Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 7

Thùy Vân vô thức xoay chiếc bút chiếc bút chì trên tay. Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt. Thật sự cô gái Ngọc Phượng này không phải là dạng con gái hành động bồng bột, hành động thiếu suy nghĩ. Mỗi hành động của cô ta đều được suy tính kỹ càng. Quả là con gái nhà nòi mà. Hoàn toàn ngược lại với Thư Kỳ.

“Haiz… Lão Phật bà dù là sói già nhưng dù sao vẫn là con người chính trực.”

Một con hồ ly tu thành tinh như Ngọc Phượng muốn đối phó chỉ còn cách buột cô không giữ được kiểm soát. Cô ta càng giận dữ thì càng mất cân bằng, hành động sẽ thiếu suy nghĩ hơn. Thủ đoạn này có chút dơ bẩn nhưng đi với “ma” phải mặc “áo giấy” thôi. Dù sao cô phải hoàn thành kế hoạch này nhanh để tập trung chuyên môn.



“Này, chị có mắt không hả? Không thấy bản thiết kế này hoàn toàn sai quy tắc mỹ thuật thông thường sao?” – Thư Kỳ cố gắng hét lớn, tỏ ra cực kỳ tức giận.

“Tốt lắm” - Thùy Vân cười thầm trong bụng.

“Làm lại cho tôi. Cái này mà đem tới đối tác chỉ tổ làm người ta xấu hổ thôi.” – đoạn Thư Kỳ ném thẳng tập hồ sơ của tiền bối vào sọt rác. Thực sự cái hồ sơ này không đạt chuẩn.

Bà Lam từ ngoài cửa văn phòng thiết kế đã nghe tiếng hét của Thư Kỳ. Nhìn cô gái ăn mặc tân thời dữ tợn kia lớn tiếng với đồng nghiệp, bà nghiêng đầu hỏi cô con dâu tương lai đang đi tháp tùng bà.

“Ai thế?”

Ngọc Phượng mắt dao động, run run nói.

“Dạ là nhân viên thực tập của công ty.”

“Thực tập mà hỗn láo, lớn tiếng đàn chị sao?” – Bà Lam nhíu mày lại.

“Dạ…. dạ… là…” – hai mắt Ngọc Phương cứ đỏ hoe như muốn trào nước mắt.

“Hửm?”

“Dạ… cô ấy là bạn gái của anh Sơn.” – cô run run nói.

Bà Lam nhìn Thư Kỳ rồi lắc đầu. Con trai bà đúng là không có mắt nhìn…sao lại thích loại con gái đanh đá cáo mượn oai hùm như thế này ?

Thùy Vân quan sát tất cả biểu tình trong căn phòng này. Khóe miệng cô cong lên. Lịch của lão bà này cô nắm trong bàn tay. Thật tình mọi thứ đều diễn ra đúng kế hoạch ban đầu. Tất cả cũng nhờ sự giúp đỡ cùa Ngọc Phượng, cô nàng quá khôn khéo diễn vai cô gái hiền lành thì số phận tương lai cô ta càng thảm.



“Mai lên công ty đuổi việc con ả thực tập sinh Thư Kỳ ngay cho mẹ.” – bà Lam ra tối hậu thư.

“Hả?” – Ngọc Sơn mở to mắt nhìn mẹ mình, trước giờ bà không quản nhân sự công ty thiết kế của anh sao mà hôm nay – “Thư Kỳ là 1 cô gái làm được việc” – anh không hề nói dối.

“Nhân cách có vấn đề thì cũng bỏ. Hôm nay, mẹ thấy cô ta lớn tiếng ở công ty. Mẹ không nói lần hai đâu.” – bà lạnh lùng quay đi – “Mà mẹ không muốn con quan hệ cùng cô ta.”

“Haiz… cô ấy lại làm gì nữa thế?” – có chút tiếc nuối nhưng lệnh của đại cổ đông anh không dám không tuân.



“Hả… nghỉ việc?” – Thư Kỳ hai mắt trợn lên nhìn Ngọc Sơn. Tất nhiên cô đã cố kinh ngạc 1 cách xinh đẹp.

“Tất cả là do em hôm qua… “ – Ngọc Sơn thở dài – “…tại sao hôm qua em lại tỏ ra đanh đá như thế chứ? “

“ Hôm qua… “ - hai mắt Thư Kỳ đỏ hoe, vai cô run lên – “ là do hồ sơ ấy sai chứ … em chỉ nghĩ cho công ty thôi “.

Cô nhớ lại lời Thùy Vân – [ đàn ông là những kẻ sĩ diện. Họ luôn muốn tránh nước mắt của con gái bởi khi thấy chúng họ sẽ mủi lòng, mềm yếu ] - cô khóc nức nở như một đứa trẻ - [ khi cô càng yếu đuối một cách trẻ con thì bản năng làm cha, làm người bảo vệ của họ sẽ trỗi dậy . Tuyệt đối không cho hắn nói lời chia tay ] - cách khóc này có quá khoa trương không ?

“ Nếu… bản thiết kế tới tay đối tác… oa oa oa… họ sẽ… oa oa oa… “

Ngọc Sơn kinh ngạc nhìn Thùy Vân, cô gái ngọt ngào mọi ngày đâu rồi ? Cô gái đanh đá hay la mắng mọi người nữa.

“ Oa… oa… em không phục… oa… “

Anh vội chạy tới ôm vỗ về Thư Kỳ, anh cứ dự tính cô ấy sẽ khóc 1 cách nhẹ nhàng chứ kiểu rơi vài giọt lệ… anh sẽ cố tránh nhìn chúng nhưng không ngờ cô khóc như 1 đứa trẻ thế này. Anh có muốn không nhìn thì tai cũng thủng màn nhĩ mất.

“Hức…” – Thư Kỳ lau nước mắt, nước mũi lên áo khoác ngoài của Ngọc Sơn - [ hãy tỏ ra là 1 cô gái vụng về, không mạnh mẽ, không biết cách cư xử và trẻ con chút. Làm cho hắn phải ôm cô như đứa trẻ. Bản năng của hắn sẽ trỗi lên ] – là phụ nữ, cô biết kế sách này của Thùy Vân là thượng sách.

Ngọc Sơn ôm chặt Thư Kỳ, nhìn vết nước mắt, nước mũi của Thư Kỳ trên áo có hơi ái ngại nhưng nhìn gương mặt lem luốc như trẻ con này thật đáng yêu, khó làm hắn kiềm lòng được, chỉ biết ôm vỗ cô như đứa trẻ thôi.

“Thôi được rồi, anh xin lỗi…là anh sai. Em coi như không có chuyện gì đi.”

“Hức… hức…” – Thư Kỳ ôm chặt hắn hơn, không ngừng khóc, đóng kịch phải đóng cho trót. Thật tình lúc này cô rất muốn chạy tới khoe Thùy Vân thành tích này, muốn hét lên “Đại công cáo thành” nhưng cố kiềm chế.

Thấy Ngọc Sơn ôm Thư Kỳ mặt mày lem luốc bước ra khỏi phòng, mặt Ngọc Phương biến sắc. Sao lại thế nhỉ? Xưa nay anh ấy có bao giờ cãi lời bác gái đâu? Sao lại vì 1 đứa con gái quen hơn 1 tháng cãi lời bác ấy?

Thùy Vân nhìn phản ứng của Ngọc Phương. Có chút tự hào trong lòng. Cô đọc nhiều sách tâm lý nhưng hôm nay mới được thực hành, chơi trên thực tế. Không ngờ thuận lợi như thế.

“Cô đánh giá quá thấp bản năng làm cha của người đàn ông rồi, cô gái nhỏ ạ.”



“Bước đầu tiên thành công.” – Thùy Vân gạch lên tờ giấy trước mặt – “giờ chắc bà Lam đang tức điên lên. Chỉ muốn giết cô vì làm con bà ta cãi lời”.

“Vậy phải làm sao?” – Thư Kỳ mở to mắt nhìn cô.

Đúng là xinh đẹp thật, dù trang điểm khá nhẹ. Nói chung cô dùng đối tác không hề sai, nếu Thùy Vân là đàn ông chắc chồm lên ăn thịt cô nàng rồi. Một cô nàng xinh đẹp và có chút ngốc nghếch.

“Vẫn kiểm soát được. Mai cô cứ làm thế này… “ - Thùy Vân cúi sát tai Thư Kỳ thì thầm.

“Ok. Chị chắc cô ấy sẽ đến chứ?”

Thùy Vân gật đầu. Bước thứ 2 phải khiến nữ chính mất cân bằng, nộ khí nổi lên.



Ngày mai là ngày triển lãm các sản phẩm đồ họa toàn quốc tại thành phố Vĩnh Long. Các công ty thiết kế đều tham gia và tất nhiên công ty Ngọc Sơn cũng thế. Vì hôm nay chỉ chuẩn bị tập dợt không có gì quan trọng nên Thùy Vân đã nói sếp cô không cần đi. Hãy dưỡng sức cho mấy ngày tiếp theo. Tuy nhiên, công ty phải chia nhỏ lực lượng, gần như toàn bộ mọi người đều được huy động ở nơi tổ chức chỉ còn 1 số ít trực công ty.

Thấy Ngọc Phượng đứng gần đó, Thùy Vân la lớn.

“A, chết thật… mình quên tập thiết kế đó mất rồi…” – cô tỏ ra lo lắng – “Nếu hôm nay không nộp thì sẽ bị loại mất… nhưng mình không rời khỏi đây được…” – cô khẩn trương.

“Có gì thế?” – Ngọc Phương liếc mắt nhìn Thùy Vân hỏi.

“A” – Thùy Vân nắm chặt cổ tay áo Ngọc Phượng – “Chị ở đây may quá! Em để quên 1 tài liệu quan trọng trong phòng giám đốc rồi nhưng không đi được. Chị đi lấy giúp em được không?” – cô nhìn người phụ nữ đối diện với ánh mắt khẩn thiết – “Chị là vợ chưa cưới của giám đốc nên sẽ tiện hơn. Em thật không dám giao chìa khóa cho ai ngoài chị.”

Ngọc Phượng nhìn cô gái trước mặt cầu khẩn và nghe 2 từ vợ chưa cưới thì có chút khoái cảm. Đúng, cô là vợ chưa cưới của Ngọc Sơn.

“Thôi được. Để tôi đi.”

Thùy Vân mừng rỡ để chìa khóa vào tay Ngọc Phượng.

“Tập hồ sơ ở ngăn dưới cùng bàn làm việc đấy ạ. Nó có màu xanh. Cảm ơn chị nhiều ạ.”

Nhìn bóng Ngọc Phượng chạy đi, Thùy Vân cầm điện thoại nhắn tin cho Thư Kỳ.

“Còn lại phụ thuộc vào cô cả đấy. Canh đúng thời điểm. Xóa ngay tin này cho tôi”.



Ngọc Phương chạy vào văn phòng, đúng là đám lười nhác mà. Nói là trực thế mà bỏ đi hết. Nếu cô sau này làm chủ công ty thì phải chấn chỉnh lại mới được. Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng Ngọc Sơn, cúi xuống ngăn kéo cuối cùng lấy tập hồ sơ. Bất chợt cô nghe cửa phòng mở toang.

Theo quán tính, Ngọc Phương vội chui ngay xuống bàn làm việc. Cô nhẹ nhàng quay lên thì thấy 1 đôi nam nữ đang ôm hôn nhau điên cuồng mà nam chính là chồng sắp cưới của cô, nữ chính còn ai trồng khoai đất này nữa.

“Tôi làm việc vì công ty mà mấy người lại…” – Ngọc Phượng cố nén giận trong lòng.

Tiếng thở ngày một dồn dập. Cô càng nắm chặt đôi tay lại. Không được, cô kiềm chế bấy lâu nay, đã hạ được bao nhiêu con nhân tình của Ngọc Sơn. Cố bình tĩnh.

“Á…” – Ngọc Phượng đứng dậy, ánh mắt khẽ rung rung lên vì nước mắt kinh hãi nhìn đôi nam nữ bán khỏa thân trước mặt.

“Sao em lại ở đây?” – Ngọc Sơn dừng lại kinh hãi nhìn cô.

“Em… em lấy tập hồ sơ bị để quên… Tập hồ sơ này quan trọng” – Ngọc Phương tay nắm chặt hồ sơ, ánh mắt đầy bi thương – “Xin…l…” – sau đó cô chạy khỏi phòng.

“Chết tiệt” – Ngọc Sơn vội mặc quần áo và chạy ra khỏi phòng theo Ngọc Phượng, để mặt Thư Kỳ ở đó.

Thư Kỳ mặc quần áo vào. Lấy điện thoại nhắn tin ngay cho quân sư của mình.

“Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch. Đã xóa tin nhắn này.”

Thùy Vân nhìn tin nhắn trên điện thoại không khỏi mỉm cười. Không ngờ các diễn viên đóng tốt đến thế.