Tôn Đào Phi vừa mới
xoay người, liền nhìn thấy Từ Dĩnh đang đứng cách đó không xa vẫy vẫy tay với
cô, giống như sợ cô không nhận ra mình.
“Tiểu Đào tử...”
Nhìn bạn tốt rõ ràng có chút khác, Từ Dĩnh ý vị sâu xa đi vòng quanh Tôn Đào
Phi hai vòng, cười gian.
Không ngừng chẹp chẹp
miệng, xem ra xuân tâm cứng rắn như thép của Tiểu Đào nhà cô đang động.
“Cậu... đủ rồi đấy.”
Tôn Đào Phi hung hăng đẩy khuôn mặt của Từ Dĩnh đang dí sát vào mặt cô ra, hơi
híp mắt cảnh cáo cô ấy.
Không nên nói chuyện
lung tung.
Từ Dĩnh không thèm để ý
chút nào cười hì hì một tiếng, tay càng thêm nhân cơ hội lau chùi dầu trên
khuôn mặt trơn mềm bóng loáng của Tôn Đào Phi, nói “Tiểu Đào tử, xem ra lần này
đến trại lính rất tốt nha, xem xem bộ dáng mặt như hoa đào, khóe mắt chứa xuân,
xuân tâm nhộn nhạo của cậu, thật mê người.”
Tay Từ Dĩnh háo sắc xoa
xoa cằm trắng noãn của Tôn Đào Phi, thậm chí chùi lên đó một ít dầu. Lại còn một
bộ dạng tự cho mình là chuyên gia, đưa tay khoác lên vai Tôn Đào Phi.
Trợn mắt nhìn Từ Dĩnh
bên cạnh, Tôn Đào Phi không có nửa điểm thương tiếc gạt tay cô ấy xuống.
Nghiêng đầu, Tôn Đào
Phi đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang dán thật chặt lên mặt bàn thủy tinh của
Bàn Đinh, càng không ngừng dùng tay nhỏ bé vỗ vào mặt bàn đó, môi mím chặt.
Cái miệng nhỏ nhắn, tựa
hồ thề phải làm thủy tinh phát ra tiếng động.
Tôn Đào Phi lập tức vui
vẻ trở lại, bỏ Từ Dĩnh sang một bên, ba bước thành hai bước chạy thẳng vào phía
trong.
Từ Dĩnh theo sát sau
lưng Tôn Đào Phi, vừa nhìn thấy Vương Cẩn Ngôn, lập tức quay ngoắt 360o trở
thành một bộ dáng khéo léo động lòng người.
Tôn Đào Phi liếc mắt Từ
Dĩnh rõ ràng đang giả bộ, khẽ mỉm cười với mẹ chồng mình, giới thiệu ngắn gọn
thay hai người: “Mẹ, đây là Từ Dĩnh bạn của con, Từ Dĩnh đây là mẹ chồng mình.”
“Chào bác, bác có
khỏe không ạ?.” Từ Dĩnh có dáng có vẻ cung cung kính kính chào hỏi với Vương Cẩn
Ngôn.
Vương Cẩn Ngôn nhìn hai
cô gái như hoa như ngọc trước mắt, hình ảnh đẹp mắt như thế, khiến cho lòng bà
không thể tự kiềm chế, vô cùng vui mừng.
“Ba, ba!” Kèm
theo thanh âm của Bàn Đinh, Tôn Đào Phi cũng cảm giác được bắp đùi của cô bị thằng
nhóc ôm chặt lấy, một bộ dáng thề không tìm được ba không bỏ qua.
Tôn Đào Phi khẽ cười ngồi
xổm xuống, vuốt ve mặt trắng hồng mềm mại của nó, nhẹ nói, “Bàn Đinh, không phải
là ba.”
Rõ ràng, nó căn bản
không nghe Tôn Đào Phi giải thích, cái miệng nhỏ nhắn vẫn cố chấp kêu lên với
cô, “Ba, ba...” Tay nhỏ bé càng không ngừng sờ tới sờ lui trên người cô.
Tôn Đào Phi tất nhiên
biết nó đang tìm cái gì, lấy điện thoại di động ra, đặt trên tay nhỏ bé của nó.
Thằng nhóc nhận lấy điện
thoại di động, lăn qua lộn lại loay hoay một hồi, thấy vẫn không có phản ứng
gì.
Nó khéo léo nâng điện
thoại di động đến trước mặt Tôn Đào Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn
không vui nói, “Ba, bay!”
Nhẹ nhàng vuốt đầu nó,
Tôn Đào Phi cười gật đầu một cái, “Ba, bay.”
“Phi Phi, đây là
chuyện gì thế?” Vương Cẩn Ngôn quét mắt hai mẹ con đang nói giọng điệu ngoài
hành tinh, trong mắt đẹp sáng trong lóe ra ánh tò mò, lời nói ra cũng có chút dồn
dập.
Trong hai mắt của Từ
Dĩnh bên cạnh càng thêm sáng lên, cả khuôn mặt đều viết ‘có gian tình, ta muốn
biết ’.
Bốn con mắt lấp lánh vì
tò mò nhìn chằm chằm cô, Tôn Đào Phi không thể không chậm rãi nói ra từng chuyện
xảy ra.
Nghe thấy rồi, trên hai
gương mặt mỹ lệ của Vương Cẩn Ngôn và Từ Dĩnh, đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt
thất vọng.
Tôn Đào Phi bất động
thanh sắc quét hai người đối diện một cái, âm thầm buồn cười, thật ra thì Từ
Dĩnh và mẹ chồng ở nhiều phương diện thật đúng là có chút tương tự, ít nhất hai
người đều rất nhiều chuyện.
“Bảo bối, đến chỗ
cô nào.” Từ Dĩnh thấy không có được tin tức cô muốn, lập tức dời tầm mắt chuyển
qua trên người Bàn Đinh đáng yêu.
Nó ngửa đầu liếc nhìn Từ
Dĩnh đang không ngừng nháy mắt với mình,miễn cưỡng kêu một tiếng, “Cô.” Sau đó
liền để đầu nằm trên vai Tôn Đào Phi, hiển nhiên là không muốn theo Từ Dĩnh.
Biểu tình của Từ Dĩnh
trong nháy mắt tối xuống, không hiểu cô có danh xưng là “Sát thủ nhi đồng” sao
lại mất mặt trước thằng nhóc này cơ chứ?
Buồn bực nhìn chòng chọc
cái gáy trắng bóc của nó, chẳng lẽ thằng bé này ôm thù vì mẹ nó.
Liếc mắt Từ Dĩnh rõ ràng
không biết đang tức cái gì, Tôn Đào Phi cố ý nhẹ nhàng gõ gõ góc bàn trước mặt
cô ấy, “Cậu ăn chưa?”
“A..., chưa.”
Thở dài, Tôn Đào Phi
nói, “Vậy vừa đúng lúc, chúng ta cùng ăn đi.”
Nghe vậy, gương mặt mới
vừa rồi còn thất thần của Từ Dĩnh trong nháy mắt vinh quang toả sáng, nhất thời
tinh thần phấn chấn trung khí mười phần nói, “Phi Phi, chúng ta đi ăn cá nướng
Minh Ký đi. Bác nhất định chưa từng ăn món đó bao giờ, rất rất ngon.” Chỉ sợ
Vương Cẩn Ngôn không đáp ứng, Từ Dĩnh dùng toàn lực tích cực dụ dỗ bà ấy.
Kết quả, nữ sĩ Vương Cẩn
Ngôn rất thành công bị Từ Dĩnh câu dẫn, vô cùng hứng thú với cá nướng mỹ vị mà
cô ấy đang thao thao bất tuyệt ca ngợi.
Liếc nhìn hai người dọc
theo đường đi nói chuyện với nhau rất vui vẻ trước mặt, Tôn Đào Phi buồn cười lắc
đầu một cái, thế này, nếu phát triển tiếp, Từ Dĩnh có lẽ sẽ thành bạn của mẹ chồng
cô mất.
“Tiểu Dĩnh, con
có bạn trai chưa?” Trong phòng khí nóng dày đặc từ lò lửa tỏa ra, Vương Cẩn
Ngôn cũng nhiệt tâm bừng bừng mở miệng.
Mặt đối mặt, Từ Dĩnh
không ngừng nháy mắt với cô, Tôn Đào Phi giả bộ không biết cúi đầu, chú ý đút
Tiểu Bàn Đinh bên cạnh.
Thấy Tôn Đào Phi không
có chút ý định giúp mình giải vây, Từ Dĩnh không để lại dấu vết trừng mắt nhìn
Tôn Đào Phi một cái, bạn xấu.
Quay đầu, Từ Dĩnh vẻ mặt
tươi cườ nhỏ nhẹ đáp, “Dạ bác, con chưa có.”
“Oh.” Một tiếng,
Vương Cẩn Ngôn không hỏi nhiều hơn nữa, trong lòng cũng đã có tính toán nhỏ.
Từ Dĩnh kinh ngạc ngắm
nhìn Vương Cẩn Ngôn im lặng, cô còn tưởng rằng mẹ chồng Đào tử sẽ còn tra hỏi
nhiều hơn nữa. Bất quá như vậy, cô quả thật cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, ôm ôm.” Từ
Minh Ký ra ngoài, Bàn Đinh vui vẻ ha ha vỗ cái bụng bụng phình to của mình.
Tôn Đào Phi và mẹ chồng
nghe vậy, cũng hì hì bật cười một tiếng. Gió thu nhàn nhạt nhẹ nhàng mơn man
khuôn mặt, làm cho người ta thư thích yên ổn không nói ra được.
“Mẹ, nếu mẹ trông
Bàn Đinh đã mệt rồi, thì tựa vào trên ghế sa lon nghỉ một chút đi.” Ôm tấm chăn
đã sớm chuẩn bị trong tiệm ra, Tôn Đào Phi nhẹ giọng nói với hai bà cháu rõ
ràng đang buồn ngủ dưới nắng thu thoải mái.
Vương Cẩn Ngôn miễn cưỡng
gật đầu một cái với con dâu, dùng chăn đắp kín tên nhóc đã ngủ say trong ngực,
hạ thấp giọng nói, “Phi Phi, con cứ đi làm việc đi, không cần phải để ý đến mẹ.”
Gật đầu một cái, Tôn
Đào Phi cũng không khách sáo, trực tiếp đi đến quầy giúp một tay.
“Đào Phi.” Tôn
Đào Phi rối ren nuốt nước trong miệng xuống, tìm theo tiếng nhìn sang, đã nhìn
thấy Cố Kiệt mặt tươi cười đang đứng cách chỗ cô không xa.
Loạn xạ lau chùi miệng,
mặt Tôn Đào Phi mang theo vui mừng kêu lên, “Sư huynh.” Từ lần gặp nhau hôm trước,
cô còn không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy anh ấy, không ngờ nhanh như vậy
anh đã lại đến gặp cô lần nữa, xem ra tình hữu nghị giữa họ, còn rất sâu sắc.
Trên mặt Tôn Đào Phi có
vui sướng không lời nào có thể miêu tả được, khiến cho trên mặt Cố Kiệt cũng lộ
ra nụ cười ấm áp như gió xuân.
“Sao vài ngày trước
anh không thấy em trong tiệm?” Cố Kiệt như không có việc gì hỏi.
Tôn Đào Phi cười một tiếng,
“Mấy hôm trước em đến trại lính của chồng em.”
Mặt của Cố Kiệt nhất thời
cứng lại, hồi lâu, mới lộ ra nụ cười nhạt, “Khó trách lần trước anh tới đây
không gặp được em.”
“Phi Phi, vị này
là?”
Tôn Đào Phi nhìn mẹ chồng
không biết lúc nào thì xuất hiện sau lưng Cố Kiệt, nhìn lại ánh mắt dò xét lấp
lánh hữu thần của bà, cô cảm thấy hình như cô làm chuyện gì không phải với
Trình Phi Viễn.
Cố Kiệt nhìn người phụ
nữ đẹp được chăm sóc tốt, ung dung hào phóng sau lưng, khẽ suy nghĩ những khả
năng ở trong đầu rồi lại loại bỏ, cũng rất mau đoán ra vị này đại khái là mẹ chồng
của Tôn Đào Phi.
Chủ động vươn tay, Cố
Kiệt ôn hòa lễ độ chào hỏi, “Chào bác, bác khỏe chứ, cháu là sư huynh lúc đại học
của Đào Phi.”
Trả lễ vừa vặn rộng
rãi, Vương Cẩn Ngôn nhìn người thanh niên không chút nào kém cỏi hơn con trai
mình trước mắt, không nhịn được ngắm nhìn càng kỹ. Mới vừa rồi anh ta và Phi
Phi nói chuyện bà đều nhìn thấy rõ hết, ánh mắt vẻ mặt đều biểu đạt tình ý rất
rõ ràng với con dâu mình.
Nghĩ tới đây, lại ngẫm
lại con trai của mình, trong lòng Vương Cẩn Ngôn gấp gáp không nói ra được.
Thấy mẹ chồng Tôn Đào
Phi ở trong tiệm, Cố Kiệt không lâu sau liền chào tạm biệt.
“Mẹ, mẹ đang nhìn
gì thế?” Tôn Đào Phi cười khanh khách đẩy đẩy mẹ chồng đang nhìn bóng lưng Cố
Kiệt thật lâu vẫn không hết thất thần. Nếu ba chồng biết mẹ chồng si mê nhìn một
người trẻ tuổi lâu như vậy, không biết có phát cáu hay không?
“A, không có gì.
“Quay đầu lại, Vương Cẩn Ngôn liếc mắt liền nhìn con dâu cười giống như tiểu hồ
ly.
Trả lại một nụ cười,
Vương Cẩn Ngôn cười đến mặt hòa ái, như không có chuyện gì xảy ra nói, “Phi
Phi, sư huynh của con thật là một người tốt.”
Tôn Đào Phi phụ họa gật
đầu một cái, “Sư huynh ất ưu tú, lúc ở trường học là tài tử nổi danh đó.”
“Vậy con cảm thấy
anh ta tốt hơn hay là Phi Viễn tốt hơn?” Nói xong, Vương Cẩn Ngôn cũng không chớp
mắt nhìn chằm chằm Tôn Đào Phi.
Tôn Đào Phi rất là
không hiểu nhìn mẹ chồng mình một cái, không hiểu tại sao bà phải hỏi vấn đề thế
này, giữa hai người này đối với cô mà nói có cái gì có thể so sánh sao? “Mẹ,
làm sao có thể so sánh, sư huynh là sư huynh, Phi Viễn là Phi Viễn, hai người này
căn bản không ở trên một sợi dây.” Nếu mẹ chồng hỏi, Tôn Đào Phi cũng không
chút nào nhăn nhó hào phóng nói ra trả lời của mình.
Nghe Tôn Đào Phi nói,
lòng vốn là thấp thỏm của Vương Cẩn Ngôn nhất thời an tâm hơn, xem ra con dâu
bà dường như hoàn toàn không có những ý tưởng bất thường khác đối với sư huynh
của nó.
Nhưng vừa nghĩ tới con
trai mình, bà liền không nhịn được bực mình, sao động tác của nó lại chậm chạp
như vậy?