Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 6

“Đại thiếu gia hiện giờ đang bắt đầu liên kết với các xã đoàn khác. Theo như tôi tìm hiểu, cậu ấy định đẩy mạnh phân phối ma túy để đẩy nhanh quyền lực. Ngoài ra, cậu ấy còn mở rộng các dịch vụ mại dâm…” – ông Hùng bắt đầu báo cáo cho chủ nhân của mình, thấy cậu chủ mình đang im lặng. Ông ngưng lại.

“…”

“Chúng ta có nên kiềm chế Đại thiếu gia lại không? Nếu không…”

“Ông sợ hổ lớn khó bắt?” – Lý Cảnh ngẩng lên nhìn ông.

“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất…”- Trần Hùng ngập ngừng.

Lý Cảnh mỉm cười, xua tay ra hiệu ông ra ngoài.

“Tôi tự biết sắp xếp.”

Lỳ Cảnh buồn cười trước thái độ của ông Hùng. Thật tế, Lý Thanh càng lớn mạnh thì ngày tàn của hắn càng tới sớm. Ông ta nghĩ cảnh sát Việt Nam không phát hiện gì sao? Chẳng qua là họ định câu dây dài bắt cá lớn. Còn những xã đoàn khác nữa, ngoài mặt nói là hợp tác nhưng với trong lòng thì thật sự như thế? Ông anh anh là 1 người ngạo mạn, không biết trời cao đất dày, đắc tội không ít đại ca. Họ im chứ không phải họ không có mưu tính riêng. Cứ đà này, anh cũng chả cần phải làm gì cũng ngư ông đắc lợi.

“Nếu cần thì hy sinh luôn vậy.” – Lý Cảnh thở dài, cha anh không phải tự dưng mà coi trọng anh hơn Lý Thanh. Nếu anh ta hiểu đạo lý này thì cũng chả tới bước này.

Con người nếu tự biết khả năng hạn chế thì nên biết an phận. Anh chợt nhớ tới Thùy Vân, nhớ tới cái ước mơ nỗ lực cô gái này nói. Từ khi sinh ra, Lý Cảnh đã biết định mệnh của mình nên chưa bao giờ ra khỏi quỹ đạo này. Ước mơ của anh thật sự là gì?



Thùy Vân cuối cùng đã trở lại nhịp sống bình thường sau 1 tuần sự kiện xuất bản vừa rồi. Làm việc, đọc sách tìm tư liệu và thay đổi lại bản thảo cũ. Nghĩ lại cô không quá bi quan nữa, bản thảo mà cô bí mật làm 2 tháng nay thực tế không phải là dở nhưng cô cần vẽ lại. Cô muốn đường đường chính chính thắng bằng nội dung và nét vẽ. Chuyện duy nhất khiến cô bận tâm hiện giờ là công ty vừa lắp camera mà chĩa thẳng vào cô nữa chứ. Thật không làm việc riêng được mà khối lượng công việc Ngọc Sơn – boss cô giao cho cô thật quá ít và không có tính thách thức. Thật sự rất tẻ nhạt.

“Này, chị có đầu óc không mà làm việc thế này hả?”

Giọng của Thư Kỳ - bạn gái mới của sếp cô - hét lên. Cô ả này mới vào thực tập 3 tuần mà dụ được anh boss của cô vào tròng rồi. Đúng là cáo mượn oai hùm. Thôi kệ, loại người này được lòng thì ít mà mất lòng thì nhiều này trụ được nhiều nhất 2 tháng nữa. Cô dù làm mất lòng cũng không ít nhưng ngoại hình tầm thường, gia thế tầm thường, khả năng tầm thường thật sự với họ là 1 kẻ không đáng ngại.

Dù sao, sự ồn ào của Thư Kỳ khiến văn phòng cũng đỡ buồn ngủ hơn. Nhìn lướt qua văn phòng, cô thấy ánh mắt căm giận của các tiền bối trong công ty nhìn cô gái trẻ này. Thật có chút thú vị. Cô không có TV ở nhà trọ nên kịch công sở cũng không tồi.

“Cô đừng có quá đáng, ăn hiếp Ngọc Phượng chứ.” - đàn chị đóng vai quần chúng 1 lên tiếng.

“Nếu đầu óc cô ta không quá ngu si thì sao tôi có lý do chứ?” – nữ phản diện mỉa mai.

“Này, đằng nào cô ấy cũng là tiền bối của cô. Cô nên nhớ mình chỉ là thực tập thôi.” – quần chúng 2 lên tiếng.

“Hức,… chị đừng nói nữa” – nữ diễn viên chính lên tiếng, rất đúng phong cách phim truyền hình điển hình.

Thật tiếc là không có bắp rang. Thùy Vân thở dài trong lòng.

“Thì sao chứ? Mấy chị không có khả năng thì căm miệng cho tôi. Kinh nghiệm không nói gì cả mà quan trọng là thực lực.” – nữ phản diện chọc khóe.

“Thực lực? Từ đầu cô tới đây chỉ để cua giám đốc thôi. Con gái gì mà ăn mặc… cô đừng quên vợ sắp cưới của cậu ấy là Ngọc Phượng đó.”

“Hà, nếu biết cách giữ chồng thì đâu để người ta chán cơm tìm phở. Mà 2 người đã lấy nhau đâu.” – nhân vật phản diện nhìn thẳng vào mặt nữ chính giọng nói mỉa mai còn ánh mắt thì pha chút khinh thường.

Thùy Vân nhìn gương mặt đầy ức uất của Ngọc Phương thoáng thấy 1 nụ cười trên đó. Thật đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. Đây là tại sao Ngọc Sơn có bao nhiêu bạn gái mà chỉ có một người vợ sắp cưới. Thật đáng thương cho cô gái Thư Kỳ này quá. Nếu ... Thùy Vân nảy ra 1 trò chơi mới để xả không khí buồn tẻ nơi đây.



“Xin chào.” – Thùy Vân ngồi vào chỗ trống đối diện Thư Kỳ. Cô gái này quả không ai ưa nhỉ? Mà trò cô lập của mấy bà chị văn phòng nơi này thật cứ như trẻ con cấp 2. Thật ngu ngốc.

“Chào.” – Thư Kỳ thờ ơ nói.

“Không phiền chứ?” – Thùy Vân mỉm cười nói.

“…”

“Tôi có chuyện muốn nói với cô. Có phiền ra ngoài dùng bữa không?”

“Tôi không có gì cần nói với chị.” Thư Kỳ cáu kỉnh nói.

“Cô biết đó. Hiện giờ sếp tôi đi ăn cùng vợ sắp cưới và gia đình rồi.”

“Thì sao?” – Thư Kỳ nhíu mày, chả lẽ con nhỏ trợ lý này định chửi xéo cô như hội bà Tám kia.

“Cô biết đó, dù tôi không phải bạn gái cũng chả phải vợ sắp cưới của người đó nhưng với cương vị trợ lý, tôi biết một số thứ mà cả hai người không biết.” – Thùy Vân giữ vững nụ cười trên môi. Sau đó, cô cầm túi xách lên và cúi xuống nói thầm vào tai Thư Kỳ - “Cô hiểu ý tôi chứ?”

Thỉnh thoảng cũng nên huyên náo không khí 1 chút chứ? Điều khiển một con chó hay sủa bậy sẽ dễ hơn một con hồ ly đã thành tinh. Dẫu sao, Thùy Vân cũng đang chán.



“Cái gì? Chị kêu tôi gây sự trước mặt mẹ anh ấy khiến cho bà ấy ấn tượng xấu?”

“Yes. Cô hiểu vấn đề rồi đó.” – Thùy Vân gật đầu.

“Chị… chị có điên không?” – Thư Kỳ hét lên.

Con bé này thật đần độn. Chả lẽ đạo lý lấy lui làm tiến không hiểu sao? Giờ cô phải giải thích tâm lý học cho con bé này sao?

“Cô biết mẹ của bạn trai mình là ai không?” – Thùy Vân từ tốn, bình tĩnh giải thích cho cô bé thiếu iot trước mặt.

“Bà Ngọc Lam – một trong những nữ doanh nhân tỉnh Vĩnh Long. Bà ta một mình dẫn dắt công ty Ngọc Lam và là người hỗ trợ vốn cho anh Sơn thành lập công ty Ngọc Sơn này.”

“Và?”

“Và…” – Thư Kỳ ấm úng.

Haiz…IQ thấp thì dễ dạy hơn dù khi dạy cũng phải cố kiềm chế. Thùy Vân nhủ thầm.

“Một mình bà ta đã nuôi lớn bạn trai cô đấy. Nắm được bà ta là nắm được cả nửa thế cờ.”

“Bà ta giỏi thật đó.” – Thư Kỳ xuýt xoa.

“Éo… may mà cô có con mắt thẩm mỹ tốt và xinh đẹp. Nếu không…” – Thùy Vân mệt mỏi – “Bà ta là một người phụ nữ rất mạnh mẽ. Một mình nuôi con trai. Chính vì thế bà ta sẽ chọn cho con trai mình thứ tốt nhất đảm bảo cho thằng con công tử bột của mình có chỗ dựa vững chắc sau này. Cô nghĩ loại đàn bà như thế lên bằng niềm tin à.”

“Dạ, ý chị là…” – Thư Kỳ ngập ngừng.

“…” – Thùy Vân liếc mắt nhìn cô gái trẻ.

“Ok, tôi không hiểu chị nói gì cả. Tôi nói thể chỉ để tỏ vẻ ăn ý thôi.”

“Ngọc Phượng là con gái của chủ công ty đối tác với Ngọc Lam. Một cô gái hiền lành – hay có vẻ hiền lành – sinh ra trong 1 gia đình có thể lực và có lợi ích cho công ty Ngọc Lam. Đây là 1 mối quan hệ hoàn toàn tương thích với suy tính, nguyện vọng của bà Lam.”

“Dạ?”

“Nói trắng ra, giá trị của cô với bà ta là con số không. Bây giờ cô có nịnh bà ta tám đời thì bả cũng không chọn cô làm con dâu đâu.” - Ngọc Vân cố gắng đơn giản hóa vấn đề - “Biện pháp duy nhất để thay đổi chỉ có tình cảm. Tôi muốn cô cho bà ta thấy một Thư Kỳ bên ngoài chua ngoa, đanh đá và tưởng chừng rất đáng ghét nhưng lại là 1 cô gái lương thiện, mạnh mẽ để gợi nhớ hình ảnh bà ta khi trước. Cô càng làm mọi người ghét càng tốt, càng làm tăng hình ảnh xù xì, mạnh mẽ của cô lên và tôi sẽ có cách khiến bà ta nhớ lại hình ảnh bản thân mấy chục năm trước cũng bị xã hội cô lập.”

“Nhưng tại sao phải làm bà ta ấn tượng xấu với em?”

“Cô biết trong tâm lý học, có 1 trạng thái gọi là cực ghét chuyển sang cực thích và thích chuyển sáng cực thích không? Kiểu như khi cô mua hàng, nếu công ty đó bán hàng cho cô rất tốt thì cô rất hài lòng nhưng khi sản phẩm có sự cố, cô cực kỳ tức giận và họ cố gắng sửa chữa lại sai lầm cho cô thì khi cảm nhận thành ý, chắc chắn cô sẽ còn hài lòng hơn.”

“Em hiểu rồi. Còn…”

“Cô nữ chính ngây thơ, thiện lương kia thì tôi có cách riêng.”

“Chị Vân.” – Thư Kỳ ngập ngừng – “Chị giúp em chỉ vì muốn tháo cái camera đó xuống thôi sao?”

“Tất nhiên là vậy chứ sao?” - Ngồi giả vờ làm việc thực rất khó chịu. Từ ngày cái camera đó được bắt lên thì cô như bị giam trong tù ấy – “nhưng có những thứ không thể dùng mưu mẹo giành được mà phải dùng sự chân thành. Tôi chỉ giúp cô có cơ hội nhưng thành công được hay không là do bản thân cô” - lời thoại này cô học ở đâu đó trong truyện tranh.

“Cảm ơn chị.” – Thư Kỳ ôm chầm lấy Thùy Vân – “trước giờ em đi đâu cũng bị người ta ghét cả. Nhiều khi đâu phải em muốn bị mang tiếng giành bạn trai đâu mà do chính bọn con trai ấy …Lần đầu tiên có người con gái chịu...”

Thùy Vân đẩy Thư Kỳ ra. Cô gái này đóng kịch cho ai xem chứ? Cô ta có sao thì liên quan gì đến cô? Thật nhiều lời.