Nó đứng thất thần, tuy mắt nhìn vào đống đồ nhưng hồn đã sớm phiêu nơi chân trời.
Nghĩ đến những ngày sắp tới mà thở dài thườn thượt. Theo nguồn tin nó thám thính được thì ba mẹ chồng nó vốn không thích ở chung với con cái thường về cũng chỉ ở khách sạn ai ngờ đâu lần này tự dưng chuyển hướng thật khiến người ta phải nghi ngờ. Mà kệ đi suy nghĩ nhiều cũng không thay đổi được lịch sử thôi thì đến đâu ứng phó đến đấy vậy
Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến cảnh ở chung cùng hắn nó không khỏi liên tưởng đến mấy cảnh hơi đen tối.
Không đúng hắn quân tử như vậy làm sao có thể làm ra mấy hành động kia là do nó không trong sáng. Haiz đầu óc này càng lúc càng lệch lạc rồi
Nó đem đồ của mình sang phòng hắn, gõ cửa nhưng không thấy mở cửa chắc hắn đi đâu rồi nó đành đứng chờ vậy.
Một lúc sau nó gõ cửa thêm lần nữa.
"vào đi"
Nó tay ôm đồ, mở cửa đi vào thấy hắn đã mặc xong áo tiêng đầu còn vương những giọt nước nhỏ chứng tỏ vừa tắm xong.
Hắn lười biếng quay ra nhìn nó, lạnh lùng
Chậc chậc hắn lúc này sao đẹp trai thế nhở nó tự hỏi lòng. Bình thường đã đủ khiến người ta say như điếu đổ lúc này quyến rũ như vậy thật khiến người ta chết cũng can tâm tình nguyện. Nhỡ trong vài ngày sắp tới đều thế này nó chắc chết vì mất máu chứ chẳng đùa đâu.
Thấy nó thất thần, hắn đột ngột lên tiếng kéo nó về hiện tại:" nhìn đủ chưa? "
" chưa a đủ rồi " nó vô thức trả lời, hiển nhiên bị lời lạnh lùng của hắn kéo về hiện tại.
Nó thấy hắn nhìn mình cảm giác quá mất mặt đi vội lảng sang vấn đề khác:" tôi chuyển ít đồ sang trước hehe"
Hắn dời tầm mắt về hướng khác, không nói gì
Nó đến gần tủ, treo quần áo vào, khoảng cách nó và hắn rất gần tim nó lại bắt đầu bệnh cũ tái phát cứ nhảy lên nhảy xuống.
Bầu không khí có chút mờ ám im ắng.
Tiếng điện thoại phá tan sự lặng lẽ, hắn nhích người đi qua nó ra ngoài nghe điện thoại.
Nó thầm thở phào, tim cũng bớt đập nhanh như trước. Nó nhanh chóng dọn xong đồ, nhân lúc hắn không có ở đây nó tranh thủ ngắm kĩ toàn thể căn phòng.
"Chậc chậc nhìn thì bình thường mà toàn đồ đắt tiền đúng là thương nhân giàu kiết xác" nó lẩm bẩm, thấy vẫn chưa đủ bồi thêm câu:" Đúng là chủ thế nào phòng thế ấy"
Hắn vào đã thấy nó lẩm bẩm hiển nhiên hiểu hết mấy lời nó nói nhưng chẳng vạch trần.
" xong chưa? " hắn lên tiếng, vô cảm
" xong rồi xong rồi tôi về phòng đây" Nó cười hì hì chẳng biết hắn có nghe thấy không nữa thôi kệ đi nó chuồn trước đã
Sáng hôm sau, nó và hắn vừa ngồi vào bàn ăn ba mẹ chồng liền đến.
Nó và hắn đứng dậy chào:" con chào ba mẹ"
Nó ân cần hỏi:" ba mẹ ngủ tốt chứ ạ? "
" có chút lạ giường nhưng cũng chợp mắt được " bà Lý vui vẻ đáp để hành lí vào một góc.
Nó biết ý vội mời:" ba mẹ ăn cơm cùng tụi con nhé cơm vừa sắp xong"
Bà Lý sống rất phóng khoáng và hiện đại nên không chần chừ liền đồng ý. Dì Năm biết ý liền lấy thêm bát đũa hỏi han:" ông bà chủ vẫn khỏe chứ? "
" đương nhiên. dì cũng vậy phải không? " Bà Lý cũng hỏi han
Dì Năm dật đầu đáp" vậy mọi người ăn cơm nhé tôi vào trong bếp dọn dẹp"
" dì không ăn cùng ư? " mẹ chồng nó thoáng thắc mắc
" tôi ăn cơm ở nhà trước rồi mọi người cứ ăn cơm vui vẻ" Dì Năm nhẹ nhàng đáp
Bà Lý thấy thế cũng thôi hỏi nữa, tự nhiên ngồi xuống bàn ăn. Nó đương nhiên phải tự giác đi sang ngồi bên cạnh hắn.
" ba mẹ ăn ăn nhiều nhé" nó gắp cho hai người rồi gắp cả cho hắn
"hai đứa cứ ăn rồi đi làm không cần để ý hai ông bà già này" ông Lý lên tiếng ấm áp nhắc nhở
Nó nghe xong chợt nghĩ hắn giống ai thế nhỉ ba mẹ ông nội đều ấm áp nảy nòi ra mình hắn như tảng băng sự khác biệt quá lớn nếu không phải nhìn gương mặt có sự na ná nó khẳng định ai cũng nghĩ hắn là con hàng xóm
" hôm nay con được nghỉ con sẽ ở nhà chơi vớ mẹ cho vui" nó vui vẻ nói
" được thế thì tốt vậy ta sẽ cùng Gia Thành đến công ty xem thế nào" Ông Lý vui vẻ hẳn còn có chút nôn nóng muốn mau chóng đến công ty.
Ăn cơm xong, hắn đem hai giương hành lí lên phòng nó và mẹ chồng theo sau riêng ông Lý thì đứng dưới chờ
Phòng của ba mẹ nó là phòng trống ở cạnh thư phòng đã được dì Năm lau chùi quét dọn sạch sẽ.
" con đi làm đây. Em ở nhà nói chuyện cùng với mẹ" Hắn lạnh lùng nói
" em biết rồi anh yên tâm có gì nhớ gọi điện báo em ". Nó thân thiết đáp, nhìn hắn. Hắn cũng nhìn nó trao đổi ngầm mới an tâm rời khỏi.
Bà Lý đợi con trai đi khuất mới bắt đầu nói
" lâu nay mẹ con ta không nói chuyện lần này mẹ muốn con và mẹ thật lòng chia sẻ với nhau được không? Con đừng lo lắng mẹ không giống những bà mẹ chồng khác đâu mẹ khá thoáng tính" bà Lý vừa cười vừa nói
" vâng mẹ" nó từ tốn đáp
" haiz hai đứa lớn cả rồi ba mẹ cũng không xem vào chuyện của cả hai đứa nhưng mẹ muốn biết hai đứa hạnh phúc chứ? "
" con rất hạnh phúc " tuy biết nói dối là tích nghiệp nhưng e là những ngày sắp tới nghiệp của nó chắc sẽ chồng chất mất thôi. Ai bảo đã đâm lao thì phải theo lao đến đâu hay đến đó vậy.
" tốt. Vậy mẹ vui rồi. Nói thật thằng bé này mẹ cũng chẳng biết nó giống ai nữa từ nhỏ đã rất thông minh nhưng rất ít nói càng lớn càng lạnh lùng với ai cũng xa cách vạn dặm. Nói thật nó không phải đứa thông minh trong chuyện tình cảm có đôi khi lại rất ngốc ấy chứ vì thế nếu con thật muốn biết nó có quan tâm con không hãy nhìn vào hành động"
" Con biết rồi mẹ " nó dịu dàng đáp rất đồng lòng với mẹ chồng.
" phòng của hai đứa đâu mẹ muốn xem thử" bà Lý hứng chí mong chờ
Nó đưa mẹ chồng vào phòng hắn, bà Lý nhìn một lượt không hài lòng thán:" thằng bé này tính vẫn không chịu đổi luôn thích màu tối. Nói cho mẹ biết có phải nó không cho con bày những thứ có màu sáng?"
Nó nhìn mẹ chồng mặt hiền hòa nhưng giọng điệu như sắp đòi công đạo đến nơi vội vàng nói:" không phải đâu mẹ anh ấy cóhỏi ý kiến của con rồi là con bảo thế này đẹp rồi không cần thay đổi nữa"
Mẹ chồng nhìn nó dò xét nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không bới thêm mắt lại di chuyển hướng khác
" không cần bênh chằm chằm như thế?!" Bà Lý nhìn nó bày ra vẻ mặt " mẹ lạ gì tính con trai mình!!! "
Bênh? Nó có sao?
Bà Lý cũng không nói thêm nó thầm thở phào, may mà nó nhanh chí không thì toi. Nhưng cứ tình trạng thế này nó sợ nói dối thành quen nghiệp chất như núi mất.
" vậy mẹ định bao giờ đi? " nó biết mình lỡ lời vội chữa thêm " con không có ý khác đâu chỉ là hỏi để cân chỉnh thời gian cho tốt thôi ạ"
Bà Lý thoáng nghi ngờ nhưng nghe thế có phần buông lỏng lại nhìn thêm một lượt nữa mới rời khỏi phòng. Hú hú may mà hôm qua dọn đồ trước không nguy hiểm rình rập rồi
Đóng cửa phòng lại nhìn sang bên hỏi:" phòng này để trống ư? Tại sao khóa cửa vậy? "
Dạ phòng đấy đúng là để trống không có người dùng nên bị khóa ạ"
Mẹ chồng nó cũng không suy xét nhiều nghe lời nó nói có lí liền thôi không để ý nữa.
Bà Lý muốn đi mua sắm liền rủ luôn con dâu của mình hành động luôn.
Mẹ chồng nó đưa nó đến các cửa hàng nổi tiếng, lựa chọn cả đống đồ mặc cho nó từ chối vẫn bất chấp còn tỏ vẻ nếu nó không nhận sẽ giận khiến nó đành miễn cưỡng cầm.
Đang lựa đồ bà Lý độ ngột lên tiếng:" thằng bé có lần nào đưa con đi mua đồ chưa? "
" dạ rồi ạ anh ấy rảnh sẽ đưa con đi còn mua rất nhiều đồ đến giờ con mặc vẫn chưa hết" nó chém gió bừa đằng nào ba mẹ nó cũng đâu thể xác minh và đương nhiên không quên giả bộ nhớ đến cảnh hẳn đưa nó đi cho thêm phần chân thật
Bà Lý thấy con dâu đột nhiên cười ấm áp đoán chừng đang nhớ đến hắn đáy mắt hiện lên tia ngờ vực " con trai mình thực làm được như thế?!! "
Đi mua sắm xong đã gần trưa, điện thoại nó đọt ngột reo, nó nhìn số lạ đắn đo nhưng vẫn bắt máy
"alo"
" đang ở đâu? " hắn vào thẳng vấn đề chính giọng vẫn rất lạnh lùng
" là anh à? " nó thoáng ngạc nhiên làm sao hắn biết được số nó nhỉ. À mà quên với trình độ của hắn tra quá dễ dàng nó cần gì phải thắc mắc thế chứ.
Mẹ chồng nó đi từ trong cửa hàng ra chỗ nó, cười hỏi han" ai vậy con? "
" là anh ấy ạ" nó để máy xuống trả lời
Bọn nó vừa nói chuyện xong thì hắn đã dừng xe trước mặt và bước xuống. Ba hắn ở hàng ghế sau cũng đi xuống.
" sao anh biết tụi em ở đây?" Nó ngạc nhiên dù biết hắn có thể tra nhưng tốc độ này cũng thật nhanh đi
Hắn hiển nhiên coi đó là câu hỏi thừa thãi, vòng sang bên mở cửa xe cho nó, tay cầm giúp túi đồ tự nhiên nói:" em nghĩ ai cũng ngốc như mình??? "
Ngốc ngốc cái con khỉ!!!! Cái vẻ mặt của anh là thế nào hả nó thật muốn cào cho hắn vài phát cho bõ tức. Hừ!!!
Nó hậm hực bước vào trong xe không thèm nhìn hắn.
Lại nhìn dòng số vừa nãy liền nhập bốn chữ " tảng băng chết tiệt " vào máy mới hài lòng mỉm cười
Xe lắm bánh đến một nhà hàng sang trọng.
Món ăn được bày lên phục vụ mời xong liền tự giác lui ra.
" không cần ngại cứ ăn tự nhiên " bà Lý gắp cho con dâu, quan tâm
" con cảm ơn mẹ " nó lễ phép nhận lấy
" công việc ở công ty thế nào? nghe nói con rất bận rộn. Mẹ nhắc con trước dù thế nào bận đến mấy cũng phải dành ra thời gian đi ăn chăm sóc vợ mình đừng như ba con hở tí chỉ có công việc thật khiến người ta bức xúc"
Bà Lý nhìn chồng vừa nhắc nhở con trai vừa trách chồng mình lúc trước vô tâm
Ông Lý cười cười, dỗ vợ:" vẫn còn trách tôi à chẳng phải tôi biết bà chịu thiệt nên đã giao công ty lại để cùng bà đi đây đó hay sao"
Nó nhìn mà ngưỡng mộ thật cảm thấy nếu nó không vướng phải một cuộc hôn nhân hợp đồng liệu nó có giống thế này không?
Bà Lý có phần dịu đi nhưng nét mặt vẫn chưa nguôi ngoai:" coi như tạm tha cho ông "
" anh nên học hỏi ba mẹ " nó nhất thời buột miệng nhưng lời thốt ra không thể thu vào đành cầu mong hắn chưa nghe thấy
" anh sẽ tiếp thu" hắn ra chiều đã hiểu, vẻ mặt lúc này luôn bớt lạnh lùng ẩn nhẫn sự dịu dàng
Bọn nó lúc này như một cặp vợ chồng ăn ý thấu hiểu lẫn nhau.
Nó bĩu môi xì một tiếng. Hắn diễn cũng quá thật đi không chút kẽ hở ga lăng đúng chỗ quan tâm đúng lúc thực giống một người chồng hoàn hảo cứ thế này nó cũng sập bẫy chứ đừng nói đến hai phụ huynh.
Haiz nó tự đập mặt mình vẫn nên tỉnh táo thì hơn đây đều là giả cả không nên tin là thật.
Bà Lý đi vào nhà vệ sinh để mặc hai cha con bàn chuyện và một người luôn luôn lắng nghe lâu lâu mới hiểu là nó đây ở lại.
Hắn nhìn vẻ mặt đần đần còn giả bộ cố tiếp thu của nó không nhanh không nhẹ lên tiếng:" không hiểu thì không cần cố em vẫn hợp với việc chuyên tâm ăn uống hơn"
Nó lườm hắn, hắn là đang cố tình dìm nó đúng không? cần gì phải nói thẳng toẹt ra thế ngại chết mất.
Ấy vậy mà đau lòng ở chỗ ba chồng nó nhìn vậy còn cho rằng hắn quan tâm nó, cười tươi:" hai đứa quan tâm nhau thế là tốt"
Hừ! Hừ! Hừ! Tốt cái con khỉ gió! Không có ba mẹ ở đây con nhất định lao lên dính cái mồm độc miệng ấy lại!!
Nhà vệ sinh, Cát Như rửa tay bên cạnh là bà Lý
" con chào bác không biết bác còn nhận ra con không? "
Bà Lý nhìn thoáng qua không mấy ấn tượng nhìn kĩ lại đột ngột nhớ đến một cô bé đã từng đến nhà mình muốn gửi bánh cho hắn
" nhớ rồi nhưng có chuyện gì thế? " bà Lý giọng điệu không lạnh không nhạt hỏi
" con chơi với anh Gia Thành lâu như vậy cũng hiểu đôi chút tính khí của anh ấy. Bác cũng biết một cuộc hôn nhân dựa trên sự sắp đặt chắc gì đã là yêu thật đôi khi cái nhìn thấy trước mắt cũng đâu có nghĩa nó đúng. Đôi khi để người khác vui người trong cuộc đành phải chịu khổ mà tính khí của anh ấy con nghĩ chúng ta đều hiểu. Con nhiều lời rồi xin phép bác con đi trước"
Cát Như nhấc chân rời đi, miệng thầm nở nụ cười.
Bà Lý nhìn theo bóng dáng Cát Như lâm vào trầm tư.
Quay trở lại bàn ăn, bà Lý tỏ vẻ như vừa chưa có chyện gì vẫn mỉm cười đều đều nhưng mắt luôn dán lên hai người tụi nó.
Ăn xong trước khi lên xe hắn liền đứng trước nó cúi đầu nói nhỏ:" tối anh sẽ cố gắng về sớm"
Nó mỉm cười, yêu thương đáp một tiếng được.
Bà Lý bên cạnh nhìn thật không ra con trai và con dâu có điểm nào giả dối có lẽ vẫn cần thêm thời gian để xác định.
Sau đó nó và mẹ chồng bắt xe về nhà
Cát Như đứng trong nhà hàng nhìn ra mà tim đau nhói nhìn cảnh ấy chỉ muốn lấy mạng nó. Hết thảy mọi thứ đều đang thay đổi chuyện này nếu cứ dông dài e đêm dài lắm mộng ngủ không ngon.
Dù vừa đã cố tình nói cho mẹ hắn biết nhưng xem ra tình hình này vẫn nên là đánh nhanh thắng nhanh thì hơn. Chỉ sợ bà mẹ chồng kia không những chẳng nghi ngờ mà còn tạo thêm cơ hội cho nó và hắn ấy chứ. Tốt nhất vẫn nên trông vào sức của mình.