Khí Trùng Tinh Hà

Chương 421: Vân Thường Vũ Y Thuật


Thanh âm của Vân Tuyết Trần, phảng phất mang theo ma lực thần kỳ nào đó, khiến người nghe không cách nào sản sinh địch ý, thậm chí không cách nào kháng cự.
Cho nên địch ý của Tần Vô Song bị lời nói có thể làm mưa thuận gió hòa này nhất thời làm cho tiêu tán, trong giây lát, tâm linh trong sạch, một ý niệm lóe lên trong đầu:
- Đây nhất định là cao nhân tiền bối của Hiên Viên Khâu, ta không thể địch lại. Nếu hắn có địch ý, chắc chắn ta cũng không chống cự nổi, chẳng thà thản nhiên một chút.
- Tiểu tử Tần Vô Song!
Tần Vô Song khẩu khí bình thản, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Tần Vô Song…
Vân Tuyết Trần chậm rãi nghiền ngẫm cái tên này, trên mặt hiện lên loại biểu tình sáng suốt, tựa hồ như tất cả mọi việc đều nằm trong dự liệu của hắn vậy. Nhẹ nhàng gật đầu:
- Quả nhiên là họ Tần.
- Tiền bối, lời này có ý gì?
Tần Vô Song hơi có chút giật mình.
- Ha ha, người trẻ tuổi, mặc dù ta không biết ngươi, nhưng lại biết cây thương trong tay ngươi. Biết chủ nhân ban đầu của nó, tên là Tần Vũ.
Trong lòng Tần Vô Song khẽ rung lên, đây cũng không phải là lời nói bâng quơ. Tổ truyền sau khi mở ra trận pháp, trong lá thư để lại, xác thực có nhắc đến tên của tổ tiên đời thứ nhất, tên là Tần Vũ.
Tần Vô Song đối với chuyện này thực sự nhớ rất kỹ càng. Trong lá thư đó, xác thực có giới thiệu qua như vậy.
Hồi tưởng lại, từ tổ tiên đời thứ nhất truyền thừa đến thế hệ Tần Vô Song hắn, chí ít đã truyền thừa hai mươi ba mươi thế hệ rồi, ít nhất cũng phải trên mấy trăm năm.
Người trước mặt này, lại tự xưng là biết tổ tiên đời thứ nhất Tần Vũ. Lẽ nào nói, vị tiền bối Vân Tuyết Trần này, là người của thời đại đó?
Mang theo nghi vấn như vậy, Tần Vô Song kinh ngạc nhìn Vân Tuyết Trần, trong lúc nhất thời không biết tiếp tục nói gì.
Vân Tuyết Trần mỉm cười nói:
- Rất giật mình đúng không?
Tần Vô Song không khỏi tự chủ gật gật đầu:
- Đúng là có chút không thể tin được. Nhưng nghĩ đến tiền bối thần thông như vậy, nếu nói là cao nhân tiền bối mấy trăm năm trước, cũng không có gì ngạc nhiên.
- Cao nhân mấy trăm năm trước? Ha ha…
Vân Tuyết Trần mỉm cười:
- Nếu ta nói ta đã sống qua ngàn tuổi, ngươi có tin không?
- Tin!
Tần Vô Song thành thật trả lời.
Trên mặt Vân Tuyết Trần hiện ra một nụ cười:
- Người trẻ tuổi tương đối thành thật. Chỉ là ta còn có một chuyện chưa rõ. Ta nhớ Tần Vũ mấy trăm năm trước đã từng quyết đấu với cường giả thế lực gia tộc khác của Thiên Đế Sơn, thân mang thương nặng, từ đó về sau không biết tung tích. Không ngờ, mấy trăm năm sau, hắn lại có hậu nhân xuất thế?
- Tổ tiên Tần Vũ quả nhiên là xuất thân Thiên Đế Sơn Tần gia?
Tần Vô Song thở dài một tiếng.
- Ngươi không biết sao?
Vân Tuyết Trần có chút giật mình.
- Biết, chẳng qua cũng biết cách đây không lâu.
Vân Tuyết Trần thở dài:
- Ta và Tần Vũ là bạn cũ, mặc dù lớn hơn hắn một chút, nhưng nhìn chung có chút giao tình. Hôm nay hậu nhân truyền thừa của hắn đã không biết bao nhiêu đời rồi. Ngẫm lại năm tháng lặng lẽ trôi qua, thật sự khiến người ta thổn thức. Mấy trăm năm trôi qua rồi. Người trẻ tuổi, Tần Vũ lúc trước, an cư ở đây sao?
- Không phải, tổ tiên Tần Vũ an cư ở các quốc gia nhân loại.
- Các quốc gia nhân loại!
Trên mặt Vân Tuyết Trần hiện lên một vẻ ngạc nhiên, lập tức hiểu ra gì đó. Thở dài một tiếng:
- Tần Vũ chịu nhục, chịu khổ, vì nhất mạch Tần gia, mà làm ra hy sinh lớn như vậy! Thật hiếm có, thật sự là hiếm có! Chỉ là, hắn cũng không biết, thiên hạ đại thế, đã có số trời. Chỉ dựa vào lực của bản thân, muốn thay đổi vận mệnh Tần gia, thật sự vô cùng khó khăn. Người trẻ tuổi, nếu ngươi đã là hậu nhân Tần Vũ, cũng xem như là có duyên. Ta thấy ngươi cốt cách rất tốt, thiên phú siêu tuyệt, không khỏi có chút ý mến mộ tài năng. Trong tình thế hiện nay Thiên Đế Sơn Hiên Viên Khâu đang phân tranh gay gắt, nếu ta công khai chiếu cố ngươi, không khỏi bị người khác lên án, nói ta che chở nhất tộc Tần gia. Thôi được, ta sẽ tiếp tục đứng trung lập. Nhưng trên lập trường cá nhân, thấy đời sau của cố nhân, cũng không thể không chút động lòng. Ta sẽ truyền cho ngươi một môn tuyệt kỹ, ngươi có muốn học không?
Tần Vô Song biết Vân Tuyết Trần chắc chắn không phải nói đùa. Lập tức gật đầu:
- Nếu được tiền bối chỉ giáo, Vô Song cảm kích vô cùng, sao có thể chối từ được?
- Được!
Vân Tuyết Trần vung tay lên, lấy ra một quyển trục.
- Đây là một môn thần thông mà ta sáng tạo ra mười mấy năm gần đây, người ngoài đều không biết tới. Hiện giờ môn tuyệt kỹ này, chỉ có một mình ta biết sử dụng, sẽ truyền thụ lại cho ngươi. Tên là Vân Thường Vũ Y Thuật, môn tuyệt kỹ này, phân rất nhiều cảnh giới. Chỉ cần ngươi luyện thành cảnh giới tầng thứ nhất, cưỡi mây mà đi, tốc độ còn hơn người khác cưỡi kiếm phi hành. Đương nhiên, nếu muốn thi triển môn thuật pháp này, cũng cần tu vi bản thân ngươi tiến nhập mức độ Hóa Hư Cảnh.
- Hóa Hư Cảnh?
Tần Vô Song thầm giật mình, muốn tu luyện môn tuyệt kỹ này, yêu cầu tu vi nhập môn, cần phải là Hóa Hư Cảnh. Vân Thường Vũ Y Thuật này, tuyệt đối không thể xem thường!
- Với cảnh giới hiện nay của ta, có thể đem thân thể nấp trong đám mây, tùy ý biến hóa, ngay cả pháp nhãn thần thông, cũng không nhìn ra được hành tung của ta.
Vân Tuyết Trần cười ha ha, đem quyển trục đưa cho Tần Vô Song.
Tần Vô Song cung kính nhận lấy:
- Vô Song đa tạ tiền bối ban thưởng.
Vân Tuyết Trần khoát khoát tay:
- Không cần khách khí, ta và Tần gia ngươi, cũng có chút giao tình. Với tổ tiên Tần Vũ của ngươi, lại càng thêm ăn ý.
Tần Vô Song cũng không nhịn được nói:
- Tiền bối, rốt cuộc Thiên Đế Sơn Tần gia, có rắc rối gì? Mấy trăm năm nay, lẽ nào từ đầu đến cuối không cách nào giải trừ?
Vân Tuyết Trần nhìn xung quanh, khẽ cười nói:
- Được rồi. Một khi đã đi qua đây, gặp đời sau của cố nhân, cũng xem như có duyên phận. Ta sẽ giảng giải cho ngươi.
Chỉ chỉ về đám cỏ phía trước, hai người ngồi xuống. Vân Tuyết Trần nói:
- Tổ tiên Tần Vũ ngươi, vốn là đệ tử kiệt xuất của Tần gia, từ khi thành danh, vì Tần gia mà tạo nên không ít công danh hiển hách. Nếu không có lần quyết đấu thất bại đó, phỏng chừng hắn quả quyết cũng sẽ không rời khỏi Thiên Đế Sơn. Quyết đấu lần đó, đan điền của hắn bị phá, bị trọng thương nghiêm trọng. Tu vi giảm sút, chỉ tương đương với một Cao Linh Võ Cảnh. Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng thất bại. Trong gia tộc, địa vị cũng rớt xuống ngàn trượng. Mặc dù các tiền bối của gia tộc cũng không có lạnh nhạt với hắn, vẫn công nhận công lao của hắn. Nhưng mỗi gia tộc, chung quy đều có những đồ đệ hẹp hòi, lên tiếng bịa đặt đồn nhảm, Tần Vũ không chịu nổi loại mưu mô lấn ép trước sau, cuối cùng thần bí mất tích. Sau khi ta nhận được tin tức, đã từng đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng không thu được kết quả. Thật sự không ngờ, hắn lại tới các quốc gia nhân loại. Thật sự là dụng tâm gian khổ! Xem ra, hắn tới các quốc gia nhân loại, nhất định là vì trận pháp truyền thuyết đó!
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Trong tổ huấn tổ tiên để lại, xác thực từng nói đến một trận pháp.
Tần Vô Song biết Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận quan trọng vô cùng, cũng không dám để lộ. Chỉ là thuận theo khẩu khí của Vân Tuyết Trần chen vào một câu.
- Ồ, xem ra hiểu biết của ta về hắn cũng không sai.
Vân Tuyết Trần gật gật đầu:
- Tương truyền, trận pháp đó vô cùng thần kỳ, kẻ có được trận pháp, có thể đứng trên đỉnh cao Đại lục Thiên Huyền, thống lĩnh cả năm đại Cấm địa của Thần! Có lẽ, đối với Tần Vũ mà nói, tìm được trận pháp trong truyền thuyết đó, mới là biện pháp duy nhất giải trừ được nguy cơ của Tần gia!
Tần Vô Song yên lặng gật đầu. Lúc này, nhận thức của hắn đối với tổ tiên Tần Vũ rõ ràng hơn rất nhiều.
Mới đầu, Tần Vô Song đối với vị tổ tiên này cũng không có nhiều cảm giác công nhận. Nhưng lúc này sau khi nghe xong sự tích của tổ tiên Tần Vũ, có cảm giác về đạo đức tốt đẹp của hắn, trong lòng không kìm được có thêm mấy phần bội phục.
Có thể từ nơi chí cao vô thượng như Thiên Đế Sơn, chuyển dời đến các quốc gia nhân loại của Đại lục Thiên Huyền bị người ta xem thường nhất, chỉ riêng phần khí phách này thôi, cũng đủ khiến người ta khâm phục. Nguồn: http://Trà Truyện
Dù sao, không phải ai cũng vứt bỏ được vinh quang, không phải ai cũng có đủ ý chí thừa nhận sự chênh lệch cực lớn này.
Hiên Viên Khâu là Cấm địa của Thần. Là nơi linh lực sung túc thích hợp tu luyện nhất của Đại lục Thiên Huyền. Và Thiên Đế Sơn, lại là địa bàn ưu việt nhất trong Hiên Viên Khâu. Có thể tiến vào Thiên Đế Sơn, có nghĩa là quang vinh vô thượng!
Mặc dù Tần Vô Song không biết nhiều lắm về Thiên Đế Sơn, nhưng cũng biết địa vị của Thiên Đế Sơn không thể xem thường.
- Ha ha, chuyện truyền thuyết, rất là mờ ảo. Cho dù xác thực, cũng cần cơ duyên cực lớn mới có thể có được. Ngẫm lại, Đại lục Thiên Huyền từ khi có lịch sử đến nay, có lúc nào không phải quần hùng xưng hùng xưng bá tồn tại cùng lúc, chưa từng có ai đơn độc một mình áp đảo cả đỉnh cao Đại lục Thiên Huyền, khinh thường các cường giả khác? Mặc dù có, cũng rất ít rất ít. Vì vậy, muốn áp đảo Đại lục Thiên Huyền về mặt quy tắc, kẻ không có phúc duyên lớn, tuyệt đối không thể làm được.
Mà phúc duyên vừa nói, Tần Vô Song ban đầu cũng nghe người ta nói qua, cho đến khi Đại Thần tông của Cửu Ô Thần Miếu đề cập với hắn, hắn mới chân chính coi trọng vấn đề này.
Nói như vậy, bản thân mình lại là người có phúc duyên sao? Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận kia, hiện giờ đang nằm trong tay hắn, theo cách nói của bọn họ, cần phải là người có phúc duyên cực lớn.
Nhưng Tần Vô Song cũng không lạc quan quá mức, hắn biết, bản thân mình lúc này giống như một con ếch ngồi đáy giếng, ngay cả trời cao thế nào, trời rộng bao nhiêu cũng không biết được, chứ đừng nói là vọng tưởng muốn áp đảo lên nguyên tắc của Đại lục Thiên Huyền. Con đường mênh mông hãy còn xa, vẫn nên bước từng bước một.
- Người trẻ tuổi, trong di thư của Tần Vũ, còn nhắc đến cái gì?
Tần Vô Song nói:
- Hắn nói đệ tử của nhất mạch Tần gia chúng ta, phàm là tu vi đạt đến Linh Võ Đại viên mãn, hãy tiến tới Tổng bộ Thiên Đế Sơn Tần gia. Có thể đạt được đãi ngộ Đệ tử Trung tâm.
Vân Tuyết Trần không kìm được bật cười:
- Xem ra Tần Vũ bị những đồ đệ bất hiếu của Tần gia ép rời đi, trong lòng chưa từng có oán hận, đối với Tần gia vẫn trung thành và tận tâm như cũ, nhớ mãi không quên. Bản thân không có ngày trở về được Thiên Đế Sơn, lại đem hy vọng này gửi gắm lên người con cháu đời sau. Tiểu tử, tu vi của bản thân ngươi, thật ra đã đạt được Linh Võ Đại viên mãn rồi, có dự định tới Thiên Đế Sơn xông xáo một phen không?
- Vãn bối vốn có dự định này, nhưng đối với thân thế vừa nói vẫn không cách nào xác định. Chuyến đi này, vốn là dự định đi tìm hiểu một chút đến tột cùng. Một khi có tiền bối làm chứng, thật sự xác thực rồi.
Tần Vô Song thành thật nói.
Vân Tuyết Trần khẽ gật đầu:
- Giả cũng không thể giả, người có thể giả mạo. Nhưng huyết mạch thì không thể giả mạo, cây Bá Vương Phá Trận Thương mà Tần Vũ dùng, cũng không thể giả mạo.
- Tiền bối, Thiên Đế Sơn đó, rốt cuộc có thế cục như thế nào? Vãn bối đối với chuyện này thật sự không biết chút gì, nếu tiền bối biết được, vẫn xin vui lòng chỉ giáo.
Tần Vô Song thái độ thành khẩn xin thỉnh giáo.
Vân Tuyết Trần cười ha ha:
- Mặc dù ta không tiện can thiệp, nhưng tình hình của Thiên Đế Sơn, vẫn có thể thích nói thì nói. Thiên Đế Sơn, ngươi có biết nó có hàm nghĩa gì với Hiên Viên Khâu không?
- Vãn bối chỉ biết Thiên Đế Sơn là một nơi địa vị tôn sùng của Hiên Viên Khâu, hàm nghĩa cụ thế, cũng không biết.
Tần Vô Song cũng không che giấu nhận thức bản thân ở phương diện này cũng không đủ.
Đây cũng là lời nói thật, Tần Vô Song tuyệt đối không muốn che giấu cái gì. Hắn hiện tại chỉ muốn thông qua các con đường, không ngừng hấp thu tri thức, làm phong phú hiểu biết.
Vì vậy, tình ý xin chỉ giáo, lại vô cùng cấp thiết, cũng vô cùng thành kính. Đặc biệt là Thiên Đế Sơn, nơi có thể có quan hệ mật thiết đến vận mệnh của hắn, hắn càng thêm tràn đầy tò mò.