Thật đúng như câu nói “họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai”(*), chúng tôi vừa mới thoát khỏi cương thi và cù sưu, thì lại đến Vương Tiên Dao xảy ra
chuyện. Tôi và Tôn Kim Nguyên đều vô cùng nôn nóng, vội bò rạp xuống bên miệng hang mà hét to: “Vương Tiên Dao, Vương Tiên Dao!” Nhưng ngoài
tiếng vọng ra thì chẳng có âm thanh nào khác từ dưới hang vọng lệ.
(*) Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai: có nghĩa là tai họa không chỉ đến một lần, còn điều may mắn thì chẳng có lần hai.
Dưới hang đen thui như mực, chẳng thể nhìn ra sâu đến chừng nào. Có lẽ Vương Tiên Dao sau khi rơi xuống đã ngất đi nên không nghe thấy tiếng gọi của chúng tôi, hơn nữa ở cái nơi chết tiệt này, ai mà biết được dưới hàng
có thứ gì kỳ quái khác không cơ chứ? Cho nên, cứ phải mau chóng tìm cách cứu cô ấy lên mới được.
Nghĩ tới Vương Tiên Dao lúc này vẫn đang bị thương tôi không thể nào đợi thêm được nữa, bèn nói với Tôn Kim
Nguyên: “Tớ phải xuống dưới đó xem sao, cậu cứ ở đây đợi tớ là được
rồi.”
Tôn Kim Nguyên không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu định xuống đó thế nào?”
Tôi bình than nói: “Chuyện không thể chậm trễ, Tiên Dao bây giờ rất có thể
đang gặp nguy hiểm, tớ sẽ nhảy thẳng xuống dưới đó.” Dứt lời, tôi liền
chuẩn bị nhảy.
Tôn Kim Nguyên vội bước lên ngăn tôi lại, sau đó
trầm giọng nói: “Đừng có lỗ mãng! Cậu còn chưa biết cái hàng này sâu tới mức nào, lỡ như nó rất sâu, cứ thế nhảy xuống chẳng phải là tự tìm
đường chết ư? Hơn nữa, nếu cậu nhảy vào người Tiên Dao, cô ấy sẽ càng bị thương nặng thêm mà thôi.”
Nghe thấy thế, tôi bèn tự tát mình
hai cái, thầm mắng bản thân nhất thời bộp chộp, thiếu chút nữa đã làm
hỏng chuyện. Sau một thoáng trầm ngâm, tôi cất tiếng hỏi Tôn Kim Nguyên: “Vậy theo cậu thì chúng ta nên làm thế nào đây?”
Tôn Kim Nguyên
vừa mở chiếc ba lô của cậu ta ra vừa nói: “Bây giờ, chúng ta cần tìm một sợi dây thừng, sau đó tớ bám vào sợi dây thừng đó leo xuống dưới, cậu
thì chở ở trên này. Sau khi tớ tìm được Tiên Dao, cậu sẽ kéo cô ấy lên
trước, tiếp đến thì kéo tớ.”
“Dây thừng?” Tôi nhìn Tôn Kim Nguyên vẻ nghi hoặc.
Tôn Kim Nguyên không trả lời tôi, chỉ lẳng lặng lấy từ trong ba lô ra một
lưỡi dao quân đội Thụy Sĩ, sau đó đi vào rừng, không lâu sau thì lôi ra
một cuộn dây mây khá dài. Tôi lập tức giật mình bừng tỉnh, không kìm
được hỏi bằng giọng thán phục: “Sao cậu lại mang cả dao theo vậy?”
Tôn Kim Nguyên dùng dao cắt những chiếc lá trên cuộn dây mây đi, chẳng buồn ngẩng đầu lên, bình thản đáp: “Dao cũng là một vật phẩm thiết yếu để
sinh tồn nơi hoang dã.” Trong khi cậu ta nói, lưỡi dao kia vẫn không
ngừng đưa qua đưa lại nhoay nhoáy, chỉ một lát sau, những phần thừa thãi đã được cắt bỏ hết, rồi cậu ta nối hai đoạn dây mây thành một sợi dây
hoàn chỉnh, kế đó khoác ba lô lên lưng, kêu tôi giữ chặt sợi dây, cậu ta thì bám vào đó rồi từ từ trượt xuống dưới hang.
Mãi năm phút
sau tôi mới cảm thấy sợi dây mây trong tay mình lỏng ra, biết là Tôn Kim Nguyên đã chạm đất, bèn hét to hỏi: “Cậu xuống đến dưới đó rồi sao?”
Dưới hố truyền lên một âm thanh rất khẽ, tôi không thể nghe được rõ rang.
Tôi nắm chặt sợi dây mây, chuẩn bị sẵn sàng để kéo Tiên Dao lên nhưng đợi
suốt một hồi lâu mà vẫn chẳng thấy phía dưới có động tĩnh gì, thế là lại hét to lên mấy tiếng nữa. Có điều lần này không có ai trả lời tôi, ngay cả một tiếng đáp lại dù là nhỏ nhất cũng không thấy vang lên.
Tôi càng lúc càng nô nóng, thầm nghĩ lẽ nào Tôn Kim Nguyên cũng gặp bất
trắc gì rồi? Sau một hồi chờ đợi, tôi rốt cuộc không thể chờ thêm được
nữa, bèn buộc sợi dây mây vào một cái cây lớn ở gần nhất, rồi bám hai
tay vào sợi dây, hai chân thì quấn vào đó, từ từ trượt xuống dưới hang.
Cái hang này đâm thẳng xuống dưới lòng đất theo chiều thẳng đứng, kích
thước chỉ lớn hơn cơ thể tôi môt chút, thành hang vừa ẩm ướt lại vừa
trơn trượt, tôi chỉ có thể dựa vào sức bám của đôi tay để từ từ trượt
xuống dưới. Ngẩng đầu nhìn lên phía trên, cửa hang càng lúc càng nhỏ,
lòng hang cũng càng lúc càng tối tăm, còn tôi thì dần có cảm giác nghẹt
thở, hơn nữa còn cảm thấy có một đôi mắt vẫn luôn nhìn mình đăm đăm,
nhưng quan sát kỹ thì lại chẳng phát hiện ra điều gì bất thường. Lúc
này, tôi có một dự cảm không lành, đó là Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên
Dao đều đã xảy ra chuyện.
Thế là tôi tăng tốc, cố gắng trượt
nhanh hơn, các đốt ngón tay bị dây mây cọ vào bỏng rát, thậm chỉ còn có
thể cảm nhận được có máu chảy ra ngoài lớp da rách toạc. Đột nhiên, chân tôi bị hẫng đi, đoạn dây mây quấn vào chân bỗng nhiên biến mất. Theo
quán tính, tốc độ trượt xuống dưới của tôi càng nhanh hơn, chỉ cần trượt thêm một chút nữa thôi là tay tôi cũng sẽ bị tuột khỏi dây mây này mất, và tôi sẽ cứ thế rơi thẳng xuống dưới như Tiên Dao lúc trước, hậu quả
thực khó mà lường trước được. Trong cơn bối rối, tôi dùng hết sức lực
rướn mạnh tay phải lên, quấn sợi dây mây vào quanh cổ tay phải một vòng. Sau đó, một cơn đau thấu tâm can đột ngột truyền đến, sợi dây mây siết
chặt lấy cổ tay tôi, toàn bộ sức nặng của cơ thể đều dồn vào đó. Tôi
không kìm được thầm kêu một tiếng không hay, hình như xương cổ tay phải
của tôi bị gãy rồi.
Cố kìm nén cơn đau, tôi đưa tay trái sờ xuống dưới, thấy đầu phía dưới của sợi dây chỉ cách tay phải của mình một
đoạn rất ngắn mà thôi. Nếu không phải vừa rôi tôi tìm được biện pháp
giữa cơn nguy cấp thì có lẽ lúc này đã rơi xuống đáy hang rồi. Nhưng khi chạm tay vào phần đầu mút của sợi dây, tôi chợt phát hiện chỗ đõ không
giống như bị dao cắt mà giống bị người ta giật đứt. Tôi từng tận mắt
nhìn thấy Tôn Kim Nguyên dùng dao cắt đứt phần thân của sợi dây mây, vết cắt rất ngọt, hơn nữa, cậu ta cũng đâu có sức mà giật đứt sợi dây mây
to như thế này cơ chứ.
Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Vì sao sợi dây mây lại bị đứt? Lẽ nào trong hang này còn có thứ gì khác nữa. Tôi
chợt nghĩ tới cặp mắt mà mình cmar nhận thấy khi nãy bất giác rùng mình
sợ hãi, lẽ nào hai người họ đã xảy ra chuyện gì rồi? Tôi không dám nghĩ
tiếp nữa, cũng không biết phải làm thế nào.
Bây giờ tôi bị mắc
kẹt ở giữa hang động, cửa hang cũng là nguồn ánh sáng duy nhất có thể
nhìn thấy ở phía trên chỉ còn to bằng chiếc bánh nướng mà thôi. Hơn nữa, tay phải của tôi bị thương, chỉ dựa vào một cánh tay trái để leo lên
trên thi đúng là hoang tưởng. Tạm chưa xét tới việc ở dưới đáy hang có
gì, chỉ riêng chuyện chưa biết nó nông sâu thế nào đã là một vấn đề lớn. Cứ thế này mà nhảy xuống dưới, chỉ e tôi sẽ khó mà giữ được tính mạng.
Tình trạng của tôi lúc này đúng là tiến thoái lưỡng nan, nếu leo lên
trên thì thứ nhất là lo cho hai người họ, thứ hai là chẳng đủ sức, còn
nếu nhảy xuống dưới thì lại sợ bị ngã chết, mà tôi cũng lo lắng không
biết dưới đó có gì. Đời người vốn là như vậy, trong cuộc sống, bạn sẽ
gặp rất nhiều ngã ba đường mà không biết nên lựa chọn như thế nào, nhưng dù bạn không lựa chọn thì thời gian cũng sẽ ép bạn phải lựa chọn, hơn
nữa rất có thể còn đưa bạn vào một con đường khác mà bạn không muốn đi
nhất.
Khi tôi đang chịu đựng cơn đau đớn vừa do dự không biết
phải làm sao, đột nhiên có một cơn gió từ trên đỉnh đầu ập tới, sau đó
có một thứ gì đó vỗ cánh bay về phía tôi, khi chỉ còn cách tôi chừng một mét thi chợt kêu “quác” một tiếng, suýt thì làm hồn phách của tôi bay
đi mất. Nhưng không đợi tôi kịp run rẩy, sợi dây mây trong tay chợt rung mạnh mấy cái, rồi tôi liền cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, hóa ra sợi
dây mây đã đứt, cơ thể tôi cứ thế rơi thẳng xuống dưới.
Khi tỉnh
dậy, trước mắt vẫn là một mảng đen thui, bốn phía tĩnh lặng như tờ, nếu
tôi là một người tin vào thuyết hữu thần thì nhất định sẽ tin rằng bây
giờ mình đã đi qua Quỷ Môn Quan. Nhưng tôi dám khẳng định là lúc này
mình hãy còn chưa chết, vậy thì Tôn Kim Nguyên nhất định cũng sẽ còn
sống như tôi. Tôi cắn chặt răng, cố nhịn đau bò dậy rồi bò đi khắp nơi
tìm kiếm. Quả nhiên, tôi tìm thấy Vương Tiên Dao ở một chỗ không xa lắm, còn Tôn Kim Nguyên thì nằm sấp ở chỗ xa hơn một chút.
Tôi phải
tốn rất nhiều công sức mới lay tỉnh được Tôn Kim Nguyên, còn Vương Tiên
Dao thì dù có lay thế nào cũng không chịu tỉnh lại, nhưng khi tôi đưa
tay tới kiểm tra thử thì thấy hơi thở của cô nàng vẫn đều đều, chắc
không có vấn đề gì lớn. Tôn Kim Nguyên gắng gượng bò dậy, cất tiếng hỏi: “Vân Sơn, sao cậu cũng xuống đây? Chẳng phải tớ đã bảo cậu ở trên đó
tiếp ứng cho bọn tớ hay sao? Bây giớ chúng ta phải trèo lên như thế nào
đây? Còn Tiên Dao nữa, bây giờ cô ấy sao rồi?”
Tôi buồn bã lắc
đầu, lại chợt ý thức được rằng nơi này quá tối, không thể nhìn thấy gì
cả, bèn nói: “Tiên Dao đang ở ngay bên cạnh tớ đây, vẫn chưa tỉnh, nhưng tớ nghĩ cô ấy chắc không có vấn đề gì đâu, hơi thở rất bình thường. Tớ
chờ ở trên đó suốt một hồi lâu mà không thấy các cậu có động tĩnh gì cả, nên mới xuống dưới xem thử thế nào, không ngờ cũng bị ngã xuống rồi
ngất xỉu. Mau nói cho tớ biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôn Kim Nguyên thở phào, nói: “Vậy thì tớ yên tâm rồi. Khi xuống đây, tớ cữ nghĩ mình đã chạm chân xuống đất nên mới nói với cậu là đã tiếp đất an
toàn, nhưng sau khi buông sợi dây mây ra, tớ mới phát hiện chỗ mình đang giẫm vào không phải mặt đất mà là lưng của một loài động vật nào đó,
khi khom người xuống lần mò tìm kiếm Tiên Dao thì thấy khắp nơi đều là
lông vũ. Lúc đó, tớ biết là không hay rồi, định đưa tay chụp lại dây mây nhưng không tìm thấy đâu, dưới chân lại chợt hẫng đi, sau đó, tớ không
còn biết gì nữa, đến khi nghe thấy tiếng gọi của cậu.”
“Thì ra là vậy. Lúc xuống dưới này, tớ cũng cảm thấy dường như có một đôi mắt luôn nhìn về phía mình. Về sau, sợi dậy mây chẳng rõ bị thứ gì làm đứt, nên
tới mới rơi xuống đây. Mà hồi nãy, tay phải của tớ quấn vào sợi dây nên
bị gãy xương rồi, bây giờ vẫn còn đau quá!”
Tôn Kim Nguyên lộ ra
vẻ trầm tư, nói: “Xem ra hang động này có chỗ cổ quái, chúng ta không
tiện ở lâu, phải nhanh chóng nghĩ ra cách rời khỏi đây thôi.”
Tôn Kim Nguyên lấy bật lửa trong ba lô, những tia sáng yếu ớt tỏa ra lập
tức làm tôi cảm thấy vững dạ hơn nhiều. Chúng tôi đi tới bên cạnh Vương
Tiên Dao, kiểm tra xem trên người cô nàng có thêm vết thương nào không.
Tình hình của cô nàng tốt hơn tôi nghĩ rất nhiều, ngoài mấy vết thương
cũ ra thì chỉ có tay trái bị rách da, các chỗ khác đều ổn cả. Tôn Kim
Nguyên đưa bật lửa cho tôi, sau đó vạch mí mắt Vương Tiên Dao, lại day
huyệt nhân trung của cô nàng. Một lát sau, Vương Tiên Dao dần tỉnh lại,
nhìn thấy chúng tôi liền khóc lóc rồi nhào tới.
Khi Vương Tiên
Dao đã bình tĩnh trở lại, chúng tôi bèn hỏi: “Tiên Dao, sao cậu ngã từ
chỗ cao như thế xuống mà lại không việc gì vậy? Nhìn hai đứa bọn tớ xem, chỉ rơi từ quãng giữa chừng xuống thôi mà cũng mình đầy thương tích đây này.”
Vương Tiên Dao chớp chớp mắt mấy cái, ngạc nhiên nói: “A,
các cậu cũng bị ngã xuống đây ư? Tớ roi được nửa đường thì được một thứ
gì đó rất mềm mại đỡ lấy, sau đó mới lại từ từ rơi xuống tiếp, cứ như là được ngồi trên tấm thảm bay trong truyện cổ tích vậy. Lúc ấy, tớ cảm
thấy vừa sợ hãi lại vừa thú vị, khi đang không biết là loài động vật nào chở mình trên lưng thì nó đột nhiên quay đầu kêu to một tiếng, tớ sợ
quá nên ngất xỉu luôn, chẳng còn biết gì nữa. Các cậu thì sao?”
“Bọn tớ chặt dây mây thả xuống dưới hố, sau đó trèo xuống dưới tìm cậu, ai
ngờ được nửa đường thì dây mây bị thứ gì đó làm đứt, thế là bọn tớ bị
rơi xuống dưới này, hơn nữa còn rơi rất mạnh, chẳng được ngồi thảm bay
như cậu đâu. Có điều, bây giờ chúng ta đều bị kẹt ở đây, trèo lên trên
thì rõ ràng là không được rồi, chỉ có cách tìm đường khác thôi.” Tôn Kim Nguyên nói.
Dựa vào ánh sáng tỏa ra từ chiếc bật lửa, tôi đưa
mắt ngó quanh bốn phía, thấy nơi này khá rộng rãi và vuông vắn, chiều
dài và chiều rộng đều chừng ba, bốn trượng(*) cao bằng hai người đứng
chồng lên nhau, các bức tường đều được mài nhẵn bóng, không giống do tự
nhiên hình thành nên mà như là một gian phòng đã do con người tạo ra
vậy. Căn phòng đá này hoàn toàn trống trải, trên mặt đất phủ một lớp bụi rất dày, chẳng rõ đã bao nhiêu năm tháng không có người qua lại rồi.
(*) Trượng là một đơn vị đo chiều dài cổ của Việt Nam và Trung Quốc. Nó nằm trong các đơn vị đo độ dài cổ theo hệ thập phân dựa trên một cây thước cơ bản. Một trượng bằng mười thước, tức là khoảng bốn mét.
Vương Tiên Dao chợt kêu lên kinh hãi: “Đó là cái gì vậy?”
Chúng tôi cùng nhìn về hướng cô nàng chỉ, thấy hình như có một người đang
ngồi tựa lưng vào góc tường. Vừa rồi, vì chỉ tập trung nhìn vào chỗ khác nên chúng tôi mới không để ý tới một nơi mà ánh sáng bị che khuất như
thế. Nhìn từ xa, chỉ thấy người đó ngồi khoanh tròn hai chân, lưng tựa
vào tường, giống như một khối đá chẳng hề động đậy, toàn thân đều vận
quần áo màu đen, ngay đến khuôn mựt cũng dùng một miếng vải đen che kín, chỉ để lộ hai con mắt, lúc này đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất
động của mấy vị khách không mới là chúng tôi đây.
Vương Tiên Dao
sợ giật nẩy mình, vội trốn sau lưng tôi không dám ló đầu ra. Tôi và Tôn
Kim Nguyên ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm sao cho phải, cuối
cùng vẫn là Tôn Kim Nguyên run giọng lên tiếng trước: “Xin… xin chào,
anh hai? Chị hai? Xin chào! Ba đứa bọn em đang dạo chơi trong khe núi
thì không may rơi xuống cái hang này, không biết phải đi tiếp thế nào
nữa, mong anh hay chị có thể chỉ cho bọn em một con đường sống, ơn đức
này bọn em ngày sau nhất định sẽ dốc sức báo đền, dù phải lên núi đao
xuống biển lửa cũng quyết chẳng từ nan.” Nói rồi liền buông thõng tay,
đứng im chờ người đó trả lời, nhưng chờ suốt hồi lâu mà vẫn chẳng thấy
đối phương có động tĩnh gì, Tôn Kim Nguyên bước lên trước hai bước, lặp
lại những lời vừa rồi một lượt, song kết quả vẫn không có gì thay đổi.
Sau một thoáng do dự, cậu ta dứt khoát bước hẳn tới trước mặt người kia, và rồi phát hiện đó đâu phải một con người, rõ ràng là một bộ xương
khô, còn cặp mắt đang nhìn về phía chúng tôi chỉ là hai cái hốc đen
ngòm.