”.
“Từ biệt gia đình.”
Nghi thức hoàn thành, Vĩnh Minh công chúa của Đại Tề ngồi lên xa giá đi về Việt quốc phía nam, từ đó công chúa Khuynh Thế của Đại Tề khó có thể trở về Đại Tề một lần nữa.
Tỳ nữ bên cạnh muốn tới đỡ nàng, Khuynh Thế lại vung ống tay áo lên, ý bảo tỳ nữ lui sang một bên. Nàng cởi mũ phượng tơ vàng trên đầu tiện tay ném thẳng xuống chân Vân Thịnh. Vân Thịnh hoảng sợ, ngẩng đầu lên, lại thấy Khuynh Thế rút ra một chiếc trâm cài đầu, kì thật là một lưỡi dao mỏng. Đó là vật hắn tự tay làm tặng nàng vào lễ cập kê năm nàng mười lăm tuổi, để cho nàng phòng thân nếu gặp phải nguy hiểm. Xưa nay, nàng luôn cất giấu như bảo bối, không ngờ lần đầu tiên dùng, lại là tại nơi này, trong lúc này…
Vân Thịnh đang định khuyên nàng đừng làm chuyện dại dột, bị hành động của nàng làm cho sững sờ. Hắn còn chưa đến được bên người nàng, đã thấy Khuynh Thế xõa tóc xuống, dùng dao nhỏ cắt đứt mái tóc dài, tiện tay vung lên, tóc đen như tơ bay đầy trời.
Trăm quan kinh hãi, Hoàng đế xem lễ cũng đứng dậy, nô phó thị vệ trên đài quỳ đầy đất, chỉ có Vân Thịnh ngây người đứng đó, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn vào mắt Khuynh Thế, không tài nào thoát ra được. Hắn nghe giọng nói yếu ớt của nàng vang lên: “Tế công chúa Khuynh Thế, từ biệt …. cùng chàng.”
Lời này tựa như xiềng xích, khóa chặt cả đời Liễu Vân Thịnh. Cả đời…
Khuynh Thế cương quyết xoay người, cúi đầu lạy hoàng đế : “Lần này Khuynh Thế đi không bao giờ có thể trở về, nguyện lấy tóc thay người lưu lại Đại Tề! Chúc cho xã tắc trường tồn, mong cho quốc gia trường an!” Dập đầu ba cái, dường như khiến cho ba ngàn dặm quốc thổ Đại Tề rung động.
Trăm quan yên lặng, Hoàng thượng trầm ngâm.
Khuynh Thế đứng dậy, đứng thẳng sống lưng, ánh mắt không còn do dự nữa, quyết tuyệt đi xuống kiệu hoa đã chờ dưới Kì Thiên Đài. Không có nửa phần lưu luyến.
Giá y bởi vì lễ bái mà dính bụi bậm, mái tóc nàng xốc xếch, trên trán chảy ra chút tơ máu, nhưng ở trong mắt Vân Thịnh Khuynh Thế như vậy mới thật sự khuynh quốc khuynh thế. Trên đời này sẽ không bao giờ có một cô gái như nàng nữa, sẽ không bao giờ….