Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 549: PN Tử Tang Tử Cần [10]

Edit: Ring.

“Hướng Nhật, ngươi càng nói càng thái quá. Giờ ngươi đang muốn nói với ta rằng Giang Mộ Yên hôm nay hoàn toàn không liên quan đến người đã hại chết Tinh sao?”

“Vốn chính là hai người!”

“Ta đây không quan tâm linh hồn trong thân thể Giang Mộ Yên bây giờ có phải nàng hay không. Ta sẽ không vì vậy mà buông tha cho nàng. Nếu ngươi muốn dùng cách đó bảo vệ mạng Giang Mộ Yên là không thể nào.”

Hướng Nhật lần nữa cười điên cuồng: “Vì sao ta phải bảo vệ Giang Mộ Yên hiện tại? Sống chết của nàng đâu có liên quan gì đến ta? Tốt nhất là ngươi giết nàng luôn đi. Ta thật sự rất ghét, Giang Mộ Yên hiện tại dựa vào cái gì mà dám dùng thân thể Mộ Yên của ta, còn làm những chuyện mà Mộ Yên trước kia không thèm làm?

Bộ dạng hiền thê lương mẫu khiến người ta buồn nôn. Mộ Yên của ta trước giờ đều là sát phạt quyết đoán, thủ đoạn độc ác. Vì lợi ích, chuyện gì nàng cũng có thể làm, chưa bao giờ do dự hay mềm yếu. Ít nhất ta cũng chưa từng thấy Mộ Yên rơi nước mắt.

Nhưng Giang Mộ Yên bây giờ thì sao? Hoàn toàn tương phản với Mộ Yên của ta, khiến ta cảm giác giống như nàng đã phản bội nguyện vọng, ước mơ của cả hai chúng ta vậy. Ta ghét nàng, ghét từ nội tâm, không thể nào tiếp nhận!

Nếu bây giờ ngươi đến Phỉ Thúy thành giết nàng thì cũng là chuyện của ngươi. Có điều phiền ngươi đừng xem nàng như Mộ Yên của ta, bởi vì nàng không xứng!

Lại nói đến đệ đệ của ngươi. Khi ta đến âm tào địa phủ, chắc chắn sẽ đi gặp hắn. Ta và Mộ Yên sẽ không tha thứ cho hành vi ngu xuẩn của hắn. Nếu không phải vì hắn, Mộ Yên sao có thể chết? Ta sao có thể rơi vào tình trạng sống mỗi ngày mỗi đêm đều dày vò như hiện tại?

Haha, đúng là buồn cười, buồn cười! Cả đời tên đệ đệ ngu ngốc của ngươi vẫn luôn muốn một Giang Mộ Yên thiện lương, nhưng đến chết vẫn không có được. Mà khi hắn chết, một linh hồn vô dụng như vậy lại nhập vào thân thể người hắn muốn. Đây lẽ nào là báo ứng mà người ta hay nói sao? Haha…”

Hướng Nhật cuối cùng cũng ngưng cười. Y cúi đầu nhìn thanh kiếm của Bùi Thương đâm xuyên qua người, chắc chắn cũng đâm qua tim mình. Một lúc lâu vẫn không cảm thấy đau đớn, y ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, cuối cùng nói hai chữ: “Cảm tạ!”, sau đó liền gục đầu xuống vĩnh viễn.

Y chết rồi.

Có lẽ nói đúng hơn chính là thân thể Hướng Nhật chết rồi, còn trái tim y thật ra đã chết từ lâu, không cần hắn phải đến giết.

Điểm này, trong nháy mắt nhìn thấy Hướng Nhật thì trong lòng hắn đã khẳng định.

Một người đã chết tâm sẽ không cầu tình cho người không liên quan đến mình. Cho nên vốn hắn không tin lời Hướng Nhật, nhưng lúc này không khỏi cảm thấy có mấy phần đáng tin, rằng Giang Mộ Yên đang sống ở Phỉ Thúy thành kia thật sự không phải Giang Mộ Yên trong quá khứ.

Nhưng dù thế nào, ý muốn giết chết Giang Mộ Yên của hắn cũng không mảy may dao động. Mặc kệ nàng có phải là Giang Mộ Yên trước kia hay không, chỉ cần thân thể đó còn mang tên Giang Mộ Yên thì hắn vẫn muốn giết nàng.

Trong lòng đã quyết, hắn cũng không rút trường kiếm của mình về. Thanh kiếm này tên Tru Tâm, hôm nay đã đâm vào tim kẻ thù đáng bị trừng phạt nhất rồi, cũng coi như tên xứng với thực.

Đến khi giết Giang Mộ Yên, hắn cũng không cần đến binh khí nữa.

~

Tám ngày sau, hắn chạy về Phỉ Thúy thành.

Lại lẻn vào Bùi gia lần nữa, nhưng lần này hắn không đi tìm Giang Mộ Yên nhìn xem nàng có hạnh phúc hay không. Lần này hắn muốn đi tìm thi thể của Tinh. Dù thế nào cũng không thể để Tinh của hắn vĩnh viễn ngủ say trong hồ nhà người khác được. Muốn ngủ cũng phải ngủ trên quê hương, táng tại Thanh Hồ. Nơi đó mới chính là nơi yên nghỉ cuối cùng của họ.

Cho nên ban ngày, hắn ẩn nấp tại bất cứ nơi nào có thể ẩn nấp trong Bùi phủ. Đám ám vệ của Bùi gia vô cùng xuất sắc, gần như là cái bóng của người ta, nhưng so với hắn cũng có phần chênh lệch. Chỉ cần hắn cẩn thận che giấu bản thân thì đám ‘Vũ’ Bùi gia huấn luyện ra có thể làm gì được chứ? Mà đến đêm, hắn sẽ mặc đồ màu đen như bóng đêm rồi im hơi lặng tiếng xuống hồ.

Diện tích cái hồ của Bùi gia vô cùng lớn, gần như chiếm một phần ba diện tích toàn bộ Bùi phủ. Muốn tìm một cỗ thi thể trong hồ đã không phải chuyện dễ, đừng nói là đã qua mấy năm.

Cho dù tháo hết nước trong hồ rồi từ từ đào bới bùn đất tìm kiếm cũng không phải có thể tìm thấy thi thể trong ngày một ngày hai.

Thế nhưng hắn cũng không băn khoăn nhiều như vậy. Nghĩ đến Tinh vẫn đang một mình nằm dưới đáy hồ lạnh lẽo này, trái tim hắn liền run lên vì đau đớn.

Cho dù phải dùng nhiều thời gian hay thậm chí cả nửa đời sau để tìm kiếm trong nước, hắn cũng không oán không hối!

Dưới đáy hồ sâu mấy trượng, Dạ Minh Châu Đông Hải chiếu sáng từng chút từng chút một. Ngẫu nhiên gặp một tảng đá chìm trong bùn, hắn cũng cố sức muốn đẩy tảng đá đó ra xem đệ đệ mà hắn yêu nhất có bên dưới không.

Cứ như vậy, ban ngày nghỉ ngơi lấy lại sức, ban đêm lại tiếp tục tìm kiếm không ngừng. Cho dù là đêm đông rét lạnh nhất, hắn cũng chưa từng ngưng nghỉ.

Ông trời đúng là không phụ lòng người. Từ mùa hè mát mẻ đến mùa động rét lạnh, sau ba quý, sau chín tháng, hắn gần như đã lục lọi khắp đáy hồ Bùi gia. Cuối cùng, vào rạng sáng một đêm đông, hắn cuối cùng cũng tìm được Tinh dưới đáy hồ!