Tâm tình hơi buồn bực của
Vương Cẩn Ngôn, vẫn theo bà đến khuya, về nhà ăn hết cơm tối, rồi cùng với ông
xã trở về phòng vẫn chưa nguôi.
Ngắm nhìn Trình Thiết từ
khi trở về phòng ngủ liền an vị ở trên giường một bên chuyên tâm xem báo chí,
trong lòng Vương Cẩn Ngôn liền oán giận, họ kết hôn ba mươi mấy năm, người đàn
ông này buổi tối mỗi ngày trở về phòng đều kiên trì một chuyện chính là xem báo
chí.
“Trình Thiết!”
Vương Cẩn Ngôn nâng cao thanh âm lớn tiếng kêu ông xã mình.
Trình Thiết qua khe hở
tờ báo liếc nhìn bà xã mình, trên mặt có tức giận mà không lời nào có thể miêu
tả được, không hiểu bà ấy vì chuyện gì mà tức giận như thế.
Thả tờ báo trong tay
ra, Trình Thiết xoa nắn trán, nhẹ giọng hỏi bà xã đang giận dỗi đứng một bên,
“Ai chọc giận em?”
Vương Cẩn Ngôn nghiêng
mắt nhìn ông xã một cái, “Anh và con trai của anh.”
Trình Thiết đặt tờ báo
trên giá sách, khóe miệng cong lên, “Anh chọc em thế nào.” Nói Trình Phi Viễn
tên nhóc thúi kia chọc bà, hắn còn tin, nhưng Trình Thiết hắn, làm sao lại để
cho bà xã thân yêu của hắn tức giận?
Vương Cẩn Ngôn giận dữ
rút tờ báo Trình Thiết mới vừa đặt xuống ra, ném ở trên bàn nhỏ cho hả giận, “Tờ
báo, tờ báo, anh nói chúng ta kết hôn hơn ba mươi năm, tại sao buổi tối mỗi
ngày về phòng anh liền xem báo chí trước tiên, tờ báo quan trọng như thế, anh
làm vợ chồng với nó đi.”
Dứt lời, Vương Cẩn Ngôn
hung hăng xoay đầu đi.
Đầu lông mày Trình Thiết
rạo rực, phụ nữ suy nghĩ quả nhiên không thể nói lý, đang tốt đẹp lại ghen với
tờ báo cái gì.
“Tiểu Ngôn, anh
làm như vậy còn không phải là vì để có nhiều thời gian ở cùng em hơn hay sao,
em còn chưa hiểu rõ anh, lòng của anh với em có nhật nguyệt chứng giám.” Nhẹ ôm
lấy bả vai bà xã, lời nói của Trình đại tư lệnh thật tình thâm ý trọng.
Vương Cẩn Ngôn uốn éo
người, nhẹ “Hừ!” một tiếng. Chút tức giận trong lòng đã bị một câu nói của ông
xã nhà bà ủi xẹp.
“Tiểu Ngôn.” Nhìn
thấy bà xã vẫn không để ý tới mình, Trình Thiết dùng chút sức lực, xoay người
bà lại, liền nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên mặt Vương Cẩn Ngôn.
Trình Thiết thở phào nhẹ
nhõm, tốt rồi, hết giận rồi, nếu không tối nay ông đoán chừng phải ngủ ở thư
phòng.
“Ông xã, anh nói
con trai mình cái gì cũng giống anh, nhưng sao ánh mắt không tốt như anh?”
Khóe miệng Trình Thiết
co giật hai cái, bà xã, em cũng quá buôn dưa như Vương bà buôn dưa[1] mèo khen
mèo dài đuôi. Nghĩ như vậy, nhưng Trình Thiết vẫn gật đầu, bày tỏ tán thành
cách nhìn của bà xã mình.
“Không được, em
phải gọi điện thoại cho tên nhóc thúi này.” Vương Cẩn Ngôn nói xong, liền hấp tấp
bấm điện thoại của Trình Phi Viễn.
Vì vậy, Trình Phi Viễn
mới vừa kết thúc tăng cường huấn luyện đoàn đội, vừa tới cửa phòng thì điện thoại
vang lên.
Trình Phi Viễn vui rạo
rực móc điện thoại ra, lòng tràn ngập hy vọng cho là Tôn Đào Phi gọi điện thoại
tới cho hắn.
Hắn cố ý nhẹ giọng nói,
“Alo...”
Vậy mà, lời của hắn còn
chưa nói hết, lời nói nổi giận đùng đùng của mẹ hắn liền như sét đánh rầm rầm
càn quét truyền đến, “Trình Phi Viễn, con thằng nhóc thúi này có còn cần vợ của
con nữa không!”
Hy vọng của Trình Phi
Viễn nhất thời thất bại, vừa nghe lời nói của người mẹ thân yêu của hắn, mặc dù
biết mẹ mình cho tới bây giờ đều hay làm cho người khác kinh sợ, nhưng trong
lòng của hắn vẫn ức chế không được có chút cảm giác nặng nề.
“Mẹ, xảy ra chuyện
gì rồi, mẹ nói rõ ràng đi.” Tuy có chút nghi ngờ, Trình Phi Viễn vẫn ổn thanh
trầm tĩnh hỏi.
Vương Cẩn Ngôn nhấp một
hớp trà ông xã mình đưa tới, trưng ra một khuôn mặt tươi cười nhu tình, thở dốc
một hơi, tiếp tục nói, “Mẹ gõ cái chuông báo động cho con trước, vợ của con con
không biết quý, sư huynh người ta quý, đến lúc đó con dâu chạy, con cũng đừng
khóc nhè trước mặt mẹ. Con nói thật với mẹ, con có cảm giác với Phi Phi không?”
Trình Phi Viễn hoàn
toàn bị mẹ mình quậy đến tâm phiền ý loạn, những lời phía sau của mẹ hắn, càng
làm cho bên tai đoàn trưởng Trình thoạt trắng sang xanh rồi lại đỏ.
Vì vậy, đoàn trưởng
Trình lần đầu tiên ở trước mặt mẹ mình khó được ngượng ngùng nhẹ “Vâng” một tiếng.
Vương Cẩn Ngôn một đầu
khác cười trộm với ông xã, nhìn thế này, con trai ngốc của bà động tâm rồi. Bà
đã nói mà, là thịt rơi ra từ trong bụng bà, bà sao còn không hiểu rõ.
Cố nén ý cười, Vương Cẩn
Ngôn nghĩa chánh nghiêm từ nhẹ giọng hỏi, “Con vâng là có ý gì, ngập ngừng cái
gì, mẹ và ba con cũng không dạy con trở thành một cô gái thẹn thùng.”
Trình Thiết ngắm nhìn
bà xã mình cười giống như con hồ ly nhỏ, cũng khẽ mỉm cười theo, nghe lời nói của
hai mẹ con họ, tâm tình của ông cũng an tâm theo. Bỏ qua ông và cha Phi Phi từng
có giao tình không nói, ông cũng rất hài lòng đối với con dâu này, thiện lương,
có kiên nhẫn, là người không kiêu ngạo không nóng nẩy. Con dâu là bọn họ chọn,
ông cũng biết con trai của mình không thích, nhưng bà xã lại hết sức thuyết phục,
ông cũng chấp nhận sẽ có đủ loại lo lắng, quả thực là buộc con trai chấp nhận
đám cười này. Bây giờ nhìn lại, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt, ông
cũng không cần sợ nữa, nếu về sau hai đứa trẻ ly hôn, ông cũng không có cách
nào đối mặt với anh em Tôn Ái Quốc của mình.
Trình Phi Viễn dừng một
chút, âm thầm áo não, hôm nay sao mẹ hắn truy hỏi kỹ càng sự việc thế.
“Chính là ý đó.”
đoàn trưởng Trình nói quanh co, thanh âm vẫn có chút ngượng ngùng, dù sao đây
là lần đầu tiên cha mẹ hắn trắng trợn hỏi hắn có cảm tình với một cô gái hay
không, hắn hơi có chút khẩn trương cũng là bình thường, hắn tự an ủi mình trong
lòng.
Vương Cẩn Ngôn thấy con
trai nói đến mức này rồi, cũng không gây khó khăn cho hắn nữa. Mặc dù vậy,
nhưng bà vẫn ác giọng cảnh cáo nói, “Nếu như vậy, con tích cực chút cho mẹ.”
“Có người có ý với
con dâu của chúng ta?” Thấy bà xã để điện thoại xuống, Trình Thiết cũng khó
không tò mò mà hỏi.
Vương Cẩn Ngôn than nhỏ
thở ra một hơi, từ từ nói ra từng việc thấy được buổi chiều.
Trình Thiết buồn cười
ngắm nhìn lão bà càng nói càng gấp gáp, nhàn nhã tự tại ôn tồn nói, “Em cũng
không cần tranh, theo như em nói, Phi Phi khẳng định không có tình cảm đặc biệt
với sư huynh của nó, bằng không sao có thể đợi tới hôm nay.”
“Biết Phi Phi
không có gì đối với sư huynh đó, nếu không ôm nay em không phải chỉ giáo huận
tiểu tử Trình Phi Viễn mấy câu đơn giản như vậy.” Vương Cẩn Ngôn lẽ thẳng khí
hùng nói.
Kể từ sau khi nhận được
điện thoại của mẹ mình, Trình Phi Viễn không ngừng dạo bước tới tới lui lui
trong căn phòng ký túc xá chưa tới 15 mét vuông.
Trong lòng buồn bực, những
luồng sóng phiền não liên tục không ngừng ập đến. Điện thoại nắm trong tay càng
bị hắn khép khép mở mở nhiều lần, phân vân có nên gọi điện thoại cho Tôn Đào
Phi không.
Đối với lời nói của mẹ
hắn, hắn tự nhiên biết là có ý gì, động tác của tiểu tử thúi Cố Kiết kia thật
đúng là mau, vợ hắn mới trở về thành phố A chưa bao lâu, anh ta liền không thể
chờ đợi đã vộichạy tới. Trước kia hắn còn có thể thoải mái nói không thèm để ý,
xem như không có gì. Nhưng bây giờ hắn phiền não đáng chết, tức giận, cho dù là
biết Tôn Đào Phi không có gì với Cố Kiết, các loại tâm tình của hắn vẫn còn như
thủy triều mãnh liệt tới.
Lúc Trình Phi Viễn liên
tục rối rắm, hắn đã bấm số điện thoại của Tôn Đào Phi lần thứ ba trong ngày,
còn không ngừng tự nhủ ở trong lòng, hắn chỉ là gọi điện cho vợ con mình, cần
phải vậy.
Tôn Đào Phi nhìn thấy số
của Trình Phi Viễn hiện lên lần thứ ba trên điện thoại di động, bất đắc dĩ chau
chau mày. Ngắm nhìn con trai đã ngủ say, cô rón ra rón rén nhẹ tay nhẹ chân ra
cửa, chỉ sợ đánh thức nó dậy.
“Đoàn trưởng
Trình thật rảnh rỗi nhỉ, đã hơn nửa đêm lại còn gọi điện thoại.” Vừa mở miệng,
Tôn Đào Phi liền rảnh rang trêu nói.
Trình Phi Viễn cười hắc
hắc, phiền não vừa rồi cũng tiêu tán đi không ít. Nghe thanh âm không mấy nhiệt
tình của Tôn Đào Phi, hắn càng lẽ thẳng khí hùng nói, “Em vốn là vợ anh, anh gọi
điện thoại cho em là phải, em không muốn vậy sao.”
Giọng của Trình Phi Viễn
lẽ thẳng khí hùng, hơn nữa nói xong thấy cũng rất có đạo lý, khiến cho Tôn Đào
Phi nhất thời không thể nào phản bác. Trên thực tế cô cũng không muốn phản bác,
câu “vợ” của Trình Phi Viễ khiến cho lòng cô cũng rất vui vẻ. Về phần, hắn nói
cô không muốn nói chuyện với hắn, cô cũng không có ý đó, chẳng qua là hắn một
ngày gọi điện ba lượt, vốn là một người lạnh như băng đột nhiên trở nên dính
như thế, dính đến nỗi cô có chút không chịu nổi.
Thấy Tôn Đào Phi bên kia
nửa ngày không có động tĩnh, Trình Phi Viễn vừa vội gấp nói, “Em nói chuyện đí,
một câu cũng được.”
Tôn Đào Phi hồ đồ lờ mờ,
chỉ cảm thấy lời nói của Trình Phi Viễn thật sự có chút lạ, vấn đề đó, cô có thể
nói gì, chẳng lẽ cô nói không cho hắn gọi điện thoại cho cô, hắn sẽ không nói
sao?
“Nói lời gì, anh
muốn nói gì.”
Trình Phi Viễn nghe vậy
tâm tình lập tức tụt xuống nhanh chóng, người này thật có bản lĩnh làm hắn ức
chết.
“Em không có gì để
nói, anh có lời, Tôn Đào Phi em nghe kỹ cho anh, đời này của em cũng chỉ có thể
là vợ Trình Phi Viễn anh, người khác ai cũng đừng nghĩ.” Trình Phi Viễn vội
vàng tới một câu như vậy, hơn nữa càng về sau, ý uy hiếp cảnh cáo cũng càng đậm.
Gió nhẹ thổi lất phất
cành cây trong đình viện, nhẹ nhàng quét lên cửa sổ, phát ra thanh âm rất nhỏ,
giọng nói Trình Phi Viễn kèm theo từng trận gió thổi, chậm rãi từ từ truyền
vào, ban đêm yên lặng nghe cực kỳ rõ ràng, cũng cực kỳ làm cho lòng người nóng,
không tự chủ, mặt Tôn Đào Phi liền hiện lên nụ cười nồng đậm.
“Anh đừng quên chúng
ta đã thỏa thuận trước, hai năm sau ly hôn.” Giọng nói mềm đi, Tôn Đào Phi nói
như cười giỡn.
“Đừng hòng mơ tưởng,
em đừng quên chúng ta là quân hôn, đời này của em cũng chỉ có thể là vợ anh.”
Giọng Trình Phi Viễn thô ráp tức giận ngập trời rống lên.
Tôn Đào Phi nhẹ nhàng
cười một tiếng. Nếu như lúc này Trình Phi Viễn ở bên cạnh cô, sẽ phát hiện nụ
cười của vợ hắn ôn nhu cỡ nào, ngọt ngào cỡ nào, xinh đẹp kiều mỵ cỡ nào.
“Trình Phi Viễn
xét thấy anh nhiệt tình xin chết cầu xin, thổ lộ và theo đuổi em như thế, lời của
anh, em liền bất đắt dĩ đáp ứng.”
Trình Phi Viễn nghe lời
nói của cô, bị hung hăng chận hạ xuống lần nữa, ngay sau đó tâm trạng hắn là
vui sướng đầy người ức chế không được.
“Em lặp lại lần nữa?”
Trình Phi Viễn sợ mình nghe lầm xác nhận lần nữa.
“A, không nghe thấy
vậy coi như xong.” Tôn Đào Phi cố ý kéo dài ngữ điệu.
“Cái gì thôi, đừng
hòng mơ tưởng.” Tiếng rống giận dữ liều mạng của Trình Phi Viễn truyền đến lần
nữa.
Tôn Đào Phi rốt cuộc
không nhịn được cười khẽ một tiếng, người này sao càng ngày càng phát triển đến
hướng “nóng nảy”.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Vương bà buôn dưa:
Vương bà thật ra là đàn ông, tên gọi Vương Pha, vì dẻo mồm dẻo miệng lại thích
nhiều chuyện nên được đặt biệt danh là Vương bà. Vương bà sống ở thời Tống là một
người chuyên bán dưa của người Hồ. Dưa của người Hồ tuy rất ngon nhưng vì xấu
xí nên người Trung Nguyên không mua. Do đó, Vương bà không ngừng tự khen dưa của
mình, xẻ cho mọi người ăn thử. Cuối cùng có một người ăn thử thấy rất ngon, từ
đó danh tiếng dưa của Vương bà truyền xa. Đời sau dùng câu thành ngữ này để chỉ
những người tự khen mình theo một ý tốt, chứ không phải là khoe khoang khoác
lác