Khinh Ngữ

Chương 17

Edit:..Lam Thiên..

Sau lưng Tô Dật An, có rất nhiều giáo sư lục tục đi ra, đa số đều là các giáo sư lớn tuổi hơn. Có người đi lên phía trước bắt tay với Tô Dật An, hỏi han đôi câu, sau đó rời đi.

Lúc này Lâm Khinh Ngữ mới nhớ tới, hình như hôm nay Tô Dật An có bài báo cáo kết quả làm việc ở thư viện.

Mấy ngày nay cô  bị Tô Hạ làm cho tâm thần rối loạn, hoàn toàn quên mất ở trên lớp Tô Dật An từng nói khoa yêu cầu mỗi lớp phải báo lên mười người tham gia bài báo cáo này. Đúng lúc "Lâm Thanh Vũ” là tên thứ mười trong lớp của bọn họ.

Làm thế nào bây giờ, cô đã hoàn toàn quên mất?......

Nhìn các  giáo sư chung quanh rời đi, Tô Dật An vững vàng bước xuống bực thang, đi về phía Lâm Khinh Ngữ, sau đó dừng lại ở bậc thang cuối cùng, từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm, trên trán Lâm Khinh Ngữ khẽ toát ra mồ hôi lạnh.

Tới......

Tô Dật An bắt được điểm yếu thứ nhất của cô.

Hai người nhìn nhau, cho đến khi các  giáo sư khác đều rời đi hết, trước cửa thư viện khôi phục  lại yên tĩnh, Tô Dật An mới mở miệng: "Còn muốn làm con trai nữa sao?"

Kỳ lạ, hình như anh ta cũng không muốn nói đến chuyện cô không tới tham gia bài báo cáo. Mà anh ta hỏi như vậy, hình như là vừa rồi anh ta có nhìn thấy một màn Tô Hạ thổ lộ với cô......

"Dĩ nhiên là muốn." Lâm Khinh Ngữ mạnh miệng trả lời.

Tô Dật An khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.

Ở lúc Lâm Khinh Ngữ vẫn còn đang kinh ngạc khi thấy anh ta lại dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, thì giọng nói của Tô Dật An liền truyền đến: "Hai giờ chiều nay, em đem bài báo cáo hôm nay giao cho tôi." Anh ta vừa quay đầu lại, gò má  gọn gàng nhưng rất tinh xảo hiện ra, "3000 chữ."

Lâm Khinh Ngữ: "......"

Vì vậy, Lâm Khinh Ngữ không còn tinh lực dư thừa tiếp tục rối rắm quan hệ giữa cô và Tô Hạ,  cô đem toàn bộ tinh lực cầm đi nguyền rủa Tô Dật An.

Lâm Khinh Ngữ cơ hồ phải mất cả đêm, mới viết ra được một phần cảm nghĩ 3000 chữ.

Hai giờ chiều sau khi đi học, Lâm Khinh Ngữ  nộp bài tập, cô hận không thể đem bài báo cáo in ra sau đó đập tất cả vào mặt Tô Dật An.

Cô u ám nộp bài tập, u ám  trở lại chỗ ngồi của mình,  u ám nhìn chằm chằm Tô Dật An đang bình tĩnh như thường ở trên bục giảng, trong lòng cô chỉ muốn nói nếu như trời cao có thể  cho cô thêm một cơ hội nữa, để cho cô trở lại  lúc cô còn bé, cô nhất định sẽ mặc cho Tô Dật An bị người đánh chết cũng sẽ không giúp một tay!

Đây là  một tai họa!

Cô còn đang suy nghĩ, lại cảm thấy  bên cạnh chợt thổi tới một trận gió.

Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn lại, Tạ Thành Hiên ngồi xuống bên cạnh cô.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì Lâm Khinh Ngữ bị Tô Hạ theo đuổi mà tâm trí lao lực quá độ, mặc dù cùng Tạ Thành Hiên ở chung một phòng ngủ nhưng cô cũng không còn chú ý  tới anh ta nhiều nữa, hôm nay thấy tâm tình của anh ta xuống  thấp như vậy, cô không khỏi kinh ngạc: "Tạ Thành Hiên." Lâm Khinh Ngữ  gọi anh ta, "Làm sao vậy?"

Tạ Thành Hiên thở dài một cái thật sâu, cũng chỉ lắc đầu một cái, không có nói nhiều.

Lúc nào thì Lâm Khinh Ngữ nhìn thấy qua nam thần như ánh nắng mặt trời rực rỡ  của mình u buồn thành như vậy, chẳng lẽ là nữ sinh anh ta thích cự tuyệt  anh ta? Hay  là anh ta gặp phải đả kích nào đó?

Cô  lưu tâm, cả một giờ học buổi chiều, đều cố tính hay vô tình liếc  nhìn Tạ Thành Hiên mấy lần. Mặc dù  cô hiểu biết rõ người đang đứng trên bục giảng chính là Tô Dật An, trong lúc nhất thời cô cũng không đoái hoài tới.

...... Cho đến khi cô bị điểm tên.

Người phía sau  chọc vào lưng của cô, Lâm Khinh Ngữ mới ném Tạ Thành Hiên ra khỏi đầu.

"Đứng lên a." Bạn học bên cạnh nhắc nhở  cô.

Lúc này Lâm Khinh Ngữ mới hồi hồn, đột nhiên đứng thẳng lên.

Tô Dật An nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như có như không mang theo  một chút lãnh lẽo lạnh hơn so với ngày thường.

Anh ta không  hề đưa ra bất kỳ nhắc nhở nào, cứ như vậy mặc cho Lâm Khinh Ngữ trầm mặc mà hơi lúng túng đứng, cho đến khi sự trầm mặc và lúng túng này lan tràn đến mức khiến những người khác có chút khó chịu, anh ta mới rốt cuộc mở miệng: "Ngồi xuống đi."

Lâm Khinh Ngữ cắn răng ngồi xuống. Ở trong lòng đâm chết   Tô Dật An mười triệu lần

"Về đáp án của vấn đề này......" Tô Dật An quay đầu đứng ở trên bảng đen viết chữ, trong nháy mắt khi viên phấn chạm lên tấm bảng đen cũng bởi vì dùng hơi quá sức mà  gãy thành một đoạn,  anh lại  làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục viết tiếp.

Lúc Tô Dật An làm  quá nhiều việc đều là như vậy, mặc dù trong lòng tâm tình không tốt, nhưng trên mặt vẫn che giấu rất cẩn thận, khi anh còn rất nhỏ anh đã học được chiêu này.

Năm đó bà nội Tô Dật An qua đời, cô của anh muốn đem anh mang ra nước ngoài nuôi, thủ tục cũng đã làm đầy đủ hết, hôm đó là ngày cuối cùng anh đến trường đi học.

Cả ngày, Lâm Khinh Ngũ  đều quay đầu nhìn anh, không nghe giảng bài, không đọc sách, một mực nhìn chằm chằm anh, cho đến tận tiết cuối cùng sau khi học xong,  thầy giáo để cho anh lên bục giảng nói lời tạm biệt vơi mọi người, anh khom người chào, thời điểm  đứng thẳng lên, anh đã nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ ngồi ở trên ghế, cắn miệng, cúi đầu, lạch cạch  rơi nước mắt.

Đó là lần đầu tiên Tô Dật An biết, thì ra  trên thế giới này, vẫn còn có một người không có quan hệ huyết thống với anh,  nhưng lại có thể  mang đến cho anh đau đớn từ trong xương máu.

Thầy giáo đem tất cả quà tặng chia tay của các bạn học để vào một cái túi, đưa cho cô của anh,  thứ duy nhất anh cầm trong tay, chính là cái  lọ sao giấy nhỏ Lâm Khinh Ngữ cho anh.

Anh  bị cô của anh mang đi, lúc tới cửa trường học, sau lưng truyền đến tiếng bước chân đuổi theo.

Anh  biết là ai, quay người lại, anh liền bị người đến ôm chặt.

Bên tai, tất cả đều là tiếng Lâm Khinh Ngữ khóc thút thít,  cô nói: "Tô Dật An,  cậu có thể không đi được không? Tớ luyến tiếc  cậu!"

Tô Dật An liếc nhìn cô của anh, một tay anh vỗ vỗ lưng Lâm Khinh Ngữ nói: "Tớ không thể không đi."

Anh  không thể mang thêm phiền toái cho cô của anh, cha mẹ qua đời, bà nội bệnh chết, cô của anh phải đi đi về  về  giữa nội quốc và ngoại quốc, một năm qua đi, cả người đã gầy đi rất nhiều, đối với tình cảnh của mình trong lòng anh rất rõ ràng, anh không thể  ở lại, càng không thể nói không hiểu chuyện, khiến cô của anh khổ sở.

Lâm khinh ngữ khóc  ở bên tai anh. Cuối cùng là  thầy giáo đem Lâm Khinh Ngữ kéo ra, Tô Dật An mới có thể rời đi cái ôm của cô.

Lúc đó anh nhìn  thấy gương mặt khóc đến nhếch nhác của Lâm Khinh Ngữ, liền nghĩ, chờ tới một ngày, khi anh đã trưởng thành, độc lập, tự mình có thể phụ trách, anh nhất định  sẽ trở lại, trở về quốc gia này, tìm được người này..... 

Sau đó không bao giờ để cho cô khóc như vậy nữa.

Cô  của anh  dẫn anh lên xe, xe khởi động, hai tay anh vẫn nắm thật chặt lọ sao giấy Lâm Khinh Ngữ làm cho anh, không  có ý định tiếp tục quay đầu lại, bởi vì mặc kệ anh có quay đầu lại thế nào, cuối cùng anh  cũng đều  phải đi. Nhưng anh không ngờ, ở lúc anh kiên quyết, phía sau xe truyền đến tiếng hét kèm theo tiếng khóc nức nở của Lâm Khinh Ngữ: "Tớ còn có chuyện chưa nói cho cậu biết!"

Quyết tâm của anh cứ như vậy dễ dàng bị phá bỏ, anh quay đầu lại, thấy Lâm Khinh Ngữ giãy khỏi tay thầy giáo, đuổi theo phía sau  xe anh kêu lên:

" Tớ thích  cậu!"

"Tô Dật An! Tớ thích cậu!"

"Pằng"  một tiếng, phấn viết gãy lần thứ hai. Đột nhiên  anh giống như  lúc đang ở  trong xe,  trái tim chợt xông ra mừng rỡ, kích động,  đau đớn cũng đột nhiên giống như tùy theo mà đến, xa cách khó chịu cùng thống khổ.

Cô  của anh cũng nghe thấy tiếng hét của Lâm Khinh Ngữ, ở bên cạnh cười  nhìn anh: "Tiểu tử sức quyến rũ thật lớn, không sao, sau này vẫn còn có rất nhiều cô  gái tốt chờ con."

Cô của anh nói sai rồi.

Anh vô cùng hiểu rõ ràng, trong sinh mạng của anh, anh chỉ biết anh đã gặp được một cô gái như vậy,  cô là Lâm Khinh Ngữ. Giống như quà tặng xuất hiện ở trong tuổi thơ bất hạnh và cô đơn của anh.

Cô  là duy nhất, là độc nhất vô nhị......

-

Tô Dật An khẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ vừa mới ngồi xuống.

Cô lại lặng lẽ nhìn Tạ Thành Hiên...... Hai mắt...... Còn định nhìn thành ba mắt,  cô quay đầu  nhìn thấy anh. Bốn mắt nhìn nhau, sau đó vẻ mặt Lâm Khinh Ngữ cứng đờ, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, trong miệng không biết đang lầm bầm cái gì, mới nhìn giống như rất tức giận.

Mặt Tô Dật An không chút thay đổi quay đầu, tiếp tục viết chữ trên bảng đen.

Bạn cùng lớp cũng chú ý tới, hôm nay mỗi một  nét chữ của Tô Dật An  đều nặng hơn so với bình thường một chút.

Tất cả mọi người vẫn sợ đến run lẩy bẩy...... giáo sư Tô thật sự không thể chọc a, tính khí lớn đến mức  tinh thần lạc đi một chút cũng sẽ tức giận......

Hết giờ học Tạ Thành Hiên liền rời đi, Lâm Khinh Ngữ muốn đi cùng, nhưng Tô Dật An ở trên bục giảng  gọi một tiếng: "Lâm Khinh Ngữ."

Lâm Khinh Ngữ gần như cắn răng nghiến lợi,  cô trừng mắt  nhìn Tô Dật An, Tô Dật An không nóng không lạnh  nói một câu: "Tới đây một chút, luận văn của em có vài chỗ  bị sai."

Lại là dấu chấm câu sai rồi đi! Lại là dấu chấm câu sai rồi đi! Lâm Khinh Ngữ vén tay áo, dùng một bộ dáng uy hiếp đi đến, Tô Dật An lại thật sự chỉ ra vài chỗ sai ở trong luận văn của cô, anh đem luận văn  trả lại cho cô nói: "Trở về  sửa lại, ngày mai  nộp cho tôi."

Chính trực đến mức khiến Lâm Khinh Ngữ á khẩu không trả lời được.

Tô Dật An tiếp tục đi hướng dẫn những sinh viên khác, Lâm Khinh Ngữ cũng chỉ đành phải rời đi, nghĩ muốn tìm Tạ Thành Hiên, nhưng lại không tìm được.

Sau khi Tô Dật An đem toàn bộ  vấn  đề  của sinh viên đều giải quyết hết, anh liền thu đồ, rời khỏi phòng học, ở chỗ rẽ trên cầu thang anh nhìn thấy Tạ Thành Hiên, Tạ Thành Hiên  đang nằm ở trên lan can, nghe tiếng đùa giỡn của một nam sinh và nữ sinh truyền tới  từ phía dưới.

Vẻ mặt anh ( TTH) có vài phần cô đơn.

Tô Dật An liếc mắt nhìn phía dưới, một  nữ sinh cột tóc đuôi ngựa  đang nhìn chằm chằm một nam sinh khác cười đến rực rỡ.

Chuyện này  khiến trong lòng Tô Dật An chuyển một cái, anh liền hiểu ra, đồng thời cũng nghĩ đến một chuyện khác. Anh đi tới sau lưng Tạ Thành Hiên  nói: "Thích  thì phải hành động."

Tạ Thành Hiên nghe  thấy tiếng của Tô Dật An, sợ đến hết hồn, anh quay đầu lại nhìn Tô Dật An: "Giáo sư......" Anh hoàn toàn không ngờ tới Tô Dật An còn có thể nhiệt tình quan tâm những chuyện này...... Căn cứ vào biểu hiện thường ngày của giáo sư Tô, chẳng lẽ không phải là gương mặt luôn luôn lạnh lùng giống như cái gì cũng không thấy hay sao?......

Tạ Thành Hiên gãi gãi đầu nói: "Em đã thử qua." Anh bất đắc dĩ cười cười, sau đó buông tay xuống.

Tô Dật An lại liếc mắt nhìn xuống một cái, lần này nhìn thấy gương mặt của nữ sinh kia: "Lớp ba đại học năm thứ hai khoa hóa học Trần Thi đúng không?."

Tạ Thành Hiên vừa sợ vừa giật mình: "Làm sao thầy biết......"

"Môn học tự chọn của cô bé có giờ của tôi."

"Nha...... Trí nhớ của giáo sư thật tốt......"

Tô Dật An nói rất nhanh: "Bọn họ còn chưa có ở chung một chỗ."

" Làm sao thầy biết?......"

"Trong giờ nghỉ giải lao nữ sinh nói chuyện phiếm, họ có nói qua, nam sinh  kia đuổi theo Trần Thi, nhưng Trần Thi  chưa có đồng ý."

" Giáo sư  thầy lại còn cố ý nghe nữ sinh nói chuyện bát quái trong giờ nghỉ giải lao sao?......" Ánh mắt Tạ Thành Hiên trở nên vô cùng vi diệu.

"Vô ý nghe, chỉ là đại não dư thừa nên nhớ kỹ, không phải cố ý."

"...... Từ lâu đã nghe nói chỉ số thông minh của giáo sư rất cao, không ngờ còn có thể cao như vậy......"

"Cho nên." Tô  Dật An làm tổng kết, trong tròng mắt đen mang theo một tia tinh quang, "Cậu còn cơ hội."