Vân Tuyết Trần nói: - Chuyện này cũng khó trách. Một khi ngươi đã ra đời ở các quốc gia nhân loại, không biết chuyện ở Thiên Đế Sơn, cũng là chuyện bình thường. Trên thực tế, cho dù là đại bộ phận người ở Hiên Viên Khâu, cũng không biết đến sự tranh chấp bên trong của Thiên Đế Sơn. Nói như thế này, ở Hiên Viên Khâu, Thiên Đế Sơn giống như Hoàng thất của các quốc gia nhân loại. Về chính trị, tương đương với một địa vị lãnh tụ, Thiên Đế Sơn tổng cộng có tám Môn, tương đương với tám thế lực lớn. Tám thế lực lớn này, cũng không phải là không thể thay đổi. Người nào đắc thế, thì người ấy lên. Và trong tám đại thế lực, bên nào cường thế nhất, liền đứng đầu Thiên Đế Sơn. Tương đương với chủ quản trật tự chân chính của Hiên Viên Khâu! Không giống với Hoàng thất của các quốc gia nhân loại, chủ nhân của Thiên Đế Sơn, chủ quản trật tự Hiên Viên Khâu, có thể hành xử tất cả thưởng phạt, có thể chế định đại bộ phận trật tự. Vì vậy mới nói Thiên Đế Sơn, tương tự như Hoàng thất của các quốc gia nhân loại các ngươi, nhưng không phải là Hoàng thất chân chính. Bởi vì thế lực của bản thân Thiên Đế Sơn, vô cùng cường đại, ở Hiên Viên Khâu là nhất lưu tuyệt đối. Nếu không phải là thế lực cùng loại, chắc chắn không có tư cách tiến nhập vào Thiên Đế Sơn. Chứ đừng nói là tranh giành quyền làm chủ Thiên Đế Sơn! Tần Vô Song cái hiểu cái không: - Một khi là người đứng đầu Hiên Viên Khâu, lại có thể nắm giữ chưởng quản Hiên Viên Khâu, vậy không phải chính là chủ nhân của Hiên Viên Khâu sao? Vân Tuyết Trần cười ha ha, thản nhiên lắc đầu: - Lời này ở trong Hiên Viên Khâu, ngàn vạn lần không thể nói ra. Hiên Viên Khâu, tại sao lại gọi là Hiên Viên Khâu? - Tại sao? Tần Vô Song không kìm được hỏi. - Rất đơn giản, Hiên Viên Khâu sở dĩ gọi là Hiên Viên Khâu, đó là vì có sự tồn tại của Hiên Viên Tộc! Hiên Viên Tộc là chủ nhân chân chính của Hiên Viên Khâu. Chỉ là Hiên Viên Tộc là hậu duệ của Thái cổ Thần tộc, có huyết thống của Thái cổ Thần tộc, dưới tình hình bình thường, bọn họ sẽ không tham gia vào tranh chấp. Chỉ là ẩn dật tiềm tu, theo đuổi Thần đạo vô thượng. Nhưng bọn họ không tham gia vào phân tranh, không mưu cầu danh lợi địa vị thế lực phân tranh, cũng không có nghĩa bọn họ không tồn tại. Chỉ là chứng minh địa vị siêu nhiên của bọn họ mà thôi. Khi thật sự cần bọn họ xuất hiện, Hiên Viên Tộc sẽ tự động xuất hiện. Một khi Hiên Viên ẩn thế xuất hiện, hoặc là Đại lục Thiên Huyền đại loạn, hoặc là Hiên Viên Khâu gặp nguy cơ. Ngoài hai tình huống này ra, Hiên Viên Tộc bình thường đều không xuất thế. Buổi nói chuyện của Vân Tuyết Trần, khiến Tần Vô Song như ở trong mộng mới tỉnh dậy. Hiên Viên Tộc, danh từ này, Tần Vô Song không phải mới nghe thấy người ta nói đến lần đầu. Nhưng lúc này, hắn mới hiểu rõ hàm nghĩa đích thực của bốn chữ này, mới hiểu rõ ngọn nguồn tại sao Hiên Viên Khâu lại được gọi là Hiên Viên Khâu. - Nói như vậy, vậy những thế lực của Thiên Đế Sơn, cho dù là đứng đầu Thiên Đế Sơn, chẳng qua cũng chỉ là quản gia của Hiên Viên Tộc mà thôi, đảm nhiệm chức quản lý mà thôi? Tần Vô Song thở dài. Vân Tuyết Trần thản nhiên gật đầu: - Chính là đạo lý này. Nhưng chính vì vị trí quản gia này, từ khi Đại lục Thiên Huyền có lịch sử đến nay, bao nhiêu thế lực đánh nhau vỡ đầu cũng cầu không được? Bao nhiêu thế lực vì đó mà điên cuồng, bao nhiêu thế lực vì đó mà biến mất? - Đây chính là dục vọng… Tần Vô Song than nhẹ một tiếng. - Cho dù là quản gia, cũng là ở dưới một người, ở trên vạn người. Vân Tuyết Trần cười ha ha: - Ở dưới một người, ở trên vạn người, chính là đạo lý này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. - Tần gia nhất tộc đã chiếm cứ ba ngàn năm ở Thiên Đế Sơn. Thời điểm huy hoàng nhất, thậm chí còn từng là người ký tên đầu tiên trong văn kiện tám Môn của Thiên Đế Sơn, ngồi ở vị trí đứng đầu Thiên Đế Sơn. Chỉ là phong thủy thay phiên lưu chuyển. Ngàn năm nay, dưới tình hình ngày một xấu đi của Thiên Đế Sơn, tình hình cũng vô cùng không ổn, có thể giữ vững được vị trí Thiên Đế Sơn tám Môn, cho đến nay cũng tồn tại rất nhiều hoài nghi. Tranh đấu của Thiên Đế Sơn, vô cùng tàn khốc. Tám Môn Thiên Đế Sơn, chỉ có thể cho phép tám thế lực lớn an thân, không thể nhiều hơn một, cũng không thể ít đi một. Tần Vô Song có chút hiểu ra. Nghe Vân Tuyết Trần giải thích như vậy, hắn đại khái hiểu được một chút. Cục diện gian nan của Tần gia, không thể nghi ngờ chính là muốn giữ vững vị trí một ghế trong tám Môn của Thiên Đế Sơn. Chỉ là, thực lực giảm xuống, muốn giữ vững địa vị, đương nhiên vô cùng khó khăn. Giống như Tần gia trấn Đông Lâm hắn trước đây, địa vị sa sút, ngay cả cái ghế của một Hàn môn, cũng bị người ta dòm ngó. - Xem ra Đại lục Thiên Huyền này, bất kể là Cấm địa của Thần, hay là các quốc gia nhân loại, hay là bất cứ chỗ nào khác, phương thức phân tranh đều không sai biệt nhiều lắm. Đơn giản chính là tranh giành vị trí, tranh giành địa bàn, tranh giành lợi ích. Trong lòng Tần Vô Song nghĩ như vậy, đối với nguy cơ của Tần gia, cũng lý giải được đầy đủ. Dù sao đây là kinh nghiệm mà bản thân hắn đã từng trải qua, đối với loại cảm giác này cũng vô cùng quen thuộc. Vì vị trí tám Môn của Thiên Đế Sơn, bất kể suy yếu như thế nào, muốn chủ động vứt bỏ, lúc nào cũng không cam lòng. Giống như Tần gia trấn Đông Lâm trước kia, giống như phụ thân Tần Liên Sơn, cho dù là sơn cùng thủy tận, đối mặt với uy hiếp của Hứa gia, vẫn không chịu vứt bỏ vị trí của một Hàn môn. Thấy Tần Vô Song trầm ngâm không nói, Vân Tuyết Trần tự nhiên mỉm cười, đứng lên, nói với Tần Vô Song: - Những gì có thể nói, ta đều đã nói rồi. Còn về chọn lựa như thế nào, thì là chuyện của cá nhân ngươi. Thế cục của Thiên Đế Sơn Tần gia vô cùng gian nan, mà với tu vi của ngươi, đi hay không đi, đối với đại cục cũng không ảnh hưởng. Ngươi vẫn đi chứ? Tần Vô Song trái lại rất dứt khoát, gật gật đầu: - Đi! Lập tức chậm rãi nói: - Một khi ta xác thực là đệ tử Tần gia, bất kể như thế nào, cũng phải đi. Cho dù đối với đại cục không có ảnh hưởng, dù phải dốc hết sức lực, cũng không sai lệch tâm nguyện mà tổ tiên Tần Vũ để lại. Nhìn đạo đức cao đẹp của tổ tiên Tần Vũ ta, Tần gia nhất môn, nhất định đáng giá khiến hắn nỗ lực, có được điều khiến hắn phải cố gắng. Chỉ riêng một điểm này, ta tuyệt đối không thể chối từ. Trong mắt Vân Tuyết Trần lóe lên một vẻ kinh ngạc, lập tức mỉm cười: - Chính xác, khẩu khí này, biểu tình này của ngươi, mơ hồ có phong thái cũ còn sót lại của Tần Vũ. Ha ha. Vậy cứ đi xem xem, nhưng ở đây ta có một lời khuyên muốn nói, ngươi có muốn nghe không? - Xin tiền bối chỉ giáo. - Lượng sức mà đi! Vân Tuyết Trần thận trọng nói ra bốn chữ này: - Nếu thế cục không thể thay đổi, với sức lực của một cá nhân, tuyệt đối không thể thay đổi. Bảo toàn bản thân, che giấu thực tài. Thua keo này bày keo khác, nếu là cá chết phá lưới, vậy không phải là hành động của bậc trí giả nên làm. Tần Vô Song cung kính thụ giáo: - Vãn bối đa tạ tiền bối đã chỉ dạy, nhất định ghi khắc trong tâm. Vân Tuyết Trần cười ha ha: - Chúng ta cáo biệt tại đây, người thanh niên, ngươi tên là Tần Vô Song đúng không? Ha ha ha, hy vọng hôm nay cáo biệt, chúng ta còn có ngày gặp lại. Tần Vô Song vừa mới mở miệng, đang muốn giữ lại, thì thân hình của Vân Tuyết Trần, đã dần dần hư hóa, lăn tăn mơ hồ chớp động. Cả thân hình giống như bị nhào nát dung nhập vào trong hư không, kèm theo đó là quang mang trong suốt chợt lóe, đã không nhìn thấy bất cứ một dấu vết tơ nhện nào nữa. Tần Vô Song buồn bã như đánh mất thứ gì đó: - Vô Song bái tạ tiền bối. Từ trong không trung, hồi âm của Vân Tuyết Trần vang lên: - Nhớ kỹ lời khuyên của ta, lượng sức mà đi. Tần Vô Song lúng túng gật đầu, đứng trên triền núi, nhìn về phía không trung. Chỉ nhìn thấy ở trên trời xanh cao cao, có vô số đám mây đang bồng bềnh qua lại, mỗi một đám mây, đều giống như tiền bối Vân Tuyết Trần hóa thành. Một cảm giác mất mát nhất thời dâng lên trong lòng, trao đổi với Vân Tuyết Trần mặc dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cũng khiến Tần Vô Song cảm thấy nhận được rất nhiều lợi ích, phảng phất giống như quen biết một người bằng hữu đã mấy trăm năm rồi. - Vân Tuyết Trần… Tần Vô Song thì thầm tự nói: - Thật sự không biết Vân Tuyết Trần tiền bối là thế lực nào của Hiên Viên Khâu, cũng không biết tu vi bản thân của hắn đạt đến mức độ chấn động thế gian như thế nào? Trong lòng Tần Vô Song có một sự hiếu kỳ, giữa lúc đang suy nghĩ, ở triền núi đối diện cũng vang lên một tiếng chào hỏi: - Lão Đại, ngươi đang nói chuyện với ai vậy? Ở triền núi đối diện, đột nhiên xuất hiện một luồng thân ảnh kim hoàng sắc, chính là Bao Bao. Bao Bao ở Hầu Vương Sơn, quay về gia viên lại khôi phục lại tướng mạo ban đầu của nó, một con khỉ vàng lông mềm mượt mà. - Bao Bao. Cô Đơn bế quan như thế nào rồi? Tần Vô Song mỉm cười nghênh đón. - Hây, thời gian chưa bao lâu, ai mà biết được kết quả. Nhưng lần này Cô Đơn bế quan, có thể đột phá được trói buộc của Linh Võ Đại viên mãn rồi? Bao Bao mỉm cười, đột nhiên lại nói: - Còn nữa, Lão Đại, báo cho ngươi một tin tốt, lão nhân gia Ngân Hầu Vương hắn cũng đột phá rồi! - Đột phá? Trong lòng Tần Vô Song khẽ chấn động, Ngân Hầu Vương đột phá rồi, Tử Điện Phần Diệm Thú cũng sắp đột phá rồi. Bây giờ, chỉ còn lại Tần Vô Song hắn, vẫn còn đang trên cảnh giới Linh Võ Đại viên mãn. Mặc dù lúc này hắn đã có đầy đủ độ lão luyện, cách đột phá tiến nhập Hư Võ Cảnh cũng chỉ có một bước ngắn ngủi. Nhưng một bước này, lúc nào có thể bước qua, cần không ngừng tích lũy, càng cần phải đúng thời cơ. - Lão Đại, vừa rồi hình như ta nghe thấy ngươi nói chuyện với ai đó. Bao Bao nhìn xung quanh, cũng không thấy một bóng người nào, trong lòng có chút hiếu kỳ. Tần Vô Song thiện ý nói dối: - Ta đang luyện công, độc thoại một mình thôi. Lập tức thay đổi chủ đề: - Bao Bao, ta vừa sáng tạo ra hai thức thương pháp, còn có một thức, ý cảnh đã có, chỉ thiếu độ bùng phát, ngươi có muốn xem không? Bao Bao cười nói: - Được! Lão Đại, thể hiện đi! Ngươi không dùng Thần Tú Cung, ta cũng không sợ ngươi. Tần Vô Song tung Bá Vương Phá Trận Thương, khẽ kêu một tiếng, cánh tay rung lên, một thương bình thường đâm ra, đột nhiên thân hình giống như kéo dài, đột nhiên rung động, thương thế xông tới. Đầu thương giống như được giao cho sinh mệnh, đột nhiên khí thế đại trướng. Một luồng hào quang từ đầu thương lóe lên bất định, phảng phất như điện mang nhấp nháy, độc xà phun ra nuốt vào. - Xem thương! Tần Vô Song quát khẽ, thương thức đưa tới, trong miệng khẽ quát: - Đây là thức thứ nhất, Thức Tỉnh Thức! Cái gọi là thức tỉnh, chính là thức tỉnh bản tâm. Thức tỉnh tiềm năng trong cơ thể, đem tất cả tiềm năng trong cơ thể ngưng kết thành một thương tuyệt thế này. Một thương này, không có cố định đem ý cảnh bản tâm của thức chỉ huy. Uy lực của thương, ý cảnh chủ yếu ngược lại nằm trên ý niệm, trên khí thế của bản tâm. Khí thế này, toàn thân tiềm năng tự nhiên mà kích phát. Uy lực của thương, bất kể dùng phương thức nào đánh ra, đâm, thiêu, cắt, chém… Đủ loại kỹ năng, thu phát nhất tâm. Nhất niệm tạo thành, thương thức càng giống như măng mọc sau mưa, không ngừng toát ra. Gọi là một thức, kỳ thực lại liên miên không dứt, không biết là bao nhiêu thức. Bao Bao ban đầu cảm thấy thương pháp của Tần Vô Song mặc dù lợi hại, nhưng hắn chỉ là Linh Võ Đại viên mãn, uy hiếp đối với linh thú Hư Võ Cảnh như nó không lớn. Nhưng thấy uy lực một thương này của Tần Vô Song, giống như dốc toàn lực, kích phát ra tất cả tiềm năng toàn thân, hình thành lên một thương kinh thế, uy lực thật sự khiến Bao Bao cũng không dám tin vào mắt mình. Nó không dám chậm trễ, trong tay bay múa, đại bổng huy động hai bên, ngăn cản thương thức của Tần Vô Song. - Hãy xem thức thứ hai của ta – Tụ Hạch Thức! Tần Vô Song thương thức biến đổi, đem sức mạnh huyền ảo trực tiếp chuyển thành thuộc tính huyền ảo tự nhiên, một đạo chân khí hàn tinh trong tay thôi động, trào ra đầu thương. Xuy! Một tiếng âm hưởng thanh thúy, trên đầu thương, lại ngưng tụ thành một luồng kích lưu của sâm hàn chi khí tản ra, lưu quang thúc giục, ngưng tụ thành hình dạng của đầu thương, trực tiếp đâm về phía Bao Bao. Đầu thương hư ảo này, hàn khí dày đặc nhưng không bắn tới, mà nhuộm một tầng sương trắng lên cây cỏ xung quanh. Bao Bao kinh ngạc: - Lão Đại, đây là thủ đoạn gì?