Ông trời đúng là không phụ lòng người. Từ mùa hè mát mẻ đến mùa động rét lạnh, sau ba quý, sau chín tháng, hắn gần như đã lục lọi khắp đáy hồ Bùi gia. Cuối cùng, vào rạng sáng một đêm đông, hắn cuối cùng cũng tìm được Tinh dưới đáy hồ!
Thi thể của Tinh qua bao nhiêu năm cũng không có hư thối mà chỉ cứng ngắc, Bùi Thương ôm vào lòng như đang ôm một tảng đá.
Hắn gần như dùng hết sức lực, cũng vô cùng cẩn thận gỡ tảng đá lớn mà Tinh đang ôm trong lòng ra. Mà trên tảng đá, dấu vết ngón tay Tinh kháp sâu vào cũng rất rõ ràng. Có thể thấy được lúc Tinh ôm tảng đá nhảy xuống hồ, quyết tâm muốn chết trong lòng nó là lớn cỡ nào. Đến mức từ đầu tới cuối cũng chưa từng buông tảng đá ra.
Hôm nay đá đã được gỡ ra rồi nhưng Tinh vẫn giữ nguyên tư thế bất động ôm tảng đá, khiến hắn đau đớn đến mức rơi lệ, đồng thời còn không nhịn được mà phun một ngụm máu.
Nhất thời, cánh tay của hắn như nặng ngàn cân, ngay cả một động tác vẫy tay nho nhỏ cũng không thực hiện được.
Nương theo ánh sáng của Dạ Minh Châu Đông Hải, hắn thấy trong mũi, miệng, tai của Tinh đều bị bùn đen lấp kín. Cảnh tượng như vậy bảo hắn sao có thể chịu được đây?
Thật vất vả Bùi Thương mới thừa dịp trước khi chút bóng tối cuối cùng biến mất trước ánh sáng ngày mới mà ôm Tinh rời khỏi cái hồ đó, cái hồ nơi đã đoạt đi tính mệnh đang lúc còn thanh xuân của Tinh.
Hắn lúc này tâm thần bất định, lần đầu tiên làm kinh động đến ám vệ Bùi gia. Mười bảy tên ‘Vũ’ thân thủ bất phàm liền đuổi theo hắn đến ba trăm lý ngoài thành mới chịu buông tha. Mà khi đó, ngụm máu thứ hai nghịch lưu trong thân thể hắn cũng không nhịn được mà phun ra.
Hắn biết lần này sợ là sẽ để lại di chứng rồi.
Thế nhưng hắn không có nhiều thời gian. Sở dĩ thi thể của Tinh qua bao nhiêu năm vẫn chưa bị phân hủy toàn bộ là vì cái áo khoác làm bằng ‘Thủy Tinh Lân’ nó mặc trên người. ‘Thủy Tinh Lân’ chính là một báu vật không biết tiền bối nào từ thời thượng cổ đã lưu lại.
Lúc mới có được khúc vải này, hắn vốn định làm hai kiện giáp ngắn, nhưng sau đó Tinh lại quấn quít lấy hắn, muốn hắn làm cho nó một kiện quần áo hoàn chỉnh nên hắn mới dứt khoát lấy Thủy Tinh Lân làm thành một trường bào.
Ưu điểm của trường bào này chính là nếu mặc vào mùa hè thì một chút cũng không thấy nóng, hơn nữa trong đêm tối sẽ phát sáng màu như lân quang, nhìn rất đẹp. Hơn nữa nếu người đã chết thì chỉ cần mặc nó rồi ngâm vào nước là có thể bảo vệ thi thể vĩnh viễn không bị hư tổn.
Thế nhưng nó cũng không phải vạn năng. Một khi Thủy Tinh Lân bị lột khỏi thi thể hoặc người chết bị đưa ra khỏi nước thì tác dụng của Thủy Tinh Lân lập tức biến mất, ngược lại còn khiến thi thể mục rữa nhanh hơn.
Nói cách khác, chuyện đã qua mấy năm mà hắn còn có thể thấy Tinh vẫn như lúc còn sống đều là nhờ kiện trường bào Thủy Tinh Lân này.
Nhưng hôm nay, nếu không nhanh chóng mang Tinh về Thanh Hồ ở quê hương thì dù có Thủy Tinh Lân đi nữa, thi thể của Tinh cũng sẽ phân hủy rất nhanh.
Chính vì vậy, hắn không có thời gian ngừng lại để chữa trị thương thế trong người mình. Hắn phải nhanh chóng mang Tinh của hắn về gia hương.
Mỗi ngày, ngoại trừ nghỉ ngơi hai canh giờ giữa trưa, khi ánh mặt trời gay gắt nhất thì thời gian còn lại, hắn đều dùng khinh công ôm Tinh ngày đêm chạy về nha. Nhưng dù vậy, hắn cũng phải mất đên mười hai ngày mới về đến bờ Thanh Hồ.
Cũng may lúc đó đang là mùa đông, ông trời giúp hắn cho nên trong thời gian chạy về Thanh Hồ, từ thân thể tinh tuy đã chảy ra không ít thi thủy nhưng độ phân hủy còn chưa đạt đến mức nghiêm trọng nhất.
Đã không còn chút sức lực lại phải tự tay táng Tinh, hắn chỉ có thể dùng một chút sức cuối cùng đẩy Tinh xuống hồ, để linh hồn nó có thể trở lại gia hương, nơi mà nó vẫn luôn khát vọng quay về. Sau đó hắn liền kiệt sức mà hôn mê.
~
Khi hắn tỉnh lại lần nữa thì không biết đã qua bao lâu rồi, trên mặt hồ cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tinh nữa. Cùng lúc đó, hắn lại phát hiện sau khi trải qua nhiều hành động tiêu hao nội lực và sinh mệnh như vậy, trong thân thể hắn lúc đó đã hoàn toàn không cảm giác được chút nội lực nào còn sót lại nữa. Tứ chi cũng vô lực, phảng phất giống như không phải của mình.
Vì hơn chín tháng qua không ngừng tìm kiếm dưới đáy hồ mỗi đêm, mặc kệ thời tiết nóng lạnh ra sao nên trong thân thể hắn lúc này đã sớm tích tụ rất nhiều khí lạnh rồi. Trước đây còn có thể dựa vào sức khỏe và nội lực để áp chế, nhưng bây giờ nội lực tại đan điền hắn đã trống rỗng nên khí lạnh trong cơ thể cũng không còn gì cản lại mà ào ạt phát tác ra.
Trong nháy mắt, sinh mệnh của hắn như đèn treo trước gió, một ngọn gió vô tình thổi qua cũng có thể làm nó tắt rụi.
Thế nhưng hắn không cam lòng.
Giang Mộ Yên, đầu sỏ gây nên mọi chuyện kia vẫn còn sống. Hắn vẫn chưa báo được thù cho Tinh xong.
Hôm nay Hướng Nhật đã chết, Tinh cũng đã trở lại Thanh Hồ nơi gia hương mà nó vẫn luôn khát khao muốn về, giờ cũng chỉ còn lại Giang Mộ Yên.
Tất cả mọi người đều vì nàng mà đau khổ, dựa vào cái gì đến cuối cùng chỉ có một mình nàng chiếm được hạnh phúc?
Bất kể vì Tinh hay vì sự phẫn nộ và không cam lòng của mình, hắn đều phải khiến Giang Mộ Yên chôn cùng Tinh mới được.
Cho nên hắn cố gắng dùng sức bò về nhà – nơi đã từng là nhà của hắn và Tinh.
Hắn biết nếu không điều dưỡng thân thể thì đừng nói là võ công, phỏng chừng ngay cả mạng hắn cũng không giữ được bao lâu. Chỉ là lúc này hắn không quan tâm nữa, hắn cần nhanh chóng trở lại Phỉ Thúy thành. Hơn nữa lần này hắn muốn bước vào Bùi gia một cách quang minh chính đại.