Hậu quả trực tiếp của việc nổi trên mạng xã hội, chính là khi Lâm Khinh Ngữ đang trên đường tới lớp học, bên cạnh sẽ có kha khá ánh mắt cảm thấy hứng thú như có như không rơi trên người cô.
Lâm Khinh Ngữ hơi mất tự nhiên…
Khiến cô càng không được tự nhiên là, lúc đi học lướt Weibo bạn học vừa lướt vừa quay đầu nhìn cô một cái, bạn học trò chuyện trên Wechat, vừa trò chuyện vừa quay đầu nhẹ nhàng phát ra một tiếng cảm thán “Oa” với cô. Lúc tan học, bạn học nam vỗ vai cô nói: “Tiểu tử cậu được đấy, đủ đàn ông.” Bạn học nữ đi qua bên cạnh liền mỉm cười nhiệt tình với cô: “Không ngờ khoa chúng ta còn có nam sinh trọng nghĩa khí như vậy, về sau nữ sinh khoa chúng ta phải nhờ cậu bảo vệ rồi.”
Bảo vệ quả trứng ấy…
Nói như là quen thân với mấy người lắm ý, ngày đó nếu không phải Tô Hạ, chuyện của người lạ, Lâm Khinh Ngữ mới không thèm quan tâm.
Giờ học buổi chiều này, học được một nửa, cô đã muốn đi rồi.
Nhưng nhìn Tô Dật An trên bục giảng, trong lòng cô lại bồn chồn lo lắng, bây giờ Tô Dật An nhất định là lo bắt được điểm yếu của cô, cô có thể đưa roi của mình lên chứ?
Thật vất vả chịu đựng đến buổi chiều tan học, Lâm Khinh Ngữ túm lấy cặp sách muốn đi, còn chưa bước ra khỏi cửa phòng học, liền có nữ sinh cùng lớp ngăn cản cô.
“Lâm Thanh Vũ, cùng đi ăn một bữa cơm nhé. Cậu biết hay không hôm nay trên Weibo cậu rất nổi nha. Làm chúng tớ bát quái một phen luôn, nữ sinh kia là người nào thế, vì sao cậu phải giúp cô ấy? Có phải cậu thầm mến người ta không?”
Nữ sinh nói tiếng phổ thông có mùi muối tiêu Tứ Xuyên, Lâm Khinh Ngữ nghe đến đau đầu, cô vội vàng xua tay từ chối, cô gái Đông Bắc bên cạnh vỗ một cánh tay của cô: “Anh hùng cứu mỹ nhân nha, oai phong giống đàn ông Đông Bắc bọn chị, chị biết người con gái mà cậu cứu, ở phòng đối diện với chị, tên Tô Hạ, đại nữ thần mẫu mực, rất có năng lực, cậu muốn thích người ta, chị làm mối cho cậu, đừng khách sáo với chị.”
Lâm Khinh Ngữ dở khóc dở cười, vừa cảm ơn vừa rút lui, cuối cùng thất tha thất thểu chạy ra khỏi phòng học.
Chạy một mạch tới dưới lầu giảng đường, xung quanh không có người nào nhìn cô, cô mới thoáng thở nhẹ ra một cái, lại nhìn qua trên lầu, vốn định xem đám con gái có đi theo cô hay không, lại không để ý nhìn thấy một bóng người có chút quen thuộc ở cạnh lan can lầu hai.
Kỷ Yên Nhiên.
Tài nữ khoa Âm Nhạc trong miệng Vương mập mạp, nữ sinh bị tên biến thái rình trộm ở WC trước đó.
Cô ta ở lầu hai nhìn chằm chằm Lâm Khinh Ngữ.
Bốn mắt đối nhau, Lâm Khinh Ngữ là ngoài ý muốn, nhưng Kỷ Yên Nhiên hiển nhiên không phải, ánh mắt kia của cô ta… Như là nhìn cô một lúc rồi.
Lâm Khinh Ngữ bỗng nhiên có cảm giác bị người ta nhìn trộm từ trong bóng tối, trong lòng cô đang hơi d;dlqđ nổi lên cảm giác rợn tóc gáy, Kỷ Yên Nhiên lại quay đầu một cái đi mất.
Lâm Khinh Ngữ lớn mật, trở về phòng ngủ cũng gác chuyện này qua một bên, tiếp tục tự học.
Cô vốn tưởng rằng loại video clip phát tán trên mạng này, cách một hai ngày, độ hot sẽ giảm xuống, cũng tiếp tục lạnh đi, nhưng cô không ngờ, tuyệt đối không ngờ! Bạn thân của cô – Tô Hạ lại dần dần đẩy sự việc theo hướng □□…
Tô Hạ thật sự theo đuổi cô rồi.
Khi Lâm Khinh Ngữ phản ứng được với sự nhiệt tình này, đã là một tuần sau rồi.
Cô bắt đầu phát hiện cô thường xuyên gặp Tô Hạ tại căn tin, sân thể dục, trên đường tới lớp học và trở về phòng, mỗi lần đều như là tình cờ, mỗi lần đều tán gẫu một hai câu, trước đó Tô Hạ và Lâm Khinh Ngữ vốn là bạn thân quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, ban đầu Lâm Khinh Ngữ cũng cảm thấy cực kỳ tự nhiên, mỗi lần chào hỏi, hỏi vài câu quan tâm một chút, gần như là thói quen của cô, mãi đến khi thấy số lần tán gẫu ngày càng nhiều, Lâm Khinh Ngữ rốt cuộc hiểu ra!
Con mẹ nó!
Bạn thân của cô thật sự là theo đuổi cô rồi!
Hoang đường quá!
Nếu đổi lại là trước kia, Lâm Khinh Ngữ tuyệt đối phải đi đong đưa cánh tay Tô Hạ kêu gào: “Cậu tỉnh tỉnh mau! Không phải cậu vừa mới thất tình sao! Không phải cậu rất đau khổ sao! Cậu còn nhớ rõ cả đêm cậu khóc lóc và say như chết không! Lần này sao lại đặc biệt hồi phục nhanh như vậy! Không dám yêu chứ! Mất mát chứ! Đau giống như bàn là rơi trên người vậy đó! Cậu cứ quên dễ dàng như vậy sao! Con gái mà! Tên của cậu dễ thay đổi được sao!”
Cô muốn làm như vậy với Tô Hạ!
Mà lúc này, không được…
Khi Lâm Khinh Ngữ bị Tô Hạ chặn ở cửa ký túc xá lần thứ ba, nhìn trong tay Tô Hạ mang theo một đôi giày chơi bóng hàng hiệu, lần đầu tiên Lâm Khinh Ngữ nhịn xuống những lời muốn nói với Tô Hạ hàng vạn lần.
Cô chỉ có thể giả vờ mờ mịt và bình tĩnh hỏi Tô Hạ: “Đây là cái gì?”
“Giày chạy đệm hơi.” Tô Hạ đáp thản nhiên, tự nhiên, lạnh nhạt, “Em thấy thỉnh thoảng anh sẽ tới sân thể dục chạy bộ, chạy bộ đều có áp lực đối với đầu gối, mắt cá và các khớp xương, đi loại giày này tốt với thân thể. Trước đó anh giúp em, vẫn không biết cảm tạ anh như thế nào, đây coi như là lời cảm tạ của em rồi. Cũng đừng không nhận, chỗ của em không có người nào có thể đi đôi giày này, anh không cần, em cũng chỉ có thể lãng phí ném đi.”
Một lời nói có bao nhiêu cẩn thận, gồm dịu dàng, quan tâm, thông thái, lễ độ cộng thêm ba phần uy hiếp trên người, khiến cho Lâm Khinh Ngữ ngay cả mở miệng nói “Không cần” cũng cảm giác là tội ác.
Đây là bạn thân của cô, nếu đứng ở góc độ của những người đứng xem, Lâm Khinh Ngữ đều phải vỗ tay kêu lên ba tiếng tốt. Mà lúc này cô lại chỉ cảm thấy Tô Hạ cầm trên tay là cái bàn là, nhìn chói mắt, cầm phỏng tay.
Nhưng giờ khắc này để Tô Hạ liên tục chìa tay đưa giày chơi bóng cũng không thành bộ dạng gì, quá khiến người ta xấu hổ! Vì thế trước tiên Lâm Khinh Ngữ lấy ví tiền từ trong túi ra, đem ra tất cả đồng tiền có giá trị lớn, một tay nhận giày chơi bóng, một tay nhét tiền vào chiếc cặp bên người Tô Hạ.
“Cảm ơn cô nha, tôi rất thích giày chơi bóng, đúng lúc muốn mua một đôi, cũng không thể để cô tốn kém. Chút tiền ấy, thừa thì xem như tôi cảm ơn lòng tốt của cô, thiếu tôi đành tham tiện nghi không bù nữa.”
Tô Hạ không ngờ Lâm Khinh Ngữ sẽ làm như vậy, cô (TH) đang muốn lấy tiền ra trả cho cô (LKN), Lâm Khinh Ngữ lại lùi lamanh/dieendanleequydon về phía sau ba bước, ánh mắt thoáng nhìn trên đầu Tô Hạ, kéo ra một nụ cười tươi tắn: “Thật ra, so với đôi giày chơi bóng này, tôi thích nơ con bướm trên đầu cô hơn.”
Chủ ý của Lâm Khinh Ngữ là muốn nói cho Tô Hạ, thật ra cô có trái tim của một người con gái, nhưng cô không nghĩ tới, sau khi Tô Hạ nghe xong lời này, bước chân chuẩn bị đuổi theo cô liền dừng lại…
Sau đó, Lâm Khinh Ngữ nhìn mặt Tô Hạ, từ từ, từ từ đỏ lên…
Lâm Khinh Ngữ lại phân biệt câu mình vừa nói rõ ràng một lần…
Ôi, mẹ nó!
Những lời này nếu dùng kiểu mẫu trái tim thiếu nữ để nhận thức, không phải ý tứ là “So với quà cô đưa tôi, tôi thích cô hơn” sao!
Lâm Khinh Ngữ nhìn gương mặt Tô Hạ ngày càng đỏ, cô há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy bây giờ mình hết đường chối cãi, vì thế cô cũng chỉ có thể cắn răng một cái, xoay người bỏ chạy cách hiện trường phát hiện án.
Trong trường có người nhàn rỗi lúc thấy Lâm Khinh Ngữ và Tô Hạ ở cùng một chỗ, chụp được ảnh, đăng lên trên mạng, ngày hôm sau, trên mạng nổi lên một làn sóng gào thét “Cùng một chỗ”.
Làn sóng cao này, khiến cho Vương mập mạp thường ở trong phòng ngủ rống lên hai câu “Cùng một chỗ”, mỗi lần bị Tạ Thành Hiên nghe thấy, Tạ Thành Hiên cũng sẽ tiếp tục trêu ghẹo Lâm Khinh Ngữ hai câu, mỗi lúc này, Lâm Khinh Ngữ đều muốn vả miệng Vương mập mạp.
Lâm Khinh Ngữ cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Nếu bây giờ ra một đề bài luận văn “Bàn về việc bị chính bạn thân của mình theo đuổi là loại thể nghiệm như thế nào”, có lẽ Lâm Khinh Ngữ có thể thao thao bất tuyệt nôn ra luận văn mười nghìn chữ.
Thời gian như vậy kéo dài không lâu. Tô Hạ phát động một lần tiến công mới…
Cô ấy tới thổ lộ.
Ngày đó, Lâm Khinh Ngữ ăn cơm tối mới đi đến trước cửa thư viện, Tô Hạ xuất hiện trước mặt Lâm Khinh Ngữ: “Lâm Thanh Vũ.”
Lâm Khinh Ngữ bị cô gọi, chân mềm nhũn, nhìn Tô Hạ, hai tay cô lúc này đều đã hơi run lên: “Hả?”
Tô Hạ im lặng một lúc, trước tiên mỉm cười, sau đó nói: “Em muốn hỏi anh một chuyện.”
“Gì?”
“Em có một người bạn, thích một nam sinh khoa các anh, nhưng gần đây nam sinh kia hình như có điểm trốn tránh cô ấy, em muốn hỏi anh, nam sinh khoa các anh, nghĩ như thế nào vào thời điểm này?”
Lâm Khinh Ngữ cảm giác lòng thật mệt, cô cân nhắc hồi lâu, ngập ngừng hồi lâu, rất cẩn thận nhỏ giọng nói: “Anh ta… trốn tránh, vậy thì để cho anh ta đi đi.”
Tô Hạ không nói chuyện nữa.
Đáy lòng Lâm Khinh Ngữ lúc này thật sự là lệ đầy mặt.
Trên đời này nếu có người cô không mong muốn tổn thương nhất, người đó chắc chắn là Tô Hạ. Mà lúc này tình huống này, thật sự nếu không nói rõ, chỉ sợ sau này Tô Hạ càng thêm khổ sở, vì thế Lâm Khinh Ngữ hít sâu một hơi: “Tôi nói thật…”
Lâm Khinh Ngữ đều đã khóc ra thành tiếng, ngài đừng thích mà.
Đáy lòng cô đấu tranh rất lâu, rốt cuộc cắn răng nói: “Nhưng tôi đối với cô, không có loại tình cảm này.”
Tô Hạ chỉ nhìn chằm chằm cô: “Ừ, em biết rõ, nhưng bắt đầu từ ngày đó anh giúp em em theo anh, liền có chút thích anh rồi.”
Nếu lúc này Lâm Khinh Ngữ nói một câu, giúp cô ấy là vì các cô là chị em tốt, Tô Hạ hẳn là sẽ đánh chết cô đi? Vì thế cô lựa chọn im lặng, sau đó Tô Hạ cũng im lặng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của Tô Hạ, đáy lòng Lâm Khinh Ngữ đau khổ, mà trong đau khổ còn bí mật mang theo vài phần vui vẻ vớ vẩn, nếu nói cho Tô Hạ trước kia chuyện xảy ra trong hai ngày này, có lẽ Tô Hạ sẽ cười chết mất…
Ôi! Thế giới này thật sự sẽ phát sinh quá nhiều chuyện mà trước kia cô nghĩ cũng không dám nghĩ!
Lâm Khinh Ngữ đang ngửa đầu cảm thán, lúc lơ đãng, bỗng nhiên một bóng người đứng trên bậc thang trước bộ phận kiểm tra của thư viện, Lâm Khinh Ngữ tập trung nhìn, ánh sáng trong thư viện rọi ngược lại, người nọ toàn thân áo quần ngay ngắn đúng là Tô Dật An.
Anh nhìn chằm chằm cô, dáng người thẳng, khí thế trầm ổn mà rét lạnh…