- Lại mượn pháp bảo của ngươi làm cái nồi luyện Hoàng Lương Nhưỡng a. Ta muốn cho Tiểu Thanh uống một chút.
Bởi vì dùng thân thể ngạnh kháng thiên kiếp cho nên thân thể bị suy yếu, có Hoàng Lương Nhưỡng tuyệt đối không thành vấn đề.
Tiết Bích đưa tay nói:
- Cầm nguyên dịch ra đây.
Hứa Tiên xuất bình ngọc ra, bỗng nhiên cười nói:
- Lần này còn uống sao?
Gương mặt trắng nõn của Tiết Bích lúc này đỏ ửng lên, nhớ tới đêm qua thất thố, miễn cưỡng nói:
- Tối hôm qua... Đa tạ.
Nhưng lời này cảm thấy rất mập mờ, thần sắc của nàng không được tự nhiên, cầm bình nhỏ đi ra ngoài phòng, nhưng không phải cái nồi như hôm qua. Lần này làm nhỏ hơn hôm qua nhiều, bởi vì cái nồi đã nhỏ hơn tước kia, cho nên Hỏa Long và Thủy Long cũng nhỏ hơn trước.
Tiết Bích đem một giọt Hoàng Lương Nhưỡng nguyên dịch bỏ vào trong nồi, đem bình nhỏ trả cho Hứa Tiên, nói:
- Đêm qua ta cũng lần đầu tiên nấu Hoàng Lương Nhưỡng, cho nên không khống chế được lực lượng, hơn nữa đánh giá thấp độ tinh khiết của cái chai này, nếu ngày thường muốn uống cũng không có gì khó, chính ngươi cũng có thể tìm dụng cụ để nấu, không cần phải dùng tới Bích Thủy Kim Tinh Tráo. Hơn nữa hôm nay ta giảm bớt lượng nước, cho nên nương khí và nồng độ của nó sẽ đậm hơn trước rất nhiều, Thanh cô nương vừa mới độ kiếp, thích hợp uống nhất.
Cô Tùng đạo nhân nhìn thấy mà cả kinh. Nguyên một lọ Hoàng Lương Nhưỡng nguyên dịch, lại vô cùng tinh thuần. Phương pháp chế tạo đã không còn nữa, hơn nữa cho dù không có thất truyền, cũng không phải người bình thường có thể luyện ra, cần thiết Hoàng Lương chỉ là chuyện nhỏ, cái giá phải trả là đại lượng nhân công và thời gian, không phải đại năng tuyệtđoối không cách nào luyện thành, tên Hứa Tiên nói rốt cuộc có lai lịch gì. Nghĩ tới chuyện hôm nay hắn lại giật mình, xem ra phải xem trọng hơn mới được.
Tiết Bích cũng đem phương thức sử dụng Hoàng Lương Nhưỡng nói tinh tế cho Hứa Tiên nghe, lời nói khách khí hơn rất nhiều, cũng không còn khẩu khí như trước kia nữa.
Hứa Tiên nghe liên tục gật đầu, nói:
- Như vậy mới đúng, bằng không mỗi lần đều say khuốt thì quá phiền toái.
Tiểu Thanh muốn trừng mắt, phiền toái? Rõ ràng là ngươi chiếm hết tiện nghi.
Hứa Tiên cười nhìn qua ánh mắt của nàng, nàng tỉnh dậy rồi chiếm tiện nghi mới thú vị hơn a. Quan hệ của cả hai, nói cái gì tương kính như tân chỉ là giả dối.
Tiểu Thanh lập tức hiểu được ý của hắn, đôi má của nàng đỏ lên như thiêu, đối mặt với ánh mắt đùa giỡn của hắn, không khỏi có chút xấu hổ.
Tiết Bích nhìn thấy, liền lắc đầu, triệt để tin tưởng Hứa Tiên có biện pháp giúp người ta độ kiếp, nếu không phải, bằng bộ dáng của Tiểu Thanh làm sao độ kiếp được chứ.
Hoàng Lương Nhưỡng đã nấu được nửa nồi, Tiết Bích dùng chén sứ trắng múc một chén cho mọi người.
Cô Tùng đạo nhân đối mặt với Hoàng Lương Nhưỡng cũng sững sờ, hắn cũng rất thích rượu ngon, nhưng bởi vì Hoàng Lương Nhưỡng thật sự quá mức trân quý.
Hứa Tiên liền nói:
- Đa tạ ngài chiếu cố Ngư Nhi, chính là rượu mà thôi, không thành kính ý.
Cô Tùng đạo nhân nhân tiện nói:
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.
Giơ ống tay áo lên, che chén rượu Hoàng Lương Nhưỡng mới uống. Lại hỏi:
- Không biết Hứa đạo hữu có quyết đoán không.
Hứa Tiên đang muốn trả lời, Tiết Bích lại đứng lên, nói: xem tại Trà Truyện
- Chân nhân, ta muốn Hứa Tiên đi ra ngoài một chút, có mấy câu muốn nói.
Cô Tùng đạo vui vẻ trong lòng, nói:
- Kính xin tự tiện.
Tiết Bích cùng Hứa Tiên đi ra bên ngoài, nói:
- Ngươi muốn cứu Ngao Ly như thế nào?
Hứa Tiên còn tưởng rằng nàng sẽ biện hộ giúp Cô Tùng đạo nhân, nghe vậy cảm thấy quái lạ, cũng không giấu diếm, nói:
- Đợi ta tu hành thêm mấy ngày, sẽ cùng Thanh nhi đi tới Liệt Hỏa Hạp.
Tiết Bích nói:
- Những ngày này thủ vệ Long cung nhất định sâm nghiêm, cho dù Địa Tiên nhiều hơn nữa cũng vô dụng, còn Long Vương Ngao Nghiễm, ngươi có mười phần nắm chắc sao?