Hai người chỉ nói thoáng qua vài câu, đều cảm giác phong cách của đối phương không phải thông tục, thầm sinh bội phục.
Đột nhiên Hồ Tâm Nguyệt hỏi:
- Không thấy đáng tiếc sao?
Vân Yên nói:
- Đáng tiếc cái gì?
- Kỹ nghệ như vậy, tài trí như vậy, mai một trong một hoang viên thế này, tiếng đàn hợp đạo, cũng chỉ có, chỉ có đàn cho con mèo nghe! Mà người nọ sợ rằng còn không bằng cả con mèo.
Vân Yên vẫn mỉm cười như trước, nói:
- Dùng kiến thức của ngươi, chẳng lẽ không biết đánh đàn cho người khác nghe phải chú ý cảm thụ sao?
Ôm lại Thường Hi, nói:
- Thường Hi cô nương tuy chỉ là con mèo, nhưng lại hiểu được tài đánh đàn, mặc dù người nọ không biết đánh đàn, lại hiểu tâm ý của ta, thì có cái gì đáng tiếc chứ?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Nhạc công và hoa khôi giống nhau sao? Làm hoa khôi sẽ được vạn người chú mục, được phép biểu đạt tâm ý của mình. Hơn nữa, ngươi bây giờ không cảm thấy bị gò bó sao?
Vân Yên khuấy động dây đàn, ra vẻ khó hiểu nói:
- Vậy tỷ tỷ có ý kiến thế nào?
- Ngươi sở dĩ an ổn trong hiện trạng này vì chưa bao giờ hiểu cái gì là tự do, mới bị Hứa Tiên phục tùng nhu thuận. Sống cuộc sống không phải của ngươi!
Vân Yên thở dài, học bộ dáng của Hứa Tiên nhún nhún vai, làm ra biểu lộ ta biết ngay!
Hồ Tâm Nguyệt chợt nghe ở cửa vào có tiếng đập cửa, hai mắt tỏa sáng, lôi kéo tay của Vân Yên, nói:
- Đi, theo ta đi nhìn một cái!
Sau đó cường lực kéo tay của Vân Yên đi ra ngoài.
Ngoài cửa là một người trẻ tuổi, ít thì mười lăm mười sáu tuổi, lớn tuổi thì hai mươi ba hai mươi bốn, mặc áo dài, tay cầm quạt xếp, cách ăn mặc của phong lưu tài tử.
Bạch Phúc ứng phó nói:
- Công tử nhà ta xuất ngoại dạo chơi, còn chưa về nhà, không thể tương kiến, kính xin mấy vị thứ lỗi.
Người có gương mặt mười lăm mười sáu tuổi lúc này xuất đầu, vừa nhìn quần áo và cách ăn mặc đã biết là bất phàm, giờ phút này nghe vậy nói:
- Cái gì xuất ngoại dạo chơi, rõ ràng là không muốn gặp chúng ta, chẳng lẽ sợ tỷ thí với chúng ta sao?
Tên lớn tuổi nhất dường như là người đứng đầu, vội vàng liếc hắn, nhìn Bạch Phúc chắp tay nói:
- Nếu Hứa Thám Hoa không ở nhà, chúng ta không quấy.
Dù nói thế nào thì Hứa Tiên cũng là Hàn Lâm, là quan viên có phẩm giai, không thể dễ dàng đắc tội.
- Hứa Thám Hoa đang ở trong nhà, nhưng các ngươi là con cá tạp nên không thể nào gặp được hắn thôi.
Bỗng nhiên phía sau cửa có âm thanh vọng tới, Hồ Tâm Nguyệt lôi kéo Vân Yên đi ra ngoài cửa.
- Cái gì!
Mấy người trẻ tuổi đang cả kinh, muốn trách cứ, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã ngây người, chưa từng gặp qua giai nhân như vậy. Các nàng vốn đều là tuyệt đại giai nhân, xuân lan thu cúc, tất cả thiên thu, hòa lẫn vào lúc này, càng thêm chói mắt. Bọn họ đoạn đường này đã thưởng thức được cảnh đẹp của Tây Hồ, vào lúc này cũng ảm đạm thất sắc khó hiểu.
Vẫn tên trẻ tuổi cầm đầu kia, vào lúc này kịp phản ứng trước tiên, nói:
- Cô nương cớ gì nói ra lời ấy, chúng ta xa tự Kim Lăng mà đến, bái phỏng Hứa Thám Hoa cũng là thành tâm mà tới, muốn dùng văn kết bạn...
Hồ Tâm Nguyệt ưỡn ngực, cười lạnh dùng dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn, nói:
- Biết mấy chữ đã nhận là tài tử, còn lấy văn kết bạn, các ngươi cũng xứng sao? Muốn cùng " thi tiên " tỷ thí, thật sự là không biết tự lượng sức mình. Muốn gặp Hứa Tiên, trước trôi qua cửa ải của nàng đã.
Nói xong cũng đem Vân Yên phía sau kéo lên!
Vân Yên hạ giọng nói:
- YAA.A.A.., ngươi làm gì, coi chừng phu quân ta giáo huấn ngươi.
Hồ Tâm Nguyệt cười hì hì, nói:
- Cho bọn họ kiến thức lợi hại của ngươi đi.
- Nữ nhân?
Những người kia hai mặt nhìn nhau, một người không nhịn được kêu lên:
- Mặc dù Hứa Tiên có vài phần tài danh, làm sao có thể dung túng cho người nhà nhục nhã chúng ta!
- Đúng vậy a, bảo Hứa Tiên đi ra đây!
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ta không phải đã nói trước rồi sao, muốn gặp Hứa Tiên trước qua cửa ải này, nếu như thắng được chúng ta sẽ mời các ngươi đi vào uống trà, nếu không thì, cửa cũng không cần tiến vào, cút ra xa một chút, ha ha ha ha ha!
Lời như vậy, cho dù là tượng đất cũng có ba phần nóng tính, chớ nói chi là những thanh niên vừa mới lớn, tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời nổi trận lôi đình!
Vân Yên liếc nàng một cái, Bạch tỷ tỷ tại sao có bằng hữu như vậy chứ, rõ ràng vừa rồi còn rất phong nhã, nói tục lại không chút do dự nào. Mắt thấy việc này không thế tiếp tục, thở khẽ một hơi, nói:
- Theo Hồ tỷ tỷ nói đi!
Người trẻ tuổi cầm đầu nói:
- Đã như vầy, phải cho các ngươi biết lợi hại của tài tử Kim Lăng Tứ chúng ta.
Dám lên cửa khiêu chiến thì sao không có chuẩn bị vài phần chứ, liền xem xét kinh, sử, tử, tập tìm kiếm vài nan đề.
Sau một lát, liền thấy mấy người kia suy tư, nhìn nhau không nói gì.
Đối đáp trôi chảy, những nan đề của bọn họ đều đối đáp tỉ mỉ trôi chảy, mà nàng chỉ là tùy tiện hỏi mấy vấn đề, thì đã làm khó tất cả bọn họ, đường đường nam tử lại bị thua trong tay của nữ nhân.
Vân Yên vừa chắp tay nói:
- Chư vị công tử, đã đắc tội, phu quân ta thực không có trong phủ...
Đang muốn hoà giải, bọn họ cũng định tán đi.
- Kim Lăng tứ đại ngu ngốc!
Hồ Tâm Nguyệt nhàn nhạt nói một câu, liền làm cho cố gắng của Vân Yên đều uổng phí, chỉ thấy những người kia sắc mặt trướng như màu gan heo, miệng há lớn muốn nói gì.
Hồ Tâm Nguyệt lắc đầu thở dài:
- Đáng tiếc, Giang Nam to như vậy, là đất của văn chương, lại không có nam tử thực học, đáng tiếc, đáng tiếc.
Vân Yên khẽ vuốt cái trán, ai thán không thôi, rốt cuộc những người kia không nhịn được lời nói và lực sát thương từ ánh mắt xem thường của Hồ Tâm Nguyệt, chạy trối chết, lại không quên lưu lại một câu.
- Sau này còn gặp lại!
Vân Yên cầm chặt cổ áo của Hồ Tâm Nguyệt, nói:
- Ngươi nói cái gì thế, đây không phải là rước lấy phiền phức cho phu quân ta sao?
Chỉ là thắng mấy thư sinh công tử còn không sao cả, lường trước bọn họ cũng không tuyên dương ra ngoài, nhưng một câu cuối cùng lại chọc văn đàn của cả Giang Nam này a.
Hồ Tâm Nguyệt trợn mắt, nói:
- Trong lòng ngươi lúc đó chẳng phải nghĩ như vậy sao? Ta chỉ nói giúp ngươi mà thôi, trên thế gian này, người thành thật như ta không được bao nhiêu đâu, cái này gọi là: lời thật mất lòng
Hứa Tiên chậm rãi từ phía sau cửa đi tới, nói:
- Cái gì là lời thật mất lòng, chẳng phải ngươi đang gây phiền toái cho ta sao?
Tùy tùy tiện tiện dùng danh nghĩa của mình hồ nháo, người bình thường thì cũng bỏ đi, nhưng lại dùng thân phận của mình chọc vào vấn đề nhạy cảm như vậy.
Vân Yên vội vàng buông Hồ Tâm Nguyệt ra, cúi đầu quy củ đứng ở một bên, quan sát sắc mặt của Hứa Tiên, nói khẽ: Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
- Phu quân.
Hồ Tâm Nguyệt cười lạnh nói:
- Gây chuyện thì thế nào, cũng không cần ngươi giải quyết, bằng tài học của Vân Yên muội muội, tự nhiên là quét ngang bát phương. Ngươi thân là phu quân của nàng, hợp lại đảm đương được sao? Những ngày này ta cũng coi như kiến thức, rõ ràng có một thân tu vị, lại làm người cẩn thận từng chút một, thật sự là quá buồn cười.
Hứa Tiên thầm than một tiếng, quả nhiên, thì ra thời gian an bình của con hồ ly này chỉ là giả bộ mà thôi.
- Buồn cười? Ngươi căn bản là không hiểu? Bình thường là phúc.
- Thật khó cho ngươi có suy nghĩ của những lão già, cho dù ngươi nghĩ như vậy, thì người bên cạnh ngươi cũng nghĩ như vậy sao?
Hồ Tâm Nguyệt dõng dạc nói:
- Chỉ bởi vì gả cho ngươi, thanh danh mai một trong cái hoang viên này, tài hoa không thể hiển lộ rõ ràng, tiếng đàn không người lắng nghe. Không chỉ có nàng, nữ tử thiên hạ đều như thế, chỉ là công cụ, công cụ phát tiết dục vọng, công cụ sanh con, công cụ lo liệu nội trợ!
Hoàn toàn không có cách nào biện minh lời của nàng nói.
Hứa Tiên âm thầm đổ mồ hôi lạnh, thì ra là có suy nghĩ của nữ tử hiện đại a.
Vân Yên lặng lẽ nhấc tay, nói:
- Ta... Ta cảm thấy như vậy rất tốt a.
Hồ Tâm Nguyệt mạnh mẽ bắt lấy bả vai của Vân Yên, nói:
- Rất tốt? Mỗi ngày trừ ăn cơm thì đi ngủ, sau đó lại ngây ngốc chờ hắn tới thăm ngươi. Muốn ta sống thời gian như vậy, không bằng giết ta.
Vân Yên cau mày nói:
- Người và ta không giống nhau...
Hồ Tâm Nguyệt lập tức ngắt lời, nói:
- Giống nhau, ăn no so với bị đói tốt hơn, tự do tự tại so với quản chế khắp nơi tốt hơn, cho dù tính tình kém cỏi thế nào, những suy nghĩ căn bản là giống nhau, đây là nhân tâm.
Hứa Tiên khoanh tay, nói:
- Nói nhiều như vậy, ngươi muốn thế nào?
Hồ Tâm Nguyệt giảo hoạt cười cười, kéo vai của Vân Yên, nói:
- Chúng ta đi du hồ a!
- Cái gì?
Hồ Tâm Nguyệt nháy mắt, nói:
- Thời điểm này, gia đình bình thướng sẽ dẫn thê tử đi du sơn ngoạn thủy, ta nhìn ngươi lại không có thời gian, là ta giúp ngươi tận chức trách, ta cũng đã lâu không có ngắm cảnh đẹp của Tây Hồ đấy.
Hứa Tiên đành phải nói:
- Nếu như Yên nhi muốn đi...
- Không muốn đi.
Vân Yên lập tức đứng bên cạnh Hứa Tiên, nói:
- Hồ tỷ tỷ muốn đi, thì đi một mình đi.
- Ta đi với ngươi.
Bỗng nhiên Tiểu Thanh rút bội kiếm ra, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Hồ Tâm Nguyệt, nữ nhân này rốt cục không hề trung thực, thời điểm này mình nên xuất mã, xem nàng có thể đùa nghịch ra cái bịp bợm gì.
Hồ Tâm Nguyệt cười nói:
- Vậy cũng tốt!
Lại dưỡi bàn tay trắng nõn về phía của Hứa Tiên, Hứa Tiên không hiểu ý.
- Làm gì?
Hồ Tâm Nguyệt khí thế hùng hồn, nói:
- Ta không có tiền!
Hứa Tiên lắc đầu, đem túi tiền cởi xuống đặt lên tay của nàng.
Hồ Tâm Nguyệt vẫn duy trì tư thế vốn có như trước, cười mỉm nói:
- Nam nhân keo kiệt đều bị xử lăng trì đấy!
Hứa Tiên nói:
- Ngươi chờ.
Quay người đi vào trong phủ, một lát liền quay trở lại, đem một phong thư đưa cho nàng.
- Chỉ một lần này!
Hồ Tâm Nguyệt mở phong thư ra xem xét, trong đó hơn mười tấm ngân phiếu mỏng như tờ giấy, tất cả đều là ngân phiếu đại ngạch, mỉm cười nói:
- Vậy cũng không kém lắm.
Khóe mắt nàng quét qua, một thân ảnh màu trắng có cánh từ xa nhảy qua các lầu các. Nàng ngoắc ngoắc tay nói:
- Đến, ta còn có mấy câu muốn nói, không thể cho người bên ngoài nghe thấy.
Hứa Tiên không kiên nhẫn cúi đầu xuống, chợt cảm thấy trên mặt mềm mại, không khỏi sững sờ.
Thì ra Hồ Tâm Nguyệt kiễng mũi chân lên hôn lên mặt của hắn một cái, cười nói:
- Xem như ban thưởng.
Đột nhiên Tiểu Thanh nắm chặt chuôi kiếm, thiếu chút nữa rút kiếm ra, muốn bổ ai đó cũng không nhất định.
Hồ Tâm Nguyệt đi tới góc đường, nói:
- Cũng sắp tới rồi, đừng lề mà lề mề!
Tiểu Thanh oán hận theo sau, quyết định nhất định phải cho nàng một chút nhan sắc.
Vào lúc giữa trưa trong rừng cây, Tiểu Thanh ngơ ngác nhìn qua hai cổ thi thể trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.
Hồ Tâm Nguyệt cùng Tiểu Thanh đi ra cửa đông.
Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng tươi sáng, chính là ngày tốt để du hành.
Hồ Tâm Nguyệt phàn nàn nói:
- Phủ đệ to như vậy, ngay cả một chiếc kiệu cũng không có!
Tiểu Thanh chỉ nhìn nàng, nhưng không đáp lời, chỉ xem nàng như một người vô hình mà thôi.
Hồ Tâm Nguyệt cũng không có trách móc chút nào, vẫn nở nụ cười yếu ớt, uốn lượn đi dạo ven hồ.
Tây Hồ vào thời điểm này, dương liễu buông xuống, du khách như dệt, chính là thời điểm du hồ rất tốt. Không chỉ có công tử phong lưu uống rượu làm thơ, nữ quyến cũng có không ít, đều lấy y phục ngắn tay, hiển lộ cánh tay ngọc và dáng người hấp dẫn, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn qua.
Nhưng Hồ Tâm Nguyệt thướt tha đi tới, đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn theo. Cũng khó tránh khỏi có vài công tử ăn chơi mở miệng hí lộng trêu đùa, Tiểu Thanh chân mày lá liễu đứng đấy, Hồ Tâm Nguyệt làm ra bộ dáng không thèm chú ý tới.
Trong nội tâm của Tiểu Thanh lúc này càng khinh thường không thôi, cái gì Thiên Ma Tâm Nguyệt Hồ, hôm nay không có chút thực lực nào, cũng chỉ là một phàm nhân đang nén giận mà thôi.
Nhưng Hồ Tâm Nguyệt đi một đoạn trên bờ hồ, cũng không thấy chiếc du thuyền nào, chuyển bước đi lên núi.
Tiểu Thanh nhịn không được hỏi:
- Này, ngươi không phải muốn du hồ sao?
Hồ Tâm Nguyệt chỉ vào một chiếc du thuyền, nói:
- Thuyền nhỏ như vậy, cho dù du hồ, có ý nghĩa gì chứ.
Bên cạnh Tây Hồ cũng không thiếu núi non, phong cảnh cũng lịch sự tao nhã.
Hồ Tâm Nguyệt thấy miếu thì vào, gặp cảnh thì ngừng, thỉnh thoảng cười nói với Tiểu Thanh, làm như thực sự toàn tâm toàn ý xem xét cảnh trí nơi đây. Nhưng Tiểu Thanh đi theo đại địch thế này, lại gì tâm tình, cũng không có trả lời nàng.
Mà Hồ Tâm Nguyệt không cười thì thôi, cười cười càng xinh đẹp tuyệt luân, dẫn tới vô số ong bướm, cũng may bầu không khí đương thời khá tốt, nhiều nhất cũng chỉ là đứng ở xa xa trêu chọc, không có thực sự tiến lên động tay chân cái gì, bằng không thì kiếm của Tiểu Thanh đã ngăn bọn họ lại.
Đi vào một con đường mòn, bốn bề vắng lặng, cảnh trí càng âm u. Hồ Tâm Nguyệt cảm thấy mệt mỏi, ngồi xuống một tảng đá, xoa nhẹ mắt cá chân.
Bỗng nhiên trong rừng có hai nam tử một cai một thấp đi ra, trêu đùa:
- Tiểu nương tử nơi nào? Chân đau sao? Không bằng cho tiểu sinh tới xoa giúp ngươi nhé.
Tiểu Thanh quát lên:
- Lăn, bằng không thì đừng trách bổn cô nương dưới kiếm vô tình.
- Vị muội muội này có tính tình thật cay, không biết nếm thử thủ đoạn trên giường của bổn công tử, còn có thể mạnh miệng như vậy không?
Hai người bọn họ một đường theo đuôi, bỗng nhiên mất dấu các nàng, thật vất vả mới tìm lại được, làm sao dễ dàng buông tay. Mắt thấy bốn bề vắng lặng, nhìn nhau, đẹp như vậy, càng hiếm thấy, nếu có thể âu yếm, phải giảm thọ mười năm cũng cam nguyện. Thực sự làm ra cái gì đó, các nàng cũng không dám lộ ra.
Mắt thấy hai cô gái yếu ớt ở đây, cho nên từ từ tiến lên.
Hồ Tâm Nguyệt cười mỉm nói:
- Hai vị công tử chớ nên như thế, bằng không thì ta sẽ hô lên đấy.
- Nơi này là phía sau núi, các ngươi có hô phá yết hầu cũng không có ai nghe thấy, không bằng theo chúng ta, các ngươi sẽ hô nhanh hơn đấy, ha ha ha.
Tiểu Thanh nhướng mày, muốn hung hăng giáo huấn bọn họ một trận.