Bao Bao vừa lên tiếng, khiến bọn người Lâm Điển đều kinh ngạc. Bọn họ nghe thanh âm. Đương nhiên biết đây là Bao Bao, nhưng nhìn ngoại hình của nó, lúc này lại là hình dáng nhân loại. Và bên cạnh Bao Bao, lại có một thanh niên khôi ngô, mày rậm mắt to, thần tình uy nghiêm, không lên tiếng, nhưng khí độ bất phàm, đứng giống như tháp sắt vậy, đôi mắt trợn lên, càng tạo cho bọn hắn uy áp vô hạn, tựa hồ khiến tinh thần bọn họ khó mà bình tĩnh, từng đợt rung động. - Lâm Điển, lá thư này, ngươi hãy cầm lấy. Đến Tinh La Điện, giao cho Đại Điện chủ, hắn sẽ sắp xếp tất cả. Các ngươi chỉ cần an tâm ở lại Tinh La Điện phát triển là được. Ta cũng không muốn hứa suông quá nhiều. Chỉ có một câu, một ngày nào đó ta ở Hiên Viên Khâu có thể tạo nên tên tuổi, nếu có thể tạo dựng sự nghiệp, khi thành lập môn hộ, các ngươi đều có thể tiến nhập Hiên Viên Khâu tu luyện! Lời hứa hẹn này, không có quá nhiều ngôn ngữ ngọt ngào, cũng không phải loại hứa suông. Nhưng lại vô cùng chân thực, khiến những người này nghe thấy cảm thấy rất an tâm. Tiến nhập Hiên Viên Khâu tu luyện, đối với bọn họ mà nói, là một cơ hội nằm mơ mới thấy. Trước kia, loại chuyện này bọn họ quả thực đến nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng mà, Tần Vô Song lại mang lại cho bọn họ hy vọng như vậy! - Ngoài ra, ở đây còn có một quyển trục, ngươi đích thân giao cho Đại Điện chủ. Sau khi hắn xem, sẽ biết tác dụng của vật này. Ngươi cũng cầm lấy. Quyển trục này, chính là bí tịch Khuy Thần Thuật mà Tần Vô Song có được từ chỗ Cửu Ô Thần Miếu. Tần Vô Song vất vả từ Cửu Ô Thần Miếu cầu được vật này, chính là vì sau này tu luyện thành thục, ở trong thần thức Lạc Quy Vân tìm tòi được Chìa khóa Linh lực thứ ba, từ đó bắt đầu mở ra cửa lớn Vô Tận Đông Hải. Chuyện này, đồng dạng cũng vô cùng quan trọng. Lâm Điển nhận lấy lá thư và quyển trục đó: - Tần công tử, vậy bây giờ chúng ta xuất phát đây! Tần Vô Song gật gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười có mấy phần cổ vũ: - Đi đi, phía bên Hầu Vương Sơn, sẽ không ngăn cản các ngươi, Lần này, nhất định không có trở ngại, ha ha ha. Lâm Điển bây giờ nhớ lại, biết ban đầu Ngân Hầu Vương giữ bọn chúng lại, kỳ thực chính là cho Tần Vô Song một cơ hội khảo sát. Bây giờ nghĩ kỹ, bản thân lúc đầu còn vì thế mà chống đối nghi ngờ, thật không ngờ, chuyện này lại phát triển theo phương hướng này. Mọi người cung kính hành lễ với Tần Vô Song. Lúc này mới quay đầu xuống núi. Tần Vô Song nhìn theo đám người Lâm Điển rời đi, lên tiếng nói: - Bao Bao, Cô Đơn, chúng ta cũng nên khởi hành thôi? Bao Bao nói: - Được, Ngân Hầu Vương nói, muốn đưa chúng ta đi thẳng đến Hiên Viên Khâu. - Hầu Vương bệ hạ thật là có lòng. Tần Vô Song cảm thán nói.
Dưới Phong Hồi Phong, Ngân Hầu Vương dẫn theo một số tâm phúc, tự mình đưa tiễn. Một đường hành tẩu như vậy, đưa thẳng đến dải đất biên giới của Chi Tế Sơn. Ngân Hầu Vương đứng trên sườn núi, xa xa nhìn về phía trước: - Qua sơn cốc này, đã không phải là địa giới của Chi Tế Sơn. Tần công tử, Bổn vương cũng không tiện đưa tiễn nữa. Tần Vô Song mỉm cười: - Hầu Vương bệ hạ, đến đây đã đủ xa rồi. Xin dừng bước! Ngân Hầu Vương than nhẹ một tiếng, đột nhiên nói: - Tần công tử, ngươi là kỳ tài ngút trời, tiền đồ tương lai vô lượng. Bây giờ tới Hiên Viên Khâu, tất cả phải tự mình giải quyết cho ổn thỏa. Mấu chốt nhất là phải bảo vệ tính mạng của mình, tính mạng còn, thì hy vọng còn. Tần Vô Song biết lo lắng trong lòng Ngân Hầu Vương, nghiêm mặt nói: - Hầu Vương bệ hạ. Xin yên tâm. Vô Song sẽ không đi làm những chuyện vượt quá khả năng. Cho dù ở đó có đạo nghĩa, dù làm được, cũng nhất định sẽ không liên lụy đến Bao Bao. Ngân Hầu Vương cười cười: - Bao Bao là huyết thống Thái cổ Thần vượn, có phúc duyên của bản thân nó. Được rồi, không nói nhiều nữa, Bổn vương ở đây chúc Tần công tử tiền đồ rực rỡ! - Tần công tử, đi đường bình an! Hộ pháp Hồng Diện cũng tiến lên trước. - Ha ha, Tần công tử, hy vọng sớm ngày nghe thấy tin tức ngươi xây dựng cơ nghiệp ở Hiên Viên Khâu. Hộ pháp Hắc Diệp cũng trêu ghẹo cười nói. Tần Vô Song giơ tay cáo biệt: - Chư vị, cáo biệt ở đây! Dưới ánh mắt chăm chú của đám cường giả Ngân Hầu Vương, Tần Vô Song và hai đồng bọn, rẽ qua sơn cốc, biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Bao Bao lần này xa nhà, hiển nhiên càng thêm hưng phấn, mặc dù lúc này đã hóa thân hình người, nhưng tính khỉ vẫn không thay đổi, không ngừng xoay người lộn nhào, miệng kêu lên: - Hiên Viên Khâu, Kim Hầu Vương ta đến đây! Tần Vô Song kêu Bao Bao và Cô Đơn lại, mở miệng nói: - Hai người các ngươi qua đây. Lần này nơi chúng ta lang bạt là Hiên Viên Khâu, không phải là nơi bình thường. Có một số chuyện, cần phải ước định trước một chút. - Lão Đại, ngươi có lời gì muốn nói? Bao Bao và Cô Đơn đều rất bội phục Tần Vô Song, vì vậy trong lời nói, đối với Tần Vô Song rất là tin phục. - Căn cứ vào tư liệu, phần lớn Cấm địa của Thần, ngoại trừ Vô Tận Đông Hải và Thiên Hỏa Nam Cương, Thú Tộc đều là chủ lưu, những nơi khác như là Hiên Viên Khâu, Cực Bắc Tuyết Vực, Mộng Huyễn Thiên Trì, đều là nhân loại chủ lưu chiếm địa vị chủ đạo. Mặc dù Cấm địa của Thần có nhân loại chiếm địa vị chủ đạo, cũng có Thú Tộc, nhưng không phải là chủ lưu. Vì vậy, hai người các ngươi, nếu đã luyện hóa ra hình người, trên đường đi, nếu không phải chiến đấu cần thiết, tận lực không được biến hóa ra bản thể. Để tránh bị người có tâm địa nhìn thấy, sản sinh chủ ý tà ác. Những lời này của Tần Vô Song, thuần túy là vì lo lắng cho bọn Bao Bao và Cô Đơn. Kẻ tu luyện nhân loại cường đại, cơ hồ đều có thói quen chinh phục và khống chế Thú Tộc. Hoặc là mơ ước nội đan của Thú Tộc, hoặc là muốn thu nhận làm Linh thú Khế ước. Chỉ cần phát hiện loại thú có tư chất tốt, đều sẽ không bỏ qua. Vì vậy, lần này tiến nhập Hiên Viên Khâu, vẫn phải lấy diện mạo nhân loại làm chủ yếu. Bao Bao suy nghĩ, tán đồng với quan điểm của Tần Vô Song: - Lão Đại, ta nghe lời ngươi. Cô Đơn cũng nói: - Một khi đã cùng đi với Lão Đại, ta cũng nghe lời ngươi. Nhưng mà, ta thật sự không phải sợ bọn chúng sản sinh chủ ý xấu. Dám đánh chủ ý của ta, xem ta có xé bọn chúng ra thành bảy tám phần không! Tần Vô Song thấy bọn chúng đồng ý. Gật đầu lại nói: - Ta nghĩ một chút, với thân phận đặc thù của ta, tiến nhập Hiên Viên Khâu, vì tránh tai mắt không đáng có, hay là dùng một cái tên giả, gọi là Võ Tinh Hà. Tần Vô Song vẫn tiếp tục sử dụng cái tên của kiếp trước, trước đây hắn ở trước mặt Lý Bố Y từng nói qua cái tên này, nhưng ở Hiên Viên Khâu, khẳng định không ai biết cái tên này có quan hệ với Tần Vô Song. - Võ Tinh Hà? Lão Đại, vậy chúng ta cũng cần đổi tên sao? Bao Bao hiếu kỳ hỏi. - Chúng ta chính là ba huynh đệ một nhà. Ngươi là huyết thống Thái cổ Thần vượn, vậy gọi là Võ Nguyên. Cô Đơn là Tử Điện Phần Diệm Thú, gọi là Võ Viêm, thế nào hả? - Ha ha, Võ Nguyên, Võ Viêm? Bao Bao vỗ tay cười to: - Cái tên này rất hay, tương đối phong cách. Vậy dùng chúng đi! Tử Điện Phần Diệm Thú đương nhiên không có ý kiến, cười nói: - Lão Đại, ngươi nói thế nào, huynh đệ chúng ta đều nghe lời ngươi. Hai tên gia hỏa này xưa nay mang tới cho Tần Vô Song không ít phiền phức, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn biết đạo lý quan trọng. Tần Vô Song cảm thấy vui mừng, mở quyển bản đồ ra: - Mọi người xem, Hiên Viên Khâu này, có tám Hoang, bảy mươi hai Phủ. Hiện tại, nơi chúng ta đang ở, chính là địa bàn của Chu Tước Nam Hoang phía Nam. Căn cứ vào biểu thị trên bản đồ, Chu Tước Nam Hoang có chín Phủ lớn. Nơi chúng ta đang ở bây giờ, thuộc về quản lý của Bài Sơn Phủ. Bản đồ về Hiên Viên Khâu trên người Tần Vô Song, có hai phần. Trong đó một phần mười cuốn, có được từ Đệ tam hoàn Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Mười cuốn bản đồ này, một quyển trong đó là tổng bản đồ. Tám cuốn khác là bản đồ tám Hoang. Quyển còn lại, chính là bản đồ ghi chép rất nhiều cấm địa của Hiên Viên Khâu. Còn bản đồ mà tổ tiên đời thứ nhất Tần Vũ để lại trong cơ quan Tần gia, lại chủ yếu nhằm vào Thiên Đế Sơn. Vì vậy, tác dụng của hai phần bản đồ này, hoàn toàn không giống nhau. Đối với bọn Tần Vô Song lúc này mà nói, tác dụng của mười quyển bản đồ ngược lại lớn hơn. Vì vậy bọn họ vừa mới tiến nhập vào Hiên Viên Khâu liền sử dụng phần bản đồ này. Cách Thiên Đế Sơn, còn có mấy trăm vạn dặm. Cho dù trên đường đi không gặp bất cứ trở ngại nào, khiến bọn họ cứ thẳng đường mà đi. Với tốc độ một ngày vạn dặm, cũng cần phải đi hơn một năm. Dọc theo đường đi, cũng không thể không có bất cứ trở ngại nào. Dù sao đây là Hiên Viên Khâu, là Cấm địa của Thần, từng bước đi đều cần phải hết sức cẩn thận. Vì vậy, kế hoạch của Tần Vô Song, là trong hai năm, thuận lợi tới được Thiên Đế Sơn. Hai năm này, đương nhiên không phải đơn thuần chỉ đi đường. Đi đường rất xa, chính là vì muốn trải qua rèn luyện, vì tăng cường thêm hiểu biết. Mục đích cố nhiên quan trọng, nhưng phong cảnh ven đường, gặt hái trên đường đi, cũng vô cùng quan trọng. Tần Vô Song lúc này có cảm giác vô cùng cấp bách. Hắn biết rõ thế cục gian nan, mặc dù bản thân còn trẻ, nhưng thế cục đối với hắn mà nói, thời gian cũng không phải vô cùng dư dả. Hắn phải nắm chặt lấy từng phút từng giây, không lãng phí bất cứ một chút thời gian nào, quý thời gian như vàng. - Lão Đại, Chu Tước Nam Hoang này, đơn giản là một Hoang, đã có trăm vạn dặm. Một Bài Sơn Phủ, sợ rằng không dưới mười vạn dặm đâu. Bao Bao thở dài. Biên chế của Hiên Viên Khâu không giống với các quốc gia nhân loại. Một Phủ, sợ rằng cũng lớn gần bằng nửa các quốc gia nhân loại. Mà Hiên Viên Khâu, tổng cộng có tám Hoang. Dưới tám Hoang, lại có bảy mươi hai Phủ. Cũng chính là nói, dưới mỗi một Hoang, đều có chín Phủ. Đơn vị Phủ này, nghe ra không lớn, kỳ thực diện tích lại lớn tựa hồ tương đương với nửa các quốc gia nhân loại. Đất đai của một Phủ, vượt quá mười vạn dặm. Vì vậy có thể thấy, Hiên Viên Khâu lớn, tuyệt đối các quốc gia nhân loại không thể nào so sánh được. Trong một Phủ, lại có phân chia, dưới một Phủ, căn cứ vào tình hình các nơi, phân chia lãnh địa. Mỗi một Phủ ước chừng đều là mười đại lãnh địa. Còn dưới lãnh địa, mới là châu quận, trấn, thôn trại, bộ lạc. Những cái này, cũng tương tự như các quốc gia nhân loại. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện Trong một Phủ, có một Đô thành. Thành thị trung tâm của lãnh địa, được gọi là Vương thành, tiếp theo là Châu quận, Quận thành, tiểu trấn, thôn trại… Những cái này, tựa hồ cũng là hình thức của các quốc gia nhân loại. Vì vậy, Tần Vô Song muốn thành thục với những thứ này cũng không khó khăn lắm. Nhưng thoạt nhìn xưng hô đồng dạng, ở Hiên Viên Khâu, và ở các quốc gia nhân loại tuyệt đối là khái niệm hoàn toàn khác nhau. - Ở đây cách Đô thành của Bài Sơn Phủ chí ít năm vạn dặm đường. Cho nên, nơi mục đích của chúng ta hôm nay không phải Đô thành, mà là một châu thành ngoài hai ngàn dặm. Tần Vô Song chỉ vào bản đồ, mỉm cười nói. - Thiết Mộc Châu Thành! Ánh mắt của Tần Vô Song nhìn xa xa, hô: - Xuất phát! Mặc dù chỉ có hai ngàn dặm, đối với bọn họ mà nói, không tính là lộ trình quá xa. Nhưng ở Hiên Viên Khâu, bọn họ lại không dám sơ suất chủ quan. Trên đường đi, cũng vô cùng cẩn thận. May mắn là ngày đầu tiên tiến vào Hiên Viên Khâu, hành trình của bọn họ xem như thuận lợi, không gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, thuận lợi tới được Thiết Mộc Châu Thành. Tần Vô Song mới ở ngoài cửa thành, đã cảm nhận được danh tác và khí phách của Hiên Viên Khâu. Châu thành này, bất luận là nhìn từ phương diện nào, đều vượt ra ngoài tưởng tượng của các quốc gia nhân loại. Cho dù là Đế đô của Đế quốc Thượng phẩm như Đế quốc Đại La, sợ rằng cũng phải thất sắc! Mà đây, mới chỉ là một châu thành. Còn xa mới bằng Vương thành, Đô thành, thậm chí là Thiên Đế Đô của Thiên Đế Sơn!