Ma đầu lại phát hiện không có biện pháp xâm nhập tâm linh của nàng. Dùng tất cả biện pháp cũng không có khả năng hấp dẫn nàng được.
Tiểu Thanh nhẹ nhàng cười cười, bởi vì nàng đã bị "Ma" khác triệt để mê hoặc, ngoan ngoãn dâng tâm linh của mình lên, mặc cho hắn nắm chắc, làm cho nàng sung sướng, làm cho nàng ưu sầu, làm cho nàng hạnh phúc, làm cho nàng bất hạnh.
Nhưng khi đã bị hắn hấp dẫn, bởi vì nàng vào thời khắc này, suy nghĩ mới biết được, tất cả đều trong nội tâm.
Hơn nữa trọng yếu nhất là, cho dù bị ma đầu nhiễu loạn, thiên kiếp nguy hiểm nhất lại bị Hứa Tiên ngăn cản rồi, sẽ không tạo thành vết thương trí mệnh cho nàng.
Lôi hỏa oanh đốt, không ngớt không dứt.
Ngư Nhi cùng Tiết Bích nhìn qua phương hướng này, lúc này có một đạo nhân tóc bạc môi hồng bị hấp dẫn tới đây, đáp mây bay tới gần nơi dây, nheo mắt nhìn qua, bị một tầng bích chướng ngăn cản, đó là Hứa Tiên thiết lập trước đó, nhưng bóng dáng của bọn họ vẫn lập lòe trong lôi quang.
Hắn nghẹn ngào kinh ngạc.
- Tại sao là hai người? Chẳng lẽ hai người cùng độ kiếp với nhau sao, nhưng thiên kiếp cũng không có khả năng nhỏ như vậy được.
Trong người tu hành có đạo lữ với nhau, tu thành pháp thuật liên thủ nghênh địch, có khi chọn cùng độ kiếp với nhau, cùng ứng phó thiên lôi, nhưng thiên lôi hình thành tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Hắn tiến tới gần hơn, thần sắc kinh ngạc nói:
- Không ngờ lại dám dùng thân thể đối kháng với thiên lôi, rốt cuộc là ai độ kiếp đây?
Có thể trực tiếp dùng thân thể đối kháng với thiên kiếp, thì thân thể cũng không ngăn cản được bao nhiêu đạo thiên lôi, bởi vì tính chất của thiên kiếp chính là làm tán loạn tất cả, hủy diệt tất cả. Ngươi không ngăn cản được thì bị hủy diệt, ngươi ngăn cản càng nhiều, lực lượng hủy diệt càng lớn, căn bản không có biện pháp phá giải.
Ai nghĩ đến Hứa Tiên có được bí pháp Long tộc, thân thể mạnh mẽ như thế, cho dù bị kiếp lôi bổ hơn mười lần cũng không chết được, đều có một vị tốt nương tử giúp đỡ chia sẻ cho nên không chết được, bởi vì hai quái thai này có được đại cơ duyên, cho nên mới tạo ra tình cảnh này, có thể hút thiên kiếp cho mình dùng.
Đạo lôi đình cuối cùng cũng đánh xuống, bầu trời trời quang mây tạnh.
Tiểu Thanh cảm thấy thân thể vạn phần suy yếu, đêm qua uống hết một bát Hoàng Lương Nhưỡng, tất cả đều tiêu hao không còn, nàng dựa vào ngực của Hứa Tiên. Nhưng đồng thời lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, thần hồn trước kia là một ao nước không sạch sẽ, thoáng cái trở nên thanh tịnh hơn rất nhiều. Tai hoa ngầm lưu lại trong nội đan cũng biến mất hết, làm cho nàng cảm thấy khoang khoái dễ chịu trước nay chưa từng có, cảm nhận giao cảm với linh lực trong thiên địa dễ dàng hơn trước, cùng là một pháp thuật giống nhau, chỉ cần vận dụng ba thành lực lượng là đủ rồi.
[CHARGE=5]Nàng lẩm bẩm nói:
- Đây là cảnh giới Địa Tiên sao?
Hứa Tiên nói:
- Mặc dù có chút mưu lợi, nhưng đây quả thật là cảnh giới Địa Tiên.
So với một mình độ kiếp. Đương nhiên sẽ ít được lợi hơn, nhưng cũng không tính là đại sự gì. Cũng tiêu trừ nguy hiểm, căn bản không đáng nói đến.
Hứa Tiên một mực lo lắng, lo lắng những người trọng yếu bên người, Tiểu Thiến, Ngao Ly không lâu sau cũng phải độ kiếp. Nghe nói người tu hành bình thường độ tiểu thiên kiếp xác xuất thành công không tới ba thanh, cứ như vậy mà tính toán, sẽ có người độ kiếp thất bại, cũng không có đãi ngộ như kẻ xuyên việt như hắn. Hắn hiện giờ có thể vận dụng năng lực này, giúp các nàng độ kiếp, hơn nữa cam đoan có thể thành công, tối thiểu là không bị hồn phi phách tán.
Tâm thần rung động, cảm giác sống sót sau tai nạn qua đi, đột nhiên Tiểu Thanh thấy thân thể lạnh lẽo, thoáng cái kịp phản ứng, sắc mặt đỏ bừng lên. Quấn áo trên người của nàng đã sớm bị thiên lôi đánh thành tro bụi, làm sao có thể giữ được.
Liếc nhìn Hứa Tiên bên cạnh, cũng giống như thế, vội vàng cúi đầu xuống.
Hứa Tiên cười nói:
- Không có sao, ta đã sớm thiết hạ bình chướng, sẽ không cho người ta nhìn thấy.
Ánh mắt hắn không chút khách khí dò xét đường cong mềm mại trnee người của nàng. Cuối cùng cũng không đành lòng mặc quần áo vào cho nàng, phất tay gọi đến đám mây tới hóa thành quần áo.
- Như vậy được rồi, cho ta nhìn một cái cũng không có gì lớn.
Thuận tay khoác lên người một kiện trường bào.
Tiểu Thanh nói:
- Ngươi xem ta là cái gì?
Hứa Tiên gãi gãi đầu cân nhắc một phen, lại nói:
- Bạn tốt?
Sau đó nhanh chóng ôm lấy Tiểu Thanh đang nổi đóa vào trong ngực, nói nhỏ vào bên tai của nàng vài lời, hống nàng chuyển giận làm vui. Trực tiếp ôm lấy nàng, đi nhanh vào trong nhà gỗ.
- Đạo hữu xin dừng bước!
Một âm thanh già nua gọi Hứa Tiên lại.
Hứa Tiên thấy phía sau là một lão đạo sĩ tóc bạc môi hồng, sắc mặt hắn hồng hào, trên đầu dùng cái mộc châm ghim tóc lại, một bộ đạo bào màu xanh. Linh lực toàn thân ẩn nấp đi, ngay cả Hứa Tiên cũng không nhìn ra được, dĩ nhiên là "Thần Tiên".
- Đạo trưởng có gì chỉ giáo?
Lão đạo sĩ thở dài, nói:
- Chỉ giáo không dám nhận, bần đạo pháp danh Cô Tùng, không biết tôn tính đại danh của đạo hữu, bần đạo có một số việc cần thỉnh giáo.
Hắn tới gần, đã cảm thấy khí tức của người trẻ tuổi trước mặt mình mang tới áp bách, pháp lực lộ ra ngoài rất cường hoành, làm cho hắn âm thầm kinh hãi, không biết trong thiên hạ lúc nào, Địa Tiên lại có thể mang tới áp bách cho Thần Tiên như mình a.
Hứa Tiên đã sớm nghe nói tán tiên trên biển có tính tình rất tốt, nhưng cũng không ngờ tới trình độ này, chắp tay nói:
- Thì ra là Cô Tùng đạo hữu, tại hạ Hứa Tiên, không biết là chuyện gì?
Giơ tay nhấc chân đều mang theo linh lực áp bách, đây cũng không phải hắn không biết thu liễm, mà bí pháp Long tộc truy cầu chính là như thế, chỉ bằng vào một thân thể khống chế thiên địa linh lực. Hơn nữa hắn đầy thu nạp nội đan của Kháng Kim Long. Lại uống Hoàng Lương Nhưỡng, cho dù là người hiểu cách khống chế, cũng tuyệt đối không thể thu liễm khí tức của mình.
Cô Tùng đạo nhân âm thầm suy nghĩ, tuy người tu hành trong thiên hạ rất nhiều, nhưng có thể tu hành Địa Tiên rất ít, phàm là thành tựu Địa Tiên, đều là nhân vật thành danh, nhưng Hứa Tiên lại không nhớ được. Cho nên mặc kệ chuyện này, hắn hỏi nghi hoặc của bản thân, nói:
- Vừa rồi hai vị độ kiếp tại đây, tại sao lôi kiếp lại nhỏ như vậy?
Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể cho rằng hai người này có bí pháp hợp tu.
Hứa Tiên nói:
- Không phải chúng ta độ kiếp, là thê tử của ta một mình độ kiếp, ta chỉ là trợ nàng một tay mà thôi.
- Ai... Ai đáp ứng.
Tiểu Thanh đỏ mặt lên, lớn tiếng phản bác, nhưng trong nội tâm vui mừng lại hóa thành dương quang khắp ngươi a.
Cô Tùng nghe vậy cả kinh:
- Một người? Thiên kiếp không cho người nào can thiệp, hơn nữa thiên lôi đánh lên người có thể bình yên vô sự, chẳng lẽ ngươi có biện pháp ngăn cản thiên lôi giúp người khác?
Hứa Tiên thấy hắn suy tư một phen cũng hiểu được chân tướng, quả cũng không phải người ngu, nhưng tuyệt chiêu của mình không thể nói với người xa lạ.
- Không ngại nói thẳng, tại hạ quả thật có chút môn đạo, nhưng cũng không tiện nói cho ngươi biết, chúng ta tạm biệt thôi.
Cô Tùng đạo nhân vội vàng kéo áo của Hứa Tiên.
- Đợi một chút, bần đạo có một việc muốn nhờ.
Hứa Tiên quay đầu nói:
- Chuyện gì? Cũng là độ kiếp?
Dáng vẻ lão đạo này cũng không giống như biểu hiện lúc trước của hắn, rõ ràng là có chuyện khẩn cấp như vậy cho nên mới nhờ tới mình, đối với người tu hành mà nói, đại khái không có chuyện gì quan trọng bằng độ kiếp a.
Cô Tùng đạo nhân nói:
- Đúng là, nhưng không phải là tại hạ, mà là một vị bằng hữu, sắp sửa độ kiếp, nhưng không có bao nhiêu nắm chắc. Ta cũng âm thầm sầu lo, nếu như đạo hữu có thần kỹ như vậy. Sao không kết một đoạn thiện duyên?
Hứa Tiên do dự một chút, kiếp lôi trong cơ thể còn chưa đầy, lại tìm người tích lũy chút ít cũng không tệ, nhưng ngẫm lại vẫn khoát tay, nói:
- Không ổn không ổn, thuật này cũng không phải là không có nguy hiểm, chân nhân nên đi tới nơi khác kết một đoạn thiện duyên đi!
Vừa nghĩ tới phải ôm một lão già khô gầy độ kiếp, hắn không rét mà run.
Cô Tùng đạo nhân cũng biết yêu cầu của mình có chút quá phận, ai chẳng biết thiên kiếp vô cùng hung hiểm, vô thân vô cố ai mạo hiểm như thế chứ, nhưng chuyện này quá khẩn yếu, cũng bất chấp da mặt, nói:
- Nếu đạo hữu mạo hiểm tương trợ, bần đạo sẽ lấy ra thứ gì đó xem như bồi thường, cũng không để cho đạo hữu tay không mà về được.
Hai người nói với nhau, nhưng vẫn đi về phía trước, trong nháy mắt đã tới nhà gỗ của Ngư Nhi.
Ngư Nhi cùng Tiết Bích đã sớm chờ lâu, nhìn thấy Tiểu Thanh bình yên vô sự nằm trong ngực của Hứa Tiên cũng yên lòng lại.
Tiết Bích vừa thấy bên cạnh Hứa Tiên có người đi theo, kinh ngạc nói:
- Cô Tùng chân nhân?
Cô Tùng đạo nhân thân là Thần Tiên nhất lưu, trong số tán tiên ở hải ngoại cũng là nhân vật đứng đầu, lúc này đi theo Hứa Tiên nói cái gì đó, sao không khiến nàng kinh ngạc chứ, rốt cuộc Hứa Tiên có năng lực như thế nào?
Cô Tùng đạo nhân nói:
- Thì ra là Tiết tiên tử.
Hứa Tiên nói:
- Các ngươi quen nhau?
Tiết Bích dùng ánh mắt quái dị nhìn qua Hứa Tiên, nói:
- Cho dù không phải tán tu trên biển, cũng phải biết tên tuổi của " Tuế Hàn Tam Tiên " a! Hơn nữa vị này chính là người đem tiên cung tặng cho Ngư Nhi, Cô Tùng chân nhân.
Địa Tiên tại tu hành giới cũng là nhân vật thành danh, mà Thần Tiên là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, mà Thiên Tiên chính là nổi tiếng thiên hạ. Về phần Đại La Kim Tiên, chỉ có một câu mà thôi, đó chính là "Tuyệt thế vô song ", chỉ có phật đạo tổ đạt tới.
Hứa Tiên vội vàng hành lễ nói:
- Thất kính thất kính.
Có thể có khí độ như vậy cũng khiến người ta kính phục.
- Ở đây không phải là nơi nói chuyện, sao không đi vào trong trao đổi.
Tiết Bích mời mọi người vào trong nhà, cũng tự mình dâng nước trà.
Tiết Bích nhịn không được hiếu kỳ trong lòng, nhìn Cô Tùng đạo nhân hỏi thăm một phen, Cô Tùng đạo nhân thấy các nàng cùng Hứa Tiên rất quen thuộc, cũng có ý định nhờ các nàng nói giúp, tinh tế giảng thuật một phen.
Lại làm cho Tiết Bích càng kinh ngạc, quay đầu hỏi Hứa Tiên: truyện được lấy tại Trà Truyện
- Ngươi có khả năng giúp đở người độ kiếp?
Nàng tu hành ngàn năm, chưa từng nghe qua chuyện như vậy, pháp bảo thần kỳ nhất trên đời, pháp thuật huyền ảo nhất, nhưng chưa từng nghe qua chuyện giúp đỡ người khác độ kiếp a.
- Ân.
Hứa Tiên nhàn nhạt ứng một tiếng.
Tiết Bích nhìn mặt của Hứa Tiên thật lâu, không khỏi lộ ra nụ cười khổ. Từ xưa đến nay, vì đối phó sinh tử đại kiếp nạn, không biết có bao nhiêu dị sĩ tài ba tìm kiếm phương pháp nhưng không ai thành công, bỗng nhiên có người nhảy ra nói:
- Ta có thể giúp các ngươi độ kiếp.
Hơn người người này ở bên cạnh mình. Nàng làm sao không nghi ngờ thật giả, nhưng Cô Tùng đạo nhân lại không phải người ngu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể tin tưởng.
Không khỏi thầm than: Hứa Tiên ah Hứa Tiên, ta thật sự là nhìn không thấu ngươi, Bạch Tố Trinh vứt bỏ Dao Trì mà lựa chọn ngươi, chẳng lẽ là có tính toán khác hay sao?
Cô Tùng đạo nhân ưng thuận đan dược với tư cách báo đáp, nhưng Tiết Bích chỉ nói một câu:
- Đêm qua chúng ta vừa uống Hoàng Lương Nhưỡng.
Câu này làm cho Cô Tùng đạo nhân nói không ra lời, so sánh với linh dịch đại danh đỉnh đỉnh, đan dược trong tay của mình chẳng khác gì đồ bỏ đi.
Hứa là Thần Tiên nhất lưu, nhưng không có khả năng so sánh với nhân vật Thiên Tiên được, Đông Nhạc Địa Đế chính là một đời cự đầu thành lập Địa Phủ, có khả năng so sánh được sao?