Bùi Dạ Tập quả thực không thể tin được. Giang Mộ Yên từ trước đến giờ chừa từng cùng hắn nói chuyện mấy câu giờ phút này lại dứt khoát tranh luận với hắn như vậy.
Còn lời lẽ sắc bén không chút khách khí khiến hắn không thể nào phản bác.
Vốn rõ ràng là cảnh tượng hắn hưu nàng nhưng bị nàng nói một chút đã thành Bùi Dạ Tập hắn là một kẻ khiến người ta chán ghét mà bị nàng chê không cần.
Như vậy bảo hắn sao có thể nhịn được?
Bùi Vũ Khâm cũng nhăn mày, nhẹ giọng nói “Đủ! Không cần náo loạn!”
Hắn vừa mở miệng, Giang Mộ Yên cũng liền im lặng, vốn định tiếp tục châm chọc cũng không nói gì nữa. Mà Bùi Dạ Tập cũng ý thức được mình vừa làm càn trước mặt phụ nhân nên nhất thời cũng cấm khẩu.
“Dạ Tập, chuyện hôm nay là con không đúng trước, không nhận sai hối cải chưa tính, vậy mà còn chủ động khiêu khích Yên nhi. Con muốn chuyện bé xé ra to mới chịu sao?”
Người đầu tiên Bùi Vũ Khâm trách cứ không phải người ngoài như Giang Mộ Yên mà là con của mình.
Điều này Giang Mộ Yên đã đoán trước nên cũng không bất ngờ.
Mà Bùi Dạ Tập ở trước mặt người khác kiêu ngạo cùng hung ác nham hiểm, nhưng khi đứng trước phụ thân của mình lại cung kính vô cùng. Bị Bùi Vũ Khâm trách cứ, trong lòng hắn tuy không phục nhưng trên mặt cũng không biểu lộ một chút bất mãn nào, ngược lại cúi mi gật đầu, bộ dáng sẵn sàng nghe dạy bảo.
“Thực xin lỗi, cha, Dạ Tập biết sai rồi!”
“Biết sai là tốt rồi, ta cũng không tiếp tục truy cứu. Đi, xin lỗi Yên nhi một chút, cũng hứa về sau sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay nữa.”
Bùi Vũ Khâm thấy thái độ nhận lỗi thành khẩn của Bùi Dạ Tập, trong lòng phút chốc lại mềm xuống. Đứa con này của hắn tuy chí không ở kinh thương nhưng cũng coi như biết nghe lời.
Đối với cọc hôn sự này, hắn cũng biết con thấy ủy khuất. Nhưng là ngoài Giang Mộ Yên ra, làm sao còn có ai thích hợp với vị trí chủ mẫu Bùi gia tương lai hơn nữa chứ?
Tuy nói hắn có ý định lựa chọn người giỏi nhất để quản lý Bùi gia, kế thừa vị trí gia chủ, nhưng bản tính con người ai cũng có chút ích kỷ, Bùi Vũ Khâm hắn cũng không ngoại hệ, hắn sao lại không hy vọng chính con mình sẽ là người kế thừa gia nghiệp? Nhưng Dạ Tập không bộc lộ thiên phú, lại không muốn theo thương, hắn cho dù có tâm nhưng cũng không thể không vì đại cục mà suy nghĩ cho toàn bộ gia tộc. Vì vậy mà hắn mới muốn cho Dạ Tập thú một nữ tử có thể giúp đỡ gánh nặng gia nghiệp.
Mà Giang Mộ Yên vô luận là tài tình hay tính cách, là gia thế hay khả năng tinh thông số học, đó đều là những điều ngàn vạn nữ tử khác không có được, không phải nàng thì còn có thể là ai?
Chính là Dạ Tập lại không hiểu được tâm tình của hắn a!
Trong lòng Bùi Vũ Khâm không muốn cảm khái cũng không được!
Ví dụ như chuyện hôm nay, vô luận như thế nào cũng phải có giải quyết êm đẹp, tuyệt đối không thể để hai đứa cứ như vậy mà tan, cho nên dù ủy khuất con mình, hắn cũng muốn trấn định Yên nhi trước rồi tính!
“Dạ, cha!” Bùi Dạ Tập nghe lời gật đầu.
Sau đó hắn liền đúng như Bùi Vũ Khâm dự đoán, tuy trong lòng thật sự không muốn, nhưng đối với phụ thân duy nhất, hắn vẫn rất hiếu thuận.
Lúc này Bùi Dạ Tập đi về phía Giang Mộ Yên, đứng trước mặt nàng, không cam tâm tình nguyện mà nói “Mộ Yên, chuyện hôm qua là ta sai. Sau này chuyện như vậy ta cam đoan sẽ không xảy ra nữa. Cô đừng giận dỗi, chuyện lúc trước chúng ta đều quên đi!”