Conrad ôm Bạch Dực đi thẳng đến phòng y tế, hắn dùng sức quá mạnh suýt chút nữa đã phá huỷ hệ thống phân biệt vân tay. Những quân y khác không dám chậm trễ, từng người tản ra dùng dụng cụ bắt đầu kiểm tra thương thế của người bệnh.
Sau khi đến nơi, hắn ôm cánh tay đứng một bên không nói một lời, sắc mặt tối tăm gần như đông kết một lớp băng, phần ngực đồng phục tác chiến bị máu tẩm ướt một mảng lớn, mùi máu tanh nồng nặc. Mỗi người ở đây đều cảm thấy như có một thanh đao đang gác trên cổ mình, chỉ cần hơi có một chút sai lầm sẽ khó giữ được tánh mạng.
Thiếu niên nằm trên bàn giải phẩu sắc mặt trắng bệch, có một vệt máu dính trên khoé miệng, hình như còn mang theo thịt nát.
“Trọng điểm kiểm tra vùng bụng, có khả năng bị vỡ nội tạng.” Không hài lòng với hiệu suất thấp của quân y, Conrad rốt cuộc mở miệng, thanh âm lạnh lẽo không một chút phập phồng.
Dựa theo vị trí chịu đòn thì chắc chắn dạ dày đã bị đánh nát, hắn ra tay quá nặng… Hai hàng lông mày của đại tá càng nhăn chặt, nhưng phản ứng của cậu lúc đó, rõ ràng là muốn gϊếŧ Kaiser, không đúng —— là muốn gϊếŧ người chặn đường.
Trong đầu hồi tưởng toàn bộ chi tiết nhỏ trên sân thể dục, cuối cùng hình ảnh dừng ở đôi con ngươi u ám, không có ánh sáng, giống như góc tối u ám nhất trên thế giới này. Trong một phút đó, đôi mắt đẹp đẽ mà hắn chú ý đã mất đi sắc thái, giống như đôi mắt của một xác sống du đãng không một chút sinh khí.
Hào quang màu xanh lục nhàn nhạt bao quanh thân thể của thiếu niên, quân y quan sát số liệu trên máy móc hơi thay đổi sắc mặt, hắn nhìn thiếu niên bị hôn mê vì mất máu một lúc, lại nhìn đại tá đứng bên cạnh, do dự một chút mới nói: “Nội tạng không bị thương, nhưng bên trong khoang bụng lại có máu bầm, loại tình trạng này căn bản không có cách giải thích…”
Conrad mặt không cảm xúc đi tới, tự mình kiểm tra tình trạng khoang bụng của cậu.
Đúng là không có thương tích, nội tạng vẫn hoàn chỉnh, nhưng lúc đó hắn dùng sức đá cậu một cú không thể không bị thương được, huống hồ cậu nôn ra máu bên trong cũng có vụn thịt của nội tạng —— đây là có chuyện gì?
Thân thể tự tái sinh —— đại tá híp mắt lại, đáp án vừa mới hiện lên trong đầu đã nhanh chóng bị phủ định, nhân loại chưa được dùng gien cải tạo tuyệt đối không thể có loại năng lực này.
“Rút máu bầm ra, tiếp tục quan sát.” Conrad đơn giản bàn giao, cuối cùng liếc mắt nhìn khuôn mặt nhăn nhó của thiếu niên, xoay người trực tiếp rời đi.
Kaiser đã đứng ngoài phòng y tế chờ đợi, hắn nhìn về phía đội trưởng của mình, môi hơi mở, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Bất kể là mẫu tinh hay Địa Cầu, Huyết tộc vẫn luôn đứng ở nơi cao nhất,” Kaiser bất đắc dĩ nói: “Từ trước đến nay tôi vẫn không biết, hoá ra lúc sinh mệnh chịu uy hϊếp sẽ có cảm giác như vậy, đội trưởng… ngài có từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình có khả năng sẽ chết không?”
Huyết tộc bất lão bất tử, trừ khi bị cướp đoạt sinh mạng thì chết là một từ rất khó chạm đến.
Conrad không phát biểu ý kiến, chỉ nói: “Đi thôi.”
♦
Lúc Bạch Dực tỉnh lại thì trước mắt là một vùng tối tăm, bên tai truyền tới tiếng tít tít quy luật của máy móc, tế bào toàn thân cứ như bị quay nướng ở nhiệt độ cao. Cậu khó khăn nghiêng đầu qua, thì bất ngờ đối diện với một đôi mắt màu nâu đẫm nước mắt.
Tầm nhìn trước mặt từ từ rõ ràng, Bạch Dực cười khẽ, gọi tên cô bé, “Thiến Thiến?”
Thiến Thiến vẫn nhu nhược như lần đầu gặp mặt, con ngươi long lanh vĩnh viễn khuyết thiếu cảm giác an toàn, nhìn thấy Bạch Dực tỉnh lại, thiếu nữ kích động nhào lên ôm chặt cổ của cậu, đôi vai gầy yếu run rẩy, nghẹn ngào nói: “Em cho là… em cho là… Làm em sợ muốn chết!”
Bạch Dực vỗ vỗ vai an ủi cô bé, chờ Thiến Thiến không khóc lớn như vậy mới nhẹ giọng hỏi: “Em đến đây từ lúc nào?”
“Tối hôm qua,” Thiến Thiến bò lên giường co người lại, oan ức khụt khịt nói: “Em không thể vào đội đặc chiến, vì vậy hiện tại là quân y thực tập sinh kỳ 28.”
“Em nên ở trong Tổ ong, nơi đó tương đối an toàn.”
“Em không về!” Thiến Thiến ôm Bạch Dực, lao vào trong lòng ngực của cậu cọ cọ, “Ca ca ở đâu, Thiến Thiến sẽ ở đó!”
Bạch Dực vuốt vuốt đầu cô bé, đang muốn mở miệng thì có một con chim lớn đột nhiên va vào cửa sổ, thê thảm kêu vang. Thuỷ tinh công nghiệp dày mấy tấc bị nó va vào tạo thành một vết nứt lấy nó làm trung tâm từ từ khuếch tán ra ngoài như một tấm lưới. Cái mõm đen thui của chim lớn như một móc câu màu đen, và con ngươi của nó có màu trắng đục.
Nó đã cảm nhiễm virus.
Tiếng va chạm to lớn khiến Thiến Thiến bị dọa sợ đến mức run rẩy kịch liệt, Bạch Dực gần như trong nháy mắt đã xoay mình xuống giường, những sợi dây dẫn cắm trên người theo quán tính bị rút ra, con chim kia giống như chỉ là vô ý đụng vào, cho nên nó lắc lắc đầu rồi vỗ cánh bay đi, hoá thành một điểm di động trong bóng tối.
Sợ bóng sợ gió một lúc, Bạch Dực mới nhẹ nhàng thở phào, cậu đứng trước cửa sổ nhìn hắc điểu bị cảm nhiễm bay xa dần như một con chim phổ thông, cuối cùng ở biên giới trường quân đội tìm một vị trí đậu xuống, vùi đầu vào cánh sửa sang lông chim.
“Không có chuyện gì, đừng sợ ——”
Cậu đang muốn an ủi Thiến Thiến bị chấn kinh, nhưng nói được nửa câu đột nhiên dừng lại. Bạch Dực bỗng nhiên ý thức được cái gì, đẩy mở cửa sổ, hắc điểu vẫn đậu ở vị trí cũ, mà chỗ nó đặt chân là hàng rào điện cao thế bao quanh trường quân đội liên minh!
Một trăm vạn volt, đó là luồng điện áp khủng bố có thể trong nháy mắt gϊếŧ chết toàn bộ sinh linh, Bạch Dực nhìn dáng vẻ bình yên của hắc điểu, trái tim nhanh chóng lạnh lẽo như rơi vào hầm băng —— sao lại không có điện lưu!
Thiến Thiến trốn trong chăn, rụt rè hỏi: “Làm sao… vậy?”
Nhất định phải mau chóng tìm phương pháp liên hệ cho trường học, Bạch Dực đóng kỹ cửa sổ, xoay người nâng khuôn mặt Thiến Thiến lên, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, trầm giọng nói: “Bây giờ anh muốn ra ngoài một lúc, em phải ngoan ngoãn ở lại chỗ này, khoá kỹ cửa, không nghe được tiếng của nhân loại thì tuyệt đối không được ra ngoài, anh sẽ cố gắng về sớm, hiểu không?”
Trong khoảng cách gần như vậy, hơi thở quấn quít với nhau, gò má Thiến Thiến ửng đỏ, ánh mắt hơi khựng lại, chờ lúc hồi thần lại thì Bạch Dực đã chạy ra ngoài.
Cô đưa tay sờ sờ mặt của mình, nơi đó phảng phất còn lưu lại xúc cảm của người kia, con người màu nâu nhạt cực kỳ bình tĩnh, sự chấn kinh ban đầu đã lui không còn chút nào.
Thiến Thiến liếc nhìn quang não trên cổ tay, trên lớp kim loại màu bạc còn dính vết máu, cô do dự đứng bên cửa và vẻ mặt có hơi lo lắng. Nhưng một lúc sau giống như đã hạ quyết tâm nào đó, cô đẩy cửa đi ra ngoài, thân ảnh từ từ chìm vào trong bóng tối.
Toàn bộ hành lang đen kịt, một loại cảm giác quái đản kỳ lạ ập đến, tại sao phòng y tế ngay cả một người trực ban cũng không có? Hơn nữa… Cậu nhớ lại tình cảnh ngoài cửa sổ lúc nãy, hệ thống cung cấp điện bên trong trường quân đội giống như đã đình chỉ hoạt động, nhưng tại sao máy móc nối liền với cơ thể mình vẫn có thể vận hành?
Trong không khí bỗng nhiên xuất hiện mùi máu tanh gay mũi, Bạch Dực chỉ cảm thấy mình giống như giẫm phải một loại chất lỏng dính nhớp nào đó, dựa vào ánh trăng sáng bên cửa sổ, cậu rốt cuộc thấy rõ hành lang trước mắt —— trên mặt đất là một bãi máu lớn, bên cạnh đó còn có một núi xác rách nát, vách tường và trần nhà đều có vết máu phun tung toé, giống như ở đây đã có người bị thứ gì đó bóp nát!
Không! Có lẽ là càng nhiều hơn.
Bạch Dực bỗng cảm thấy hoảng sợ, nhân viên y tế ở tầng này sẽ không phải… đều ở đây đấy chứ?
Trong bóng đêm thì tất cả mọi thứ đều mang vẻ thần bí, tầng dưới chót bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân kéo dài kèm theo tiếng gầm nhẹ. Bạch Dực lắc mình trốn vào trong bóng tối, không chớp mắt nhìn chằm chằm cầu thang bộ.
Có một cái đầu thú mục nát dò ra, cái đầu to lớn chỉ còn một nửa mặt, con mắt trắng đục chầm chậm chuyển động, lỗ mũi thở hồng hộc, há mồm lộ ra răng nanh kèm theo một hàng nước bọt nhỏ xuống đất. Thân sói bị cảm nhiễm dài gần ba mét, bắp thịt cứng rắn săn chắc, so với nó thì hành lang có vẻ rất hẹp, đặc biệt là sau lưng nó còn có hai con nhỏ hơn một chút đi theo.
Bạch Dực ở trong bóng tối nín thở chờ đợi, ngay cả tiếng tim đập cũng nhỏ hơn, cậu rút chuỷ thủ quân dụng ra trở tay nắm chặt, với thân thể hiện tại của cậu, tuyệt đối không thể đồng thời giải quyết cả ba con.
Cuối hành lang truyền đến từng tiếng bước chân hoảng loạn, trong không gian tĩnh lặng tối tăm, tiếng động này bị phóng to vô hạn.
Dã thú lập tức bị hấp dẫn sự chú ý, móng vuốt ma sát với mặt đất kim loại, phát sinh ra những âm thanh làm người rợn tóc gáy.
“Thiến Thiến…” Các đốt ngón tay nắm chặt chuỷ thủ đến mức chuyển thành màu trắng, Bạch Dực hít sau một cái, trong bóng tối thân ảnh cậu mơ hồ quỷ mị, lặng yên không một tiếng động theo đuôi dã thú.
Trong lúc này trường quân đội liên minh đã đại loạn, đêm khuya vốn là thời gian mà xác sống người và động vật sinh động nhất, sau khi mất đi điện áp bảo vệ, lưới điện như món đồ chơi đã bị sinh vật thi hoá xé nát, từng chiếc phi hành khí đang mang theo học viên tạm thời rút đi.
Các huấn luyện viên trường quân đội đang khổ chiến với những sinh vật xâm lấn, nhân viên kỹ thuật cũng đang dốc toàn lực để nhanh chóng sửa lại thiết bị điện.
Kaiser nâng tay nhìn quang não, bước nhanh tới trước mặt đại tá Statham, nói: “Báo cáo đội trưởng, một giờ trước có người đã mạnh mẽ bóp méo quyền hạn, xấm lấn hệ thống khống chế trung ương, khiến hệ thống mất 80% số liệu.”
Conrad lạnh lùng xoay người, “Hệ thống giám thị khôi phục được bao nhiêu?”
“50%,” Kaiser từ quang não ngẩng đầu lên, do dự một chút mới hỏi: “Ngài có cần xem video của phòng y tế không?”
“Không cần,” đại tá đẩy cửa sổ ra, “Tôi tự mình đi xem.”
Lời còn chưa dứt, thân hình Conrad loé lên, gió mùa ấm áp từ cửa sổ thổi vào, gợn lên tấm rèm mỏng manh. Kaiser sửng sờ nhìn đội trưởng biến mất ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thấy buồn cười, một lần nữa nhìn màn hình, tiện tay mở ra một đoạn video theo dõi một giờ trước.
Dù sao thì đây vẫn là tầng năm, nhảy xuống dưới ít nhiều cũng sẽ bị đau! Kaiser oán thầm, khu chữa bệnh trung tâm là toà kiến trúc có công năng phòng ngự tốt nhất của trường quân đội, sau khi bị cắt điện thì các cửa sẽ tự động khoá chặt, không có thứ gì có thể tiến vào.
—— bởi vậy, cũng không ai có thể đi ra, giống như một toà nhà bị cô lập bên trong trường quân đội.
Trên quang não phát ra một tiếng hét thảm thiết, Kaiser cấp tốc nhìn về phía màn hình, trong đó là cảnh tượng máu me tung toé, thiếu tá nheo mắt lại, một vết máu chặn lại một phần của màn ảnh, hắn không thấy rõ người công kích là ai, chỉ thấy một đoạn xúc tu trong nháy mắt quấn quanh người sống rồi bóp nát, thực sự là…
Hiện tại trung tâm chữa bệnh hoàn toàn đóng kín, nếu vậy quái vật chắc chắn vẫn còn ở bên trong!
Kaiser một tay chống lên thanh chắn cửa sổ, vươn mình nhảy ra, nhanh chóng nhảy khỏi tầng năm, một giây sau vững vàng rơi xuống đất, hắn đưa quang não đến bên môi, lạnh lùng nói: “Đội trưởng, ở bên trong có thứ gì đó, cẩn thận ——”
Conrad đứng trước cửa chính khu chữa bệnh trung tâm, dưới màn đêm cả toà nhà to lớn này có vẻ yên tĩnh, hắn nhanh chóng kiểm tra tầng phòng ngự có lỗ thủng hay không, ánh mắt đảo nhanh qua cuối cùng ở tầng hai phát hiện một cửa pha lê che kín vết rạn nứt.
Phòng bệnh của cậu ấy…
Bạch Dực vẫn như cũ theo sau xác sống sói chờ đợi thời cơ, tiếng bước chân phía trước rất quái lạ, giống như đang dẫn đường vậy, vang lên một lúc lại biến mất, vẫn luôn tiếp tục hấp dẫn ba con xác sống sói lên sân thượng.
Lối đi dẫn đến sân thượng không lớn, hai con sói nhỏ phía sau dễ dàng vượt qua nhưng con sói lớn lại không may mắn như vậy.
Thời cơ Bạch Dực chờ đợi cuối cùng cũng đến!
Trong nháy mắt dã thú bị mắt kẹt vào cửa, Bạch Dực nắm chặt chuỷ thủ từ trong bóng tối nhảy ra, ủng chiến giẫm lên lưng sói, động tác của cậu mau lẹ và gọn gàng, chuỷ thủ mạnh mẽ đâm vào xương cốt cứng rắn ở phần đầu, dựa vào thể trọng để bù đắp thiếu hụt về sức mạnh, lập tức phát ra một tiếng vang trầm đục, sau đó máu của con sói văng tung tóe.
Rút chuỷ thủ ra, kéo ra một đường chất lỏng màu hồng nhạt, sói xác sống thống khổ gào thét, sau đó thân thể cao lớn lay động một chút rồi xụi lơ.
Cùng lúc đó dưới lầu vang lên tiếng nổ tung.
Không kịp suy nghĩ quá nhiều, Bạch Dực vọt vào sân thượng và nhanh chóng lăn qua một bên, móng vuốt sói gần như sượt qua người của cậu, đập lên lớp xi măng lưu lại năm vết rách rõ rệt.
“Ca ca… anh tới rồi…”
Bạch Dực theo tiếng nhìn lại, Thiến Thiến đứng sát rìa sân thượng, khuôn mặt trắng mịn mang theo vết máu nhưng vẫn mỉm cười nhìn về phía cậu, bên người cô bé có một bãi thịt nát lớn, nửa thi thể một con sói cũng ở bên trong.
“Đây là…” hiện trường giống các quân y trong hành lang, Bạch Dực mơ hồ cảm giác được cái gì, lần thứ hai nhìn về phía nữ hài gầy yếu, đầy mặt không thể tin tưởng, “Em…”
Con sói xác sống còn sót lại phát ra những tiếng gầm nhẹ, phát điên cào mặt đất, nó giống như đang sợ hãi thứ gì đó.
Dã thú vì hoảng sợ nên đã trở nên điên dại, nó một lần nữa chuyển hướng tấn công Bạch Dực, giống như đang làm giãy dụa trước khi chết, phần đùi sau cong lại dồn sức, còn Thiến Thiến đứng bên rìa sân thượng chậm rãi nâng cánh tay lên.
Trong chớp mắt dã thú nhảy lên thật cao, sau đó là bóng tối bao phủ lấy cơ thể cậu.
Bởi vì sự chú ý của Bạch Dực hoàn toàn bị Thiến Thiến hấp dẫn, cậu nhìn thấy cánh tay tinh tế kia cấp tốc bành trướng, lớp biểu bì bị căng nứt, xúc tu màu đỏ tím nhanh chóng cuốn lấy con sói xác sống đang tấn công về phía cậu.
Đồng thời có một thanh đao sắc bén đâm xuyên qua người Thiến Thiến.
Dưới đêm trăng, Conrad cứ như một tử thần đang chấp hành nhiệm vụ gϊếŧ chóc, khuôn mặt phản quang lạnh lẽo túc sát, đáy mắt có màu đỏ tươi, ánh mắt hắn nhìn thiếu nữ không mang theo một chút nhiệt độ nào.
Thiến Thiến ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, con sói bị xúc tu quấn quanh đang giãy giụa thống khổ, Bạch Dực chấn kinh cả người cư*ng cứng tại chỗ, cuối cùng ‘phụt’ một tiếng, huyết dịch trở thành một cơn mưa máu, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, căn xúc tu kia thì lại vô lực buông xuống trên đất, hơi co rúm lại.
Thiến Thiến thở phào nhẹ nhõm, suy yếu nở nụ cười với Bạch Dực, cố hết sức nâng cánh tay còn sót lại làm quang não loé sáng, cô nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, anh ấy rất khoẻ mạnh.”
Conrad rùng mình, bóp chặt cổ Thiến Thiến, nâng cả người cô lên, chất vấn: “Cô đến cùng là ai?”
Lưỡi đao sắc bén vẫn còn cắm trong thân thân thể gầy yếu kia, huyết dịch từ lưỡi đao chảy xuống, tí tách nhỏ giọt trên mặt đất.
Cô nhẹ nhàng quay đầu qua một bên, tròng mắt ướŧ áŧ run rẩy, ánh mắt kia khiến Bạch Dực cảm thấy nghẹt thở.
Cô bé nói: “Em là… Thiến Thiến số 297… có thể bảo vệ anh là vinh hạnh của em…”