Huyết Sắc Bình Minh

Chương 14

Cả tòa ký túc xá không một bóng người, toàn bộ học sinh trường quân đội đã được đưa về Tổ ong, công tác thanh trừ bên ngoài cũng đến đoạn kết, hệ thống phòng ngự đang được khởi động lại cho nên tất cả mọi chuyện coi như đã kết thúc.

Cánh cửa mật mã không một tiếng động mở ra. Kaiser đứng trước cửa cười mỉm, đưa tay vỗ vai thiếu niên, nói: “Cảm giác thế nào? Nếu cậu cần người tâm sự hoặc làm cái gì khác, tôi có thể ở lại với cậu một lúc.”

Bạch Dực nghe giọng nên quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh nói, “Không cần, cảm tạ.”

Căn phòng và hành lang bên ngoài đều là một vùng tối tăm, ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ và chiếu vào phòng. Trong khung cảnh u ám như vậy, mái tóc rối vàng kim của Kaiser có vẻ cực kỳ chói mắt, tròng mắt tự nhiên của quỷ hút máu lại có màu máu nhạt, cho nên nhìn qua vừa tà khí vừa quỷ dị.

“Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi,” thu tay về, Kaiser nở một nụ cười toả sáng, “Đêm nay tuy rằng tổn thất không lớn nhưng là một sự kiện đặc thù, cho nên cao tầng nhất định sẽ yêu cầu tra hỏi, sau khi thẩm vấn đội trưởng xong có khả năng sẽ tìm cậu tra hỏi bất cứ lúc nào, nhưng cũng không cần quá lo lắng.”

Bạch Dực mím môi gật gật đầu, cửa phòng khép lại, tất cả mọi thứ lại chìm trong im lặng.

Bộ đồ bệnh nhân còn dính vụn não và huyết dịch của sói xác sống, chất lỏng đã khô cạn tạo thành một mảng dấu vết ghê tởm. Sau khi Bạch Dực cởi bộ đồ ra rồi ném vào máy tiêu huỷ, cậu mở vòi sen để dòng nước lạnh lẽo tưới từ trên đầu mình xuống. Bạch Dực nhắm mắt đứng như không cảm giác được thứ gì, một lát sau mí mắt cậu hơi run rẩy mở ra, tròng mắt u ám lại cực kỳ bình thản.

Không phòng bị Thiến Thiến là một sai lầm, câu đúng là quá bất cẩn.

Khi hồi tưởng lại sự tồn tại từ lúc bắt đầu của cô bé đã cực kỳ vô lý, cậu vừa mới thức tỉnh trong một đội ngũ cứu trợ lại đột nhiên tin tưởng một thiếu nữ tự xưng là em gái của mình. Vì là người đầu tiên tiếp xúc sau khi sống lại cho nên đã thả lỏng cảnh giác quá dễ dàng, dẫn đến việc cậu quan tâm và bảo vệ cô bé.

Nắm chặt bàn tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, tơ máu thấm ra từ khe hở giữa những ngón tay rồi bị dòng nước lạnh cuốn trôi.

Có năng lực biến hóa tứ chi thành xúc tu, cùng với việc những lời cuối cùng của cô bé nhắc đến số 297 dẫn đến một suy đoán lớn mật nảy sinh trong lòng Bạch Dực. Cho dù lý luận sinh vật và y học đã phát triển đến độ cao như hiện nay, nhưng cậu vẫn cảm thấy ý nghĩ này khủng bố và khiến người ta khó có thể tin.

Bạch Dực đặt tay lên ngực tự ngẫm và biết mình không có năng lực gϊếŧ chết ba con dã thú bị thi hoá, nếu không phải nhờ Thiến Thiến……

Ít nhất cô bé không thật sự muốn đưa mình vào chỗ chết.

Những chuyện bất ngờ liên tục ập đến khiến người ta không kịp ứng phó, lúc Bạch Dực triệt để tỉnh táo lại mới càng để ý một chuyện. Buổi chiều hôm qua, lúc cậu phải nhận trừng phạt nhỏ của huấn luyện viên trên sân vận động, tại sao mình lại thiếu hụt một đoạn ký ức quan trọng kia? Tại sao tên Conrad lại tấn công mình? Trong một đoạn thời gian ngắn đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cùng với việc khi mình vừa tỉnh táo lại có cảm giác tế bào bị thiêu đốt…

—— ở thế giới hắc ám trước khi sống lại cũng nhiều lần cảm nhận được cảm giác giống y như đúc lặp đi lặp lại.

Lúc này quang não để trên giường kêu vang, kéo Bạch Dực từ trong tư duy trở lại, sau đó cậu bọc khăn tắm ra ngoài.

Liếc nhìn tên trên màn hình, cậu không bắt máy còn ung dung thong thả chà lau mái tóc ướt, lại tìm một bộ quần áo sạch sẽ để mặc, sau đó lên giường nằm xuống.

Quang não vẫn loé sáng như trước, giống như đối phương cực kỳ kiên nhẫn.

Có tin nhắn gửi đến: [Tôi đang suy nghĩ lúc trở về phải trừng phạt cậu như thế nào đây.]

Đội trưởng tiểu Bạch:……

Bạch Dực đầy đầu hắc tuyến ấn nút nhận cuộc gọi ——

Tiếng gió vù vù xen lẫn âm thanh vật nặng rơi xuống đất, tiếng bước chân hỗn độn và tiếng dã thú gầm nhẹ, âm thanh của kim loại đâm vào da thịt và âm thanh xương cốt răng rắc nứt đoạn…

Nhưng mấy giây sau, tiếng rè rè bén nhọn khiến màng tai đau đớn vang lên, sau đó toàn bộ âm thanh lúc nãy đã bị tạp âm thay thế.

Bạch Dực ban đầu đang tính trầm mặt thì nhíu mày, duỗi tay cầm quang não đang đặt bên gối lên, do dự nói: “Anh… không có việc gì chứ?”

Ở một nơi xa xôi khác trên Địa cầu, trong một nhà kho đã hư hỏng cực kỳ hỗn loạn dưới lòng đất, không khí tràn ngập mùi mục nát và máu tanh, âm thanh nho nhã của thiếu niên bị điện từ quấy nhiễu khiến cho thanh tuyến hơi sai lệch, mơ hồ lộ ra một sự quan tâm kỳ lạ.

Ánh sáng bạc xẹt qua, thân hình xác sống cứng lại, mấy giây sau máu đen phun ra, nửa thân trên của nó đã dọc theo vết cắt xéo tuột xuống đất.

Hill Vison tiêu sái vẫy vẫy vết máu trên thân đao, vành môi cong lên hơi mang ý cười.

“Boss, phi hành khí đến rồi, tọa độ (173,86), không thể hạ xuống.” Snow thành thật báo cáo, ánh mắt liếc nhìn quang não trên cổ tay thiếu tướng, “Từ trường nơi này quá hỗn loạn, thông tin có khả năng sẽ bị quấy nhiễu.”

Angela dựa lên tường nghỉ ngơi một chút, bộ n9ực phập phồng lên xuống kịch liệt, đồng phục tác chiến dính đầy dịch mủ và vết máu, cánh tay trái với một góc độ kỳ dị thả lỏng bên người, một cánh tay khác lại nắm chặt roi kim loại mềm, cô nghi ngờ nhìn về phía đội trưởng của mình, ngạc nhiên nói: “Winny, cô có thấy boss cười rất quỷ dị không?”

Giơ tay chém xuống giải quyết xác sống trước mặt, Winnie nghe vậy thì quay đầu nhìn thiếu tướng một chút, bóng người loé lên trong một giây đã xuất hiện bên cạnh Angela, “Hiện tại không phải lúc để tám chuyện đâu, thiếu uý!” Lưỡi đao sắc đâm xuyên bùn đất, một tay Winnie nắm lấy cánh tay bị gãy xương của đối phương, răng rắc nắn về chỗ cũ, “Nếu để cánh tay tự lành khi xương còn sai vị, tôi sẽ phải đánh gãy cánh tay của cô một lần nữa đấy.”

Angela đau đến hút khí, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không quên nhìn cô le lưỡi.

Trong quang não lại vang lên những âm thanh ầm ĩ, tín hiệu bị tắt nghẽn nghiêm trọng. Bạch Dực nhăn chặt lông mày và nỗ lực lắng nghe những tin tức hữu dụng, nhưng bất lực chỉ có thể nghe thấy những tạp âm rè rè.

“Cạch —— cạch —— ”

Bạch Dực: “!!!”

—— Là âm thanh phát ra khi ngón tay gõ vào quang não!

“Không có chuyện gì là tốt rồi, vừa nãy khiến tôi giật cả mình.” Bạch Dực thở ra một hơi, nói: “Hay là anh chờ đến thời điểm không bị nhiễu sóng rồi liên lạc lại?”

“Cạch cạch cạch cạch!”

“……” Trên đầu Bạch Dực chảy xuống từng đường hắc tuyến, khoé miệng co giật, nhỏ giọng oán giận nói: “Anh quá tuỳ hứng.”

“Cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch!”

“Được rồi, được rồi, không ngắt.” Bạch Dực thở dài thoả hiệp, “Tôi ngủ đây, sau khi tín hiệu khôi phục anh có thể đánh thức tôi.”

Ánh sáng yếu ớt của quang não khiến căn phòng lúc sáng lúc tối, thiếu niên nằm nghiêng trên giường hô hấp đều đặn, ngũ quan tinh xảo chỉ người Châu Á sở hữu, mái tóc đen mềm mại buông thả trên gối đã che đậy một phần khuôn mặt xinh đẹp kia.

Lúc đi vào giấc ngủ thân thể tự nhiên thả lỏng, ngón tay vốn đang nắm chặt cũng hơi buông lỏng, quang não dạng vòng tay từ từ trượt xuống, trong nháy mắt sắp rơi khỏi bàn tay thì thiếu niên bỗng nhiên thức tỉnh, mau chóng cầm lại quang não ——

Tạp âm không biết từ lúc nào đã biến mất.

“Hill Vison?”

Trong không khí là một mảnh yên tĩnh, Bạch Dực gần như lập tức tỉnh táo lại, cậu nhìn chằm chằm quang não còn đang phát sáng và chờ đợi đối phương trả lời.

Bên kia vang lên một tiếng vang nhỏ, một lát sau đối phương hỏi ngược lại: “Tỉnh rồi?”

Trong lòng đột nhiên có loại cảm giác an tâm kỳ lạ, Bạch Dực có chút hoảng hốt, cuối cùng chỉ khẽ ‘ừ’ một tiếng.

“Ngủ tiếp một lúc đi, bên cậu còn một đoạn thời gian nữa mới đến lúc mặt trời mọc.”

Âm thanh của Hill Vison trầm thấp êm tai, giọng điệu ngả ngớn thường ngày đã biến mất nay lại có vẻ hơi ủ rũ. Bạch Dực thay đổi một tư thế nằm khác thoải mái hơn, sự lo lắng lúc ban đầu đã biến mất.

“Lúc nào trở về?” (tiểu Bạch)

“Không bị thương chứ?” (Hill)

Hai giọng nói đồng thời vang lên, lại đồng thời yên lặng xuống.

“Khoảng một tuần nữa, gặp một chút phiền phức nên bị trì hoãn.” Âm thanh của Hill Vison hơi mang ý cười, “Chuyện xảy ra ở trường quân đội tôi đã nghe nói rồi, cậu cũng phải cẩn thận, trước khi tôi trở lại mà gặp chuyện phiền phức có thể tìm Conrad…”

Bạch Dực: “Biết rồi, anh yên tâm đi.”

“Nhưng những lúc khác phải cách xa hắn một chút.” Thiếu tướng bổ sung.

Bạch Dực: “…”

Có cảm giác quen thuộc như bị căn dặn không được phép trêu hoa ghẹo nguyệt… Không không không không! Đội trưởng tiểu Bạch đuổi những suy nghĩ quỷ dị trong não ra ngoài, thầm thở ra một hơi, cũng còn may Hill Vison không ở bên cạnh, nếu không tên kia nhất định đọc được suy nghĩ của mình!

Đây là xâm phạm quyền riêng tư của người khác! Bạch Dực âm thầm lên án.

“Cậu không bị thương chứ?” Không đợi được đáp án, thiếu tướng lại hỏi một lần nữa.

“Không có.” Bạch Dực thấp giọng trả lời, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng phát sinh trên sân thượng.

Dưới đêm trăng, lưỡi đao sắc bén đã đâm xuyên thân thể của thiếu nữ, từ sau lưng xuyên đến trước ngực, không hề sai lệch đúng ngay vào xương sườn thứ năm bên trái (xuyên tim). Bạch Dực tin một đòn kia của Conrad tuyệt đối đủ để trí mạng, nhưng —— sau khi bị đâm xuyên tim cô bé còn có thể bóp nát dã thú bị thi hoá…

“Ngủ tiếp đi,” âm thanh của Hill Vison khiến Bạch Dực hồi phục tinh thần lại, “Vẫn duy trì kết nối, tôi ở đây.”

Bạch Dực hơi ủ rũ, đầu óc trầm trầm, nhưng ý thức lại trở nên bình tĩnh, cậu sờ s0ạng dưới gối, lấy ra một tấm quân bài kim loại đã hơi bị ố đen một phần ra, đây chính là thứ mà trước đây không lâu cậu tìm được trong tầng hầm.

Vết đạn bên trái có thể thấy rõ ràng, có một vết lõm sâu màu nâu sẫm.

“Hill…” Bạch Dực kêu.

Hill Vison: “Tôi đây.”

“Gần đây tôi thường có những giấc mơ rất kỳ quái, mỗi buổi tối đều như vậy, sau khi tỉnh lại sẽ cực kỳ mệt, trong lòng cũng cảm thấy hoảng sợ, nhưng lại không thể nhớ rõ đã mơ thấy cái gì…”

Đôi con ngươi thuần đen của thiếu niên có hơi thất thần, thân thể dưới chăn mỏng cuộn tròn, không khí khô nóng bên ngoài giống như không thể tiến vào căn phòng này. Cậu cảm thấy có một luồng khí lạnh từ sâu trong cơ thể lan tràn ra, ngón tay cầm quân bài cũng nhẹ nhàng chà sát nơi bị lõm vào.

“Bạch ——”

Âm thanh đó chỉ gọi tên cũng đã khiến người ta cảm thấy an tâm, Bạch Dực với ý thức mơ hồ nghĩ, cái đầu lông xù xù của cậu nhẹ nhàng cọ cọ gối đầu.

“Huh?”

“—— đợi tôi trở lại.”



Ba giờ trước, ở nơi nào đó dưới lòng đất trường quân đội liên minh.

Phát sáng khí trên đỉnh đầu khiến cho căn phòng sáng chói, Thiến Thiến suy nhược nằm úp sấp, gò má gầy gò áp sát trên mặt đất và sắc mặt của cô bé trắng bệch, cánh tay hoá xúc tu đã bị chặt đứt, trên mặt cắt đã sinh một tầng biểu bì nhẵn nhụi, vết máu trên người đã khô cạn, trên ngực vẫn cắm một thanh đao sắc bén như cũ.

Cửa lớn mở ra, Conrad mặt không cảm xúc đi vào, Kaiser theo sát phía sau.

Ánh mắt lạnh băng của hắn dừng trên người thiếu nữ, đại tá không chút do dự rút lưỡi đao sắc bén ra, kéo theo một đường máu đen. Thiến Thiến đau đến thấp giọng hút khí, thân thể nhẹ nhàng run rẩy rồi không động đậy nữa, chỉ có phần lưng hơi phập phồng chứng tỏ cô còn sống.

Conrad Statham dùng đao đẩy quần áo rách nát ra, vết thương bị đâm xuyên đang nhanh chóng khép lại.

“Cô tự nói hay để tôi hỏi?”

Âm thanh lạnh lùng vang lên, phát sáng khí còn chớp nháy liên tục khiến căn phòng tối hơn không ít, không khí như kết một tầng băng, khuôn mặt phản quang của Conrad mang theo sự kiêu ngạo và lạnh lùng. Theo âm thanh vang lên, lưỡi đao sắc bén mạnh mẽ cắm và0 lớp xi măng trên mặt đất, mũi đao kề sát phần trán của thiếu nữ.

Một giọt máu rỉ ra và chảy xuống, lông mi cô run rẩy, đôi mắt to màu ngọc bích của Thiến Thiến nhẹ nhàng liếc Conrad đang nhìn từ trên xuống kia, âm thanh run rẩy, “Không nói, cũng không cần hỏi, sự tồn tại của tôi vốn được dùng để hy sinh.”

“Giống như 296 cái phía trước?”

“Không, tôi không giống bọn họ.” Thiếu nữ suy nhược lắc đầu, âm thanh nhỏ bé như đang khóc, “‘Thiến Thiến’ không được phép có cảm tình, tôi là một vật thí nghiệm thất bại, cha nhất định sẽ cực kỳ thất vọng……”

“Cha?” Conrad lạnh lùng mở miệng nói chuyện, đưa mắt ra hiệu cho Kaiser, ra lệnh: “Đưa về Tổ ong và giao cho viện khoa học trung ương, nói họ phải cẩn thận nghiên cứu não bộ của cô ta, tôi muốn biết ‘cha’ là ai. Mặt khác, báo cáo chuyện virus D đã xuất hiện thể biến dị có ý thức và chỉ số thông minh cao, thân thể của cô ta đã bị cảm nhiễm, có khả năng —— bản thân cô ta là một thể biến dị của virus D.”