Nàng vừa mới tiến vào lòng, hắn đã ngửi được mùi thơm ngọt ngào quen thuộc truyền tới, thân thể lung linh mềm mại vặn vẹo trong người của hắn, cái đuôi ngựa thật dài giãy động, nhưng không biết cảm giác trong lòng của nàng thế nào.
- Được rồi, ta thẳng thắn, xa cách lâu như vậy, ta cũng rất nhớ ngươi, không bao lâu nữa ta phải trở lại kinh thành làm việc, trong khoảng thời gian này nên ở chung với nhau nhiều hơn một chút mới tốt.
Tiểu Thanh cũng dừng giãy dụa lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hứa Tiên, thấy trên mặt của hắn mang theo thần sắc mỉm cười bất đắc dĩ, ấm áp như cũ.
- Thả ta ra, ai muốn ở cùng với loại người như ngươi chứ...
Hứa Tiên chỉ nói nhỏ:
- Chún ta đi thử độc đi.
Sau đó không quan tâm tới lời cãi chày cãi chối của nàng, miệng của hắn đã chặn miệng của nàng lại, tay đã đặt lên tấm lưng mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tiểu Thanh mở to hai mắt, nhưng thân thể nhanh chóng mềm nhũn xuống, muốn đẩy hắn ra, nhưng tay không có lực.
Hứa Tiên âm thầm buồn cười, đúng là thân thể của nàng quá mẫn cảm a, đột nhiên bờ môi của hắn cảm thấy đau đớn.
Tiểu Thanh phát giác trong mắt của hắn vui vẻ, xấu hổ và tức giận đã tập trung sức lực cắn lên bờ môi của hắn. Hàm răng bén nhọn đâm rách môi, máu tươi nhàn nhạt đã tràn khắp miệng của hai người.
Hứa Tiên cũng không có ý định buông tha, càng dùng sức vuốt ve tấm lưng của nàng, cách một lớp áo mỏng cũng không ngăn cản được nhiệt độ cơ thể của hai người.
Mặc dù trong nháy mắt, ngực của hắn đã xuất hiện cảm giác nóng bỏng, làm cho dục vọng của hắn dâng trào lên gấp trăm ngàn lần, qua trong giây lát đã dùng ý niệm đè dục vọng xuống. Kinh nghiệm rất nhiều chuyện, đã sớm không đối đãi với nàng như một muội muội nữa, nhưng cho dù phát sinh cái gì, muốn phát triển cái gì đó, hãy để cho nó thuận theo tự nhiên là thỏa đáng nhất. Hơn nữa hắn cũng không phủ nhận, mình càng chờ mong chuyện đó xảy ra.
Theo động tác của Hứa Tiên, Tiểu Thanh buông lỏng hàm răng, chỉ cảm thấy những chỗ bị hắn vuốt ve qua đều xuất hiện cảm giác nóng bỏng và mềm nhũn, dần dần, chiếc lưỡi thơm tho của nàng bắt đầu đáp trả lại sự cuồng nhiệt của Hứa Tiên, sáng mắt lăng lệ ác liệt đã dần dần mê ly đi.
Đột nhiên Hứa Tiên cảm giác đầu óc choàng váng, giống như say rượu. Không khỏi buồn bực, hiện tại độc tính của nàng mạnh như vậy sao? Trong lúc giật mình hiểu rõ, độc tính chảy vào trong miệng cùng tiến vào trong huyết dịch là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Sau khi rời môi, Tiểu Thanh cúi đầu xuống chống đỡ ngực của Hứa Tiên, thở hổn hển, mây đỏ trên mặt rạng rỡ như thêu đốt, ngay cả cổ của nàng cũng nhuộm một lớp đỏ ửng. Phát giác được dị trạng của Hứa Tiên, cười nói:
- Biết rõ lợi hại không!
Hứa Tiên vận dụng pháp lực khu trừ độc tính, liếm liếm bờ môi, sau đó chỉ vào trán của nàng, cười nói:
- Thanh nhi, ngươi biết ý vị trong đó thế nào không, đây cũng không phải là vui đùa, cũng không phải trò chơi như trước, lại càng không phải thử độc!
Tiểu Thanh chỉ nói một câu:
- Quản ngươi nghĩ như thế nào!
Sau đó đẩy Hứa Tiên ra, trốn vô tung vô ảnh, nhưng tức giận trong nội tâm đã sớm biến mất vô tung vô ảnh.
Hứa Tiên cười lắc đầu, cuối cùng cũng kéo hảo cảm trở về rồi.
Mấy ngày sau đó, trong phủ an bình, Hứa Tiên mỗi ngày tĩnh tọa tiềm tu, Hồ Tâm Nguyệt một mực không có làm ra cái gì, ngược lại cực thủ quy củ, làm cho hắn từ từ yên lòng.
Ngày hôm đó hắn đang ngồi, Bạch Phúc đã xông vào cửa, nói:
- Hứa quan nhân, Hứa quan nhân!
Hứa Tiên mở to mắt, nói: Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
- Bạch Phúc, xảy ra chuyện gì?
- Lại có người đến khiêu chiến, nói là muốn dùng văn kết bạn!
- Không phải ta bảo ngươi từ chối rồi sao?
Từ khi Hứa Tiên trở về, loại người này chưa bao giờ ngừng tới tìm, lâu thì vài ngày một người, mặc dù có thua cũng không tổn thất gì, nếu như thắng. Vậy thì đúng là phong quang vô hạn.
Kết quả là, ở vùng Giang Nam, không biết có bao nhiêu văn nhân mặc khách, thần đồng tài tử, chỉ cần có vài phần cân lượng đều muốn đi tới thử. Hơn nữa Hàng Châu cũng là một dùng thắng địa du lịch, du ngoạn Tây Hồ, tiện đường bái phỏng cũng là chuyện dễ dàng.
Bạch Phúc thở một hơi:
- Nhưng mà, nhưng mà Hồ cô nương đã mang theo Vân cô nương đi ra ngoài nghênh tiếp rồi.
- Thật sự không khiến người ta bớt lo.
Hắn có chút dự cảm, con hồ ly này an ổn vài ngày, rốt cục bắt đầu tìm phiền toái!
...
Hồ Tâm Nguyệt ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường, trên gương mặt không có vẻ cười nói không cố kỵ như ngày thường, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, cái trán trơn bóng đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Qua một lát, nàng mới mở mắt ra.
- Cấm chế của tên này quá phiền toái, linh lực sử dụng là thái dương chi lực hiếm thấy, nhưng cuối cùng lại cởi bỏ một ít.
Kỳ thật cái gọi là cấm chế cũng không phải là thứ cao minh gì, chỉ cần đem linh lực hình thành một đạo quan ải, nếu như muốn sử dụng linh lực phải vượt qua được quan ải này. Nếu như là linh lực bình thường, có thể miễn cưỡng đột phá, tuy nhiên khó tránh khỏi sẽ có chút ít tổn hại.
Nhưng Hứa Tiên lại sử dụng thái dương chi lực để phong ấn Hồ Tâm Nguyệt, nếu như cưỡng ép đột phá sẽ dẫn phát Thái Dương Chân Hỏa. Nếu như dẫn phát trong người, cho dù nàng là Địa Tiên cũng không chịu nổi. Cho nên đành phải cẩn thận phá giải từng chút một, đồng thời chờ đợi cấm chế suy yếu đi.
Bỗng nhiên lỗ tai của Hồ Tâm Nguyệt lỗ rung rung lên một cái. Mơ hồ nghe được vài tiếng đàn, đứng dậy ra khỏi phòng đi tới nơi có tiếng đàn.
Dọc theo con đường đá cuội nhỏ mà đi, khúc kính thông u, trong hoa viên có trăm hoa đua nở, phong phi điệp quấn.
Một vị nữ tử đang ngồi sau án, mười ngón tay thon dài đang vũ động, lướt qua dây đàn.
Tiếng đàn sâu kín, khoảng cách biến ảo, thay đổi khôn lường, thương hải tang điền, như ở trước mắt.
Thất huyền cầm giống như bao hàm cả thời đại. Ngay cả ong bướm bay múa, dần dần cũng hợp theo âm luật. Không biết chim rừng từ nơi nào, bay tới nơi đây, lẳng lặng lắng nghe.
Người nghe duy nhất thật sự lại là một con mèo, vào lúc này ngồi xổm trên ụ đá, nghe như si mê như say sưa.
Bỗng nhiên tiếng đàn dừng lại, Vân Yên ngẩng đầu nhin qua hướng rừng cây, Hồ Tâm Nguyệt đẩy cánh lá ngăn cản trước mặt của mình, cười nói:
- Không thể ngờ ngươi còn có thể đánh đàn như vậy, đáng được xưng là " kỹ gần với đạo "!"
Với người trong nước mà nói, cho dù là cầm kỳ thư họa, vốn chỉ là một loại kỹ nghệ. Cũng không giống người Nhật Bản, động cái nói "Đạo".
Chỉ có số ít người đạt tới đỉnh phong của kỹ nghệ, mới có đánh giá cao nhất, đó chính là "Kỹ gần với đạo ".
Vân Yên dịu dàng cười cười, nói:
- Đa tạ thanh danh tốt đẹp của tỷ tỷ, nhưng đáng tiếc chỉ là gần với đạo, cuối cùng còn không phải đạo!
Nàng đã sớm gặp Hồ Tâm Nguyệt, hôm nay biết rõ nàng đã bị phong bế pháp lực, cho nên không có sợ hãi.
Hồ Tâm Nguyệt đi tới gần, đương nhiên là bắt lấy Thường Hi đặt vào trong ngực, bắt đầu vuốt ve, nói:
- Nhưng với thông minh của ngươi, chưa hẳn không thể nhập đạo.