Mà lúc này người tức giận đến nắm chặt hai tay đổi lại là Bùi Huyền.
Bên đây Bùi Huyền vì ngại cho thân phận là thứ xuất, lại không thường tiếp xúc với các phòng khác nên không tiện quang minh chính đại đi thăm hỏi Bùi Dạ Tập cùng Giang Mộ Yên. Nhưng bên kia, Bùi Phong cùng nhị phu nhân Tần Hồng Diệp cũng đã công khai dẫn theo nha hoàn, nô bọc mang thuốc bổ cùng dược liệu trân quý đến Lưu Vân tiểu trúc.
“Dạ Tập, thương thế của con thế nào rồi? Lầm này Mộ Yên lại gặp chuyện, bá nương cũng biết, nhưng khi hay Dạ Tập con không để ý an toàn của bản thân mà ra tay bảo hộ Mộ Yên, mới khiến nàng có thể bình an vô sự, trong lòng bá nương cũng rất hổ thẹn a.
Mấy hôm trước bá nương không nên chỉ vì mấy câu nói mà đã hiểu lầm Dạ Tập không biết quý trọng Mộ Yên, hại Dạ Tập bị lão gia phạt gia pháp, trong lòng Dạ Tập sẽ không trách móc bá nương chứ?”
Tần Hồng Diệp ngồi bên giường Bùi Dạ Tập, tha thiết nói.
(R: thật tình là ai ghét bạn Tập chứ ta thấy mợ này còn tởm hơn ==”).
Cũng không phải là thật sự vô tâm, trong lòng nàng quả thật có chút hối hận, lẽ ra ngày đó không nên cãi nhau với hắn. Vốn nàng cũng chỉ vì Bùi Dạ Tập không chịu thú Giang Mộ Yên mà sốt ruột, rất sợ cọc hôn sự này của bọn họ cứ tiếp tục kéo dài nữa thì sẽ không thành được. Nào ngờ Bùi Dạ Tập vậy mà cũng sẽ vì cứu Giang Mộ Yên mà không để ý đến tính mạng của mình, để bị thương nặng như vậy.
Không thể không nói, hành động này của Bùi Dạ Tập tuy thật sự khiến Tần Hồng Diệp kinh ngạc, nhưng lại càng nhiều hơn chính là mừng thầm.
Nàng nghĩ trải qua một trận này, phỏng chừng hôn sự kéo dài ba năm nay sẽ có thể đơm hoa kết quả.
Mà Bùi Dạ Tập sau khi nghe Tần Hồng Diệp nói vậy thì chỉ thản nhiên khách khí nở nụ cười, nói “Bá nương sao lại nói vậy, thật sự là Dạ Tập ăn nói quá thất đức. Bá nương một lòng muốn bảo vệ Mộ Yên, Dạ Tập cao hứng còn không kịp đây, sao có thể trách bá nương?
Hơn nữa, mặc kệ như thế nào, Mộ Yên vẫn là vị hôn thê của ta. Hành vi không có phong độ như vậy của Dạ Tập đúng là nên bị bá nương trách cứ. Bá nương không hề sai chút nào!”
“Ai nha, Dạ Tập nói như vậy, nếu nha đầu Mộ Yên kia có thể nghe được, không biết trong lòng sẽ vui vẻ đến mức nào. Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi a! Cũng không uổng công nha đầu kia âm thầm thích con ba năm. Xem ra chén rượu mừng đến chậm này của con, bá nương cuối cùng cũng có thể uống được!”
Nghe Bùi Dạ Tập nói ra những lời như vậy, Tần Hồng Diệp quả nhiên là vui đến không thể kiềm chế, hoàn toàn không quan tâm vì sao Bùi Dạ Tập lại đột nhiên thay đổi thái độ với Giang Mộ Yên.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, nghe giọng điệu này của hắn là đồng ý thú Giang Mộ Yên vào cửa rồi, đây thật sự là chuyện tốt a!
Nghĩ đến về sau Giang Mộ Yên sẽ vì chuyện này mà cảm kích nàng, chuyên tâm thay bọn nàng xử lý sổ sách, đáy lòng Tần Hồng Diệp âm thầm cảm tạ sự xuất hiện của tên thích khách kia. Nàng nghĩ nếu không phải đột nhiên bị thích khách quậy một hồi, Bùi Dạ Tập sao có thể thay đổi tâm ý đây?
Nhưng mà Bùi Phong nghe vậy lại vẻ mặt cứng đờ, kinh ngạc nhìn Bùi Dạ Tập. Không hiểu vì sao hắn rõ ràng đã giải trừ hôn ước với Giang Mộ Yên mà còn có thể nói ra lời như vậy với mẫu thân.
Nếu là chỉ vì khách khí xã giao, đó là hoàn toàn không cần thiết, bởi vì trong nhà này, Bùi Dạ Tập ngoại trừ cha hắn là Bùi Vũ Khâm ra thì đã bao giờ để ai vào mắt đâu?
Vậy hắn nói vậy là cố ý nói cho mình nghe ư?
Hắn đang ám chỉ cái gì? Là đã phát hiện mình có tâm tư không bình thường với Giang Mộ Yên sao?
Trong lòng Bùi Phong không thể không nghĩ vậy.
Mà trên thực tế, Bùi Dạ Tập đúng là có tâm tư như vậy. Khi nhìn đến biểu tình kinh ngạc không thể che giấu của Bùi Phong, hắn lại càng cảm thấy trong lòng hả giận cùng đắc ý không ít.
Cho nên một lúc sau hắn mới kịp phản ứng lại lời nói của Tần Hồng Diệp, nhất thời cũng kinh ngạc “Bá nương, ngài nói cái gì? Ngài nói kỳ thật trong lòng Mộ Yên vẫn thích ta sao?”
“Đúng vậy, Dạ Tập chưa từng nhìn ra sao?”
Tần Hồng Diệp vừa thấy vẻ mặt kinh hỉ không thôi của Bùi Dạ Tập lại càng mừng rỡ trong lòng, xem ra đại thiếu gia bốc đồng này thật sự đã có lòng quý trọng cùng muốn thủ hộ Giang Mộ Yên rồi, nếu không vì sao trên mặt hắn lại xuất hiện biểu tình như vậy chứ?
Nhận định đây là một cơ hội tốt để tác hợp cho nhân duyên của bọn họ, Tần Hồng Diệp tất nhiên sẽ càng thêm mắm dặm muối, bắt đầu thay mặt Giang Mộ Yên thổ lộ với Bùi Dạ Tập.
“Cũng không thể trách Dạ Tập, tâm tư của nha đầu Giang Mộ Yên kia xưa nay đều là thanh ngạo. Con bé là một nữ hài tử sao có thể công khai nói thích như vậy chứ?
Có điều nàng vào Bùi gia này cũng đã ba năm, nếu không phải thích Dạ Tập con, một cô nương trong sạch như nàng, còn chưa thành thân mà có thể để hạ nhân gọi mình là thiếu phu nhân sao? Rõ ràng là đã sớm nhận định phải làm thê tử của con. Dạ Tập con thấy sao?
Lại nói, Dạ Tập con cũng không ngẫm lại xem mấy năm nay mình ở ngoài phóng đãng thế nào, tiểu thiếp xinh đẹp cũng đã nạp chín người, mà nha đầu Mộ Yên kia đã lần nào ầm ĩ với con chưa? Còn không phải đều do con sao?
Lẽ ra con bé là người được chọn làm thiếu phu nhân chân chính, lão gia lại thương yêu, nàng nếu thật sự không muốn con nạp thiếp, chỉ cần đến nói với lão gia một tiếng, Dạ Tập con sao còn có thể hưởng phúc tề nhân* như vậy?
(R: phúc tề nhân (hay tề nhân chi phúc): có phúc được cả thê lẫn thiếp).
Hơn nữa nói thật, Dạ Tập con nếu muốn tìm một phu nhân lòng dạ rộng rãi hơn nha đầu Mộ Yên kia căn bản chính là mơ tưởng. Kỳ thật Dạ Tập con xem, nha đầu Mộ Yên có chỗ nào không tốt chứ? Có tri thức, hiểu lễ nghĩa không nói, muốn dung mạo có dung mạo, muốn khí chất có khí chất, muốn xuất thân, thiên kim của trung thư đại nhân, dòng dõi tuyệt đối không thấp, Dạ Tập con lại tuấn tú lịch sự, hai đứa nếu có thể sớm thành thân, không biết sẽ có bao nhiêu người hâm mộ đến đỏ mắt đâu!”